Bên ngoài lều trại, thỉnh thoảng có thị vệ tuần tra ngang đi qua.
Cho nên dù biết có người ở bên ngoài, Phong Ly Dạ cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng người đó sẽ là Sở Khuynh Ca.
Nữ nhân đáng chết kia, trốn hắn còn không kịp, tìm hắn sao, thật sự không có khả năng.
Sở Khuynh Ca đứng bên ngoài một lúc, có vẻ như đêm nay Sở Vi Vân sẽ hầu hạ Thế tử gia, cũng không biết khi nào nàng ta mới chịu rời đi.
Nàng chưa bao giờ là một người kiên nhẫn.
Vì vậy Sở Khuynh Ca xoa người bỏ đi.
Cách đó không xa, Phong Tảo vừa đi tới, khi nhìn thấy Cửu công chúa ở đây, hắn ta có chút kinh ngạc.
“Công chúa, người muốn tìm Thế tử gia sao? Thế tử gia đang ở trong doanh trướng, ta sẽ đi thông báo một tiếng cho người.
”
Không biết có phải vì Xảo Nhi hay không, trước đây hắn ta rất ghét Cửu công chúa vì đã làm gãy chân của phu nhân.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy Cửu công chúa, bất tri bất giác hắn ta lại vô tình hành lễ khách sáo như trước.
“Không phải, ta không tìm ngài ấy.
”
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Nhìn sắc trời này, chiều ngày mai sương mù sẽ tan, buổi chiều chúng ta có thể bắt đầu khởi hành, nếu cảm thấy như vậy quá mạo hiểm, vậy thì sáng sớm mới lên đường.
”
Sáng hôm sau, sương mù sẽ hoàn toàn tản đi.
“Công chúa, người có thể xem thiên tượng sao?” Phong Tảo có hơi kinh ngạc.
Làm thế nào mà Cửu công chúa này dường như cái gì cũng biết vậy?
“Ta biết được một chút.
” Sở Khuynh Ca không muốn giải thích, sau đó xoay người bước đi.
“Công chúa!” Phong Tảo đuổi theo hai bước, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhưng Sở Khuynh Ca không quay đầu lại: “Nếu ngươi muốn nói chuyện của Xảo Nhi, đó là chuyện của hai người các ngươi, ta sẽ không xen vào, ngươi có nói gì với ta cũng vô ích.
”
Phong Tảo sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Ý của công chúa là gì, người sẽ không phản đối sao?
Nhưng trước đây hắn ta rất vô lễ với công chúa…
Hắn ta muốn nói thêm gì đó, nhưng Sở Khuynh Ca đã đi xa.
Cảm xúc trong lòng Phong Tảo vô cùng lẫn lộn, trong lúc nhất thời hắn ta cảm thấy có chút xúc hổ.
Xét về sự rộng lượng, sự rộng lượng này của Cửu công chúa, một người nam nhân như hắn ta cũng khó đuổi kịp!
Có phải trước đây hắn ta đã thật sự nhìn lầm Cửu công chúa không?
Sở Khuynh Ca không trực tiếp trở lại lều của mình.
Sương mù giăng trước mặt, khi nàng vừa đi tới, trong vòng ba thước mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy bóng người.
Bây giờ, phạm vi nhìn thấy này đã được rút ngắn xuống dưới một thước!
Giống như hiện giờ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được một hơi thở nguy hiểm nồng đậm phía trước, nhưng ngay cả bóng dáng đối phương nàng cũng không thể nhìn thấy rõ.
Nàng nheo mắt và dừng lại.
“Lại đây, ta có chuyện muốn nói với người.
” Giọng nói trầm thấp của nữ nhân kia truyền đến.
Bỏ lại những lời đó, người kia xoay người đi về phía rừng cây.
Sở Khuynh Ca do dự một lát, sau đó cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Linh Lung đi một lúc, nhưng phía sau nàng ta không có chút động tĩnh gì.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, không thấy Sở Khuynh Ca theo sau.
Linh Lung là một người tinh thông võ nghệ, có thị lực tốt hơn người bình thường, chẳng lẽ cho dù tiện nhân Sở Khuynh Ca đi theo nàng ta mà cũng có thể đi lạc đường sao?
Đúng là đồ phế vật!
Linh Lung xoay người quay trở lại, nhưng dọc theo đường đi, nàng ta vẫn không nhìn thấy Sở Khuynh Ca đâu.
Khi nàng ta trở lại lều của Sở Khuynh Ca, thì nghe thấy tiếng Sở Khuynh Ca và Xảo Nhi dường như đang vừa cắn hạt dưa vừa cười nói vui vẻ, sắc mặt nàng ta hoàn toàn đen lại!
Tiện nhân, không đến chỗ hẹn mà về đây ăn uống cười nói vui vẻ, đúng là có bệnh!
Nàng ta xoay cổ tay, năm ngón tay đang trống rỗng nhặt lấy một viên sỏi định bắn vào trong lều.
Cách đó không xa truyền đến một giọng nói trầm thấp, nàng ta sợ tới mức đột nhiên dùng sức thu lực đạo trên đầu ngón tay lại.
“Ở nơi đóng quân của Phong Ly Dạ mà ngươi dám dùng vũ lực với Cửu công chúa, ngươi điên rồi à, hay là thật sự muốn chết?”
Trong lòng Linh Lung vô cùng căng thẳng, nàng ta hoàn hồn lại.
Trong mây mù, bóng dáng kia dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Nàng ta sững sờ một lúc: “Sao… Lại là ngươi?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...