Cuộc giao tranh bên trong căn phòng nổ ra ngay lập tức
Lam Vũ có thể trở thành thị vệ riêng của Cửu công chúa, võ công đương nhiên không thấp.
Nhưng, trong phủ tướng quân này nhiều binh sĩ đến như vậy!
Thấy ngày càng nhiều người đổ tới, Sở Vi Vân kéo Lí Thị lùi sang một bên.
Trong lòng Lý Thị nóng như lửa đốt, nhưng ẩn trong đáy mắt Sở Vi Vân lại hiện lên nét cười ẩn ý không dễ nhận ra.
Tốt nhất là những tên binh sĩ này có thể gϊếŧ chết Sở Khuynh Ca, như vậy, đợi đến khi Phong Li Dạ quay lại thẩm vấn cũng không liên quan gì đến nàng ta.
Hơn nữa, trước đây Tần tướng quân và Phong Li Dạ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, Phong Li Dạ đương nhiên có giao tình với ông ta.
Một kẻ dám sỉ nhục nữ nhân của Tần tướng quân khi ông ta đang đối mặt với cái chết, cho dù Phong Li Dạ có trở về cũng sẽ không buông tha cho nàng ta!
Thế mà kẻ phế vật này dám dùng thứ đồ linh tinh kia liên tục giày vò vết thương của Tần tướng quân?
Lẽ nào nàng ta thực sự biết cách chữa bệnh sao? Nhưng, không thể thế được!
“Này! Ngươi định dùng dao làm gì vậy? Đây là muốn khoét tim tướng quân sao?”
Sở Vi Vân nhíu mày, nhìn rõ con dao có hình dáng kì lạ trong tay Sở Khuynh Ca.
Lam Vũ quay đầu nhìn, đây không phải là con dao hắn vừa mang về sao? Con dao mà công chúa yêu cầu làm ra.
Chỉ là không biết, dùng để làm gì.
“Không! Đừng!” Lý phu nhân điên cuồng, trong chớp mắt lao về phía Lam Vũ.
Lam Vũ vốn cho rằng là tên binh sĩ nào lao tới, trong vô thức dùng tay đẩy ra một chưởng.
Bụp một tiếng, Lý phu nhân bị đánh bay văng ra, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu!
“Phu nhân!”
Đám binh sĩ nhìn thấy, đôi mắt ánh lên màu đỏ tươi, dám làm tổn hại đến vị phu nhân thiện lương, nhân hậu của họ!
“Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ chết hắn!”
Tất cả binh sĩ đều tập hợp xông lên, rút kiếm ra.
Sở Vi Vân siết chặt lòng bàn tay chờ xem cảnh Sở Khuynh Ca bị truy gϊếŧ máu thịt lẫn lộn.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Dừng tay, dừng tay lại!” Tri phủ đại nhân đến rồi!
Thì ra, Sở Khuynh Ca ra lệnh cho Xảo Nhi rời khỏi chính là đi thông báo cho chi phủ đại nhân dẫn thị vệ đến.
Mặc dù đây là phủ tướng quân, nhưng phần lớn binh lính đều ở trong doanh trại.
Chỉ giữ lại hơn chục người để bảo vệ tướng quân và phu nhân tướng quân.
Tri phủ đưa hàng trăm người đến, trong chốc lát đã kiểm soát được tình thế.
Người trong phủ Đại tướng quân đều bị chặn ở ngoài phòng.
Lý phu nhân không dễ dàng gì len qua đám người, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt tri phủ.
“Đại nhân, tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài hãy ngăn chặn hành động tàn bạo của công chúa, cứu phu quân của tôi!”
Vừa rồi bà bị Lam Vũ không cẩn thận đánh một chưởng, nôn ra máu, khiến cả khuôn mặt và quần áo đều là vết máu.
Hiện giờ, khuôn mặt bà nhợt nhạt như tờ giấy, búi tóc bù xù, đâu còn chút khí chất của phu nhân tướng quân?
Nhưng cũng vì vậy, mọi người nhìn bà sẽ càng không đành lòng.
Hơn chục binh sĩ bị người của tri phủ ngăn lại, không ai có thể tiến lên được, lúc này trong lòng mỗi người đều đau khổ tuyệt vọng, hận không thể xé nát Cửu công chúa bên trong kia.
Sở Vi Vân đỡ Lý thị, gấp gáp nói: “Lẽ nào ngươi thật sự muốn tiếp tay cho kẻ xấu sao? Bản quận chúa ra lệnh cho ngươi bảo những kẻ này tránh ra!”
“Phu nhân… Xin hãy kiềm chế đau thương!”
Tri phủ quay sang một bên, không đành lòng nhìn thêm.
Tay Lý phu nhân run lên liên hồi, cuối cùng không khỏi choáng váng, ngất đi.
Sở Vi Vân hét lên: “Cửu công chúa thật là hoang đường vô lí, đã đả thương phu nhân tướng quân, còn muốn bức chết tướng quân.
Thử hỏi thiên lý ở đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...