Trong cái nhìn ấy, mờ nhạt, hoang vu, xa lánh và cuối cùng, tất cả đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nó xa lạ đến mức khiến mọi người hoài nghi liệu người bọn họ muốn biết có thực sự tồn tại hay không.
Một lúc sau, hoàng thượng đến, tất cả đội ngũ bắt đầu xuất phát.
Một loạt các hành động, tất cả đều trông rất cứng ngắc, máy móc.
Sở Khuynh Ca nghe thái hậu sắp xếp xong, lập tức hành lễ bái hoàng thượng và thái hậu sau đó nàng lên xe ngựa rời khỏi kinh thành.
Suốt buổi sáng, nàng ngồi im trong xe ngựa của mình.
Xảo Nhi trò chuyện cùng nàng nhưng nàng phớt lờ bỏ ngoài tai, kể cả nàng ấy có chuẩn bị trà bánh cho nàng thì nàng cũng không đụng đến nhiều.
Vẫn như mọi khi, đây chính là xe ngựa lò xo do nàng tự tay thiết kế, cảm giác mỗi lần xóc nảy, lắc lư không mạnh như xe ngựa kiểu trước, ngồi dậy đi đứng rất thuận tiện và thoải mái.
Có điều khuôn mặt của công chúa có vẻ không được tốt cho lắm.
Lúc này, Xảo Nhi đang ngồi trước xe ngựa.
Lần này đội ngũ có phần khác với lần hành quân trước, không có quá nhiều người, có điều mấy nhân vật chủ chốt thì vẫn giống lần đó.
Vì vậy, mỗi lần Xảo Nhi ngẩng đầu lên, là nàng ấy có thể nhìn thấy Phong Ly Dạ đi ngay đầu hàng ngũ.
Bóng lưng của Thế tử gia vẫn vậy, hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta không thể bắt bẻ được, nhưng hôm nay thì khác, dường như có phần lạnh lẽo hơn.
Không phải là sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, mà là kiểu hờ hững như gió thoảng, như đám mây bay trên bầu trời vậy.
Chỉ có thể ngắm nó từ xa mà không thể chạm vào, cũng không thể đến gần.
Khoác lên mình bộ y phục lộ rõ vẻ mạnh mẽ, một dáng vẻ lặng lẽ, hoang tàn, những nơi hắn đi qua đầy rẫy những tang thương.
Nàng ấy có thể nhìn thấy rõ những tang thương của sự sống trên người Thế tử gia…
Xảo Nhi không nhịn được mà đưa tay lên giữ chặt trái tim mình lại.
Dù chỉ mới ngắm nhìn như vậy, nhưng lại có cảm giác như vỡ vụn ra vậy.
Nàng ấy vô thức quay lại và nhìn cô nương bên trong qua tấm rèm xe.
Cô nương đó đang ngồi trong xe ngựa, dựa vào tường, một chân co và chân kia thẳng, yên tĩnh đến lạ thường.
Trước kia, Xảo Nhi cảm thấy tư thế ngồi này chỉ dành cho nam nhân.
Nếu nữ nhân mà ngồi kiểu đó, nhất định dáng vẻ trông sẽ chẳng ra sao và sẽ bị coi là nữ nhân lỗ mãng, không được giáo dưỡng đàng hoàng.
Nhưng không hiểu vì sao, công chúa của nàng ấy ngồi như vậy, nàng ấy không chỉ không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút vừa lòng.
Giống như, công chúa của bọn họ sinh ra vốn đã có dáng vẻ kiêu ngạo, cao quý hơn người bình thường.
Dù cho những thế tục đối với nữ tử đó có áp dụng lên người công chúa thì cũng chỉ có thể khiến nó trở thành trò cười khinh miệt của người đời.
Nàng xứng đáng được sống một cuộc sống tự do và không bị gò bó!
Thậm chí thỉnh thoảng, nàng ấy còn có thể thấy ánh sáng chói lòa trên người công chúa như là có hào quang lấp lánh bao vây quanh người công chúa khi nàng cưỡi ngựa trên một biển cát vàng.
Xảo Nhi không thể không thở dài mà nhìn đi chỗ khác.
Tâm trạng này có chút nặng nề.
Hôm đó, tất cả đều dành thời gian tập trung vào quãng đường đi.
Chập choạng tối, đội ngũ dừng chân nghỉ ngơi tại nhà một quán trọ.
Phong Ly Dạ và Nam Tân Dịch đích thân dẫn đầu đội và tuần tra xung quanh.
Khi Sở Khuynh Ca bước ra khỏi phòng, Xảo Nhi ngay lập tức ngây người một lúc lâu.
“Công chúa, người…”
Công chúa đang mặc trên người một bộ y phục bó sát, cởi bỏ váy gấm ra, eo nàng nhỏ, chân thon dài, mọi thứ trông vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.
Mái tóc dài của nàng… khiến Xạo Nhi không khỏi kinh ngạc, sợ hãi!
Trên đầu công chúa không hề cài một cây châm nào, mái tóc dài của nàng được buộc cao trên đỉnh đầu, và không có gì ngoài một dải vải để cố định tóc!
Đây là kiểu tóc gì vậy? Xảo Nhi chưa từng thấy một nữ nhân nào ăn mặc như thế này!
Nhưng khi mặc bộ y phục này vậy mà…trông còn tuấn tú hơn nam tử!
Nàng ấy bị sốc đến mức thiếu chút nữa là ném cái khay trên tay.
“Công chúa, người đi đâu vậy?” Nhìn thấy nàng đi vào sân, Xảo Nhi nhanh chóng đuổi theo: “Người tính đi ra ngoài sao?”
Thắt lưng ở một bên hông của nàng có thắt một túi thơm nhỏ do chính tay nàng thêu, trong đó đựng những thứ mà công chúa thường dùng.
Dưới túi có thêm một đoản đao nhỏ.
Đoản đao này… là do Thế tử gia tặng.
Công chúa nghĩ rằng nó dễ sử dụng, hơn nữa nàng lại chưa có dịp để trả cho Thế tử gian nên vẫn luôn giữ bên mình.
Có điều nhìn cách ăn mặc này của nàng khiến Xảo Nhi không khỏi bất an.
“Công chúa, bên ngoài rất nguy hiểm, người không thể đi được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...