Đến bây giờ, nếu nói nam tử áo đen và Sở Khuynh Ca không có quan hệ đặc biệt sợ là không có ai tin.
Đừng nói là Yến Lưu Nguyệt, ngay cả những tử sĩ của nam tử áo đen cũng đều đang suy đoán.
Thiếu chủ có quan hệ gì với vị Cửu công chúa trong truyền thuyết?
Vừa rồi, khi Yến Lưu Nguyệt nhục mạ Cửu công chúa, thiếu chủ thực sự rất tức giận.
Nếu không tức giận, hắn ta sẽ không ra lệnh bọn họ làm loại chuyện nhục nhã phụ nhân như thế này!
Yến Lưu Nguyệt chưa bao giờ trải qua nỗi sợ hãi như vậy.
“Ngươi gϊếŧ ta đi!” Bà ta không sợ chết nhưng bà ta rất sợ bị bọn họ lột sạch y phục, khiến bà ta trần trụi trước mặt mọi người.
Máu có thể chảy nhưng tôn nghiêm tuyệt đối không thể mất!
“Gϊếŧ ta đi!” Bà ta tức giận hét lên.
“Làm sao vậy, ta làm như vậy, bà cảm thấy đau khổ hơn cả chết sao?”
Nam tử áo đen quay đầu lại, ánh mắt nhìn bà ta vẫn luôn không hề có chút tình cảm nào.
Người này, tim lãnh tình lạnh, cực kỳ tàn ác!
Yến Lưu Nguyệt cắn răng, giọng nói của bà ta tràn đầy sự tuyệt vọng: “Ngươi là người của yêu nữ! Gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta đi!”
Nam tử áo đen híp mắt, cười lạnh: “Mạng của bà vẫn còn hữu dụng, ta muốn giữ mạng của bà lại.
”
Trong lòng Yến Lưu Nguyệt dần cảm thấy bất an.
Bỗng nhiên, có tiếng còi từ sườn núi truyền đến.
Nam tử áo đen cong môi, cười: “Nhi tử của bà đến rồi!”
Nụ cười trên môi dần mất, ánh mắt của hắn ta tràn đầy sát ý, nhìn về phía con đường trên núi.
Chỉ trong nháy mắt, giọng nói chứa đầy nội lực của hắn ta đã truyền khắp đỉnh núi: “Phong Ly Dạ, mẫu thân của ngươi đang ở đây, nếu muốn cứu bà ta, một mình ngươi lên đây!"
… Phong Ly Dạ thực sự đến.
Tin tức ở Vọng Phu Nhai là giả, Phong Tứ nhanh chóng điều tra ra có nhiều tử sĩ tập trung ở Đoạn Trường Nhai.
Bọn họ không quan tâm đến việc địa điểm bị thay đổi.
Tối nay, bọn họ phải tóm gọn hết những người này.
Nhưng không ngờ, phu nhân đang ở trong tay của bọn họ.
“Gia, cẩn thận có bẫy!” Phong Tứ và Phong Tảo bước đến, ngăn lại đường đi của Phong Ly Dạ.
“Phu nhân vẫn luôn ở trong phủ Quốc công, sao có thể ở trong tay những người này?”
Giọng nói của bọn họ không lớn nhưng dường như nam tử áo đen đã đoán được bọn họ sẽ nghi ngờ.
Hắn ta chợt híp mắt, đánh một chưởng lên đùi của Yến Lưu Nguyệt.
Một mũi tên dài vẫn còn cắm trên đùi Yến Lưu Nguyệt.
Bị hắn ta đánh một chưởng, Yến Lưu Nguyệt lập tức đau đớn đến tột cùng.
Bà ta không nhịn được mà hét lên thảm thiết.
Mặc dù, tiếng hét này không quá lớn nhưng với Phong Ly Dạ có thính giác hơn người, thì nghe thấy rất rõ ràng!
Phong Ly Dạ đánh một chưởng, đẩy Phong Tứ ra, nhanh chóng đi lên đỉnh núi.
Phong Tứ và Phong Tảo đi theo sau hắn.
Giọng nói trầm thấp của nam tử áo đen vang lên lần nữa: “Nếu có thêm một người đi lên thì mẫu thân của ngươi sẽ mất đi một ngón tay.
Phong Ly Dạ, nếu không tin, ngươi có thể thử.
”
Phong Ly Dạ lập tức quay đầu lại, đánh ra một chưởng: “Cút!”
Phong Tứ và Phong Tảo không ngăn được lực của chưởng này, bị buộc lùi vài bước liên tiếp!
Ngay khi ngước mắt lên, đã không còn bóng dáng của Thế tử gia!
“Khốn khiếp! Mấy người này thật đê tiện!” Phong Tảo lo lắng đến sốt ruột.
Phu nhân đang sống yên ổn ở phủ Quốc công, sao có thể tới đây, hơn nữa còn ở trong tay những người này?
Nếu con tin không phải là phu nhân thì Thế tử gia vốn sẽ không thèm để ý đến mấy tên tử sĩ đó.
“Bọn họ đã chuẩn bị trước, sợ rằng phủ Quốc Công có nội gián!”
Nhưng bây giờ không có thời gian suy nghĩ những chuyện đó!
Tay Phong Tứ siết chặt, trong lòng hắn ta lo lắng như lửa đốt nhưng vẫn không dám hành động lỗ mãng.
“Phong Tảo, ngươi canh giữ ở đây, đừng đến gần, đừng để bọn họ có cớ làm phu nhân bị thương, ta dẫn người diệt trừ tử sĩ ở sườn núi trước!”
“Được!”
Phong Tứ quay người, lập tức dẫn một đội tinh nhuệ chạy về phía sườn núi.
Nhưng mới đi chưa lâu, trong lòng Phong Tứ chợt căng thẳng, nôn nóng.
Vì sao dưới chân núi còn có thêm một đội nhân mã đến nữa? Hơn nữa, số lượng còn nhiều như vậy?
Sao bóng dáng mảnh khảnh dẫn đầu lại nhìn quen mắt như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...