“Vân Nhi!” Yến Lưu Nguyệt tay mắt lanh lẹ, lập tức qua đó đỡ lấy Sở Vi Vân.
“Vân Nhi, con có sao không?”
Hoàng thượng và Thái hậu cũng lo lắng.
Chỉ có Sở Khuynh Ca và Phong Ly Dạ không nói gì.
Sở Khuynh Ca đối với kỹ thuật diễn xuất của Sở Vi Vân sớm đã nhìn mãi thành quen rồi.
Nhưng nàng không thể ngờ, nam nhân bên cạnh lại nắm tay nàng, sợ nàng không an lòng, muốn tiếp thêm cho nàng chút dũng khí sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười không chút để ý.
Nếu chút tình huống nhỏ này đã khiến nàng hoảng sợ thì nàng đã sớm bị dọa chết vô số lần rồi.
Ngược lại bộ dạng không thèm để ý của Sở Khuynh Ca khiến Phong Ly Dạ rất đau lòng.
Lúc trước, nàng đã bị Sở Vi Vân hãm hại bao nhiêu lần rồi chứ?
Nhưng bởi vì hắn có thành kiến với nàng căn bản không muốn nghe nàng giải thích.
Hắn cũng là đồng lõa bắt nạt nàng!
“Vân Nhi, rốt cuộc sao vậy?” Thái hậu vội vàng hỏi.
“Cháu… cháu khó chịu lắm.
” Sở Vi Vân để Yến Lưu Nguyệt đỡ mình ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nàng ta dựa trên người Yến Lưu Nguyệt, hơi thở mong manh, bộ dạng mảnh mai bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.
“Hôm qua rõ ràng… đã tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là… Khuynh Ca muội muội nhất quyết muốn Vân Nhi thử cái gọi là y thuật châm cứu mà muội ấy học được từ nơi nào đó, Vân Nhi bèn… khụ, khụ khụ!”
Nàng ta ho khan ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.
Nhất thời sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống, trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca, không vui nói: “Ngươi học y thuật mới được bao lâu chứ? Nếu không biết thì đừng có mà hại người!”
Thái hậu dịu dàng nói: “Khuynh Nhi cũng chỉ là muốn giúp Vân Nhi thôi mà, nhưng mà, Khuynh Nhi, sau này nếu muốn thử châm cứu, có thể tìm cung nữ thái giám, biết không?”
Mặc dù lời nói nhỏ nhỏ nhưng ngụ ý cũng là đang trách cứ.
Phong Ly Dạ muốn mở miệng nhưng Sở Khuynh Ca lại nhẹ nhàng kéo tay hắn.
Có gì phải giải thích chứ? Nàng cũng không bận tâm.
“Vâng, sau này con sẽ không tìm Vân tỷ tỷ thử châm nữa, đỡ phải chữa trị xong cho nàng ta rồi còn bị vu tội.
”
Nàng mỉm cười ha ha, giống như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Sở Vi Vân nghe thấy vậy thì tức giận: “Khuynh Ca muội muội, sao ta lại trở thành vu…”
“Hoàng tổ mẫu, sắc mặt người sao lại kém như vậy? Có phải đêm qua ngủ không ngon không?”
Sở Khuynh Ca buông tay Phong Ly Dạ ra bước nhanh đến trước mặt Thái hậu: “Người xem xem, giữa hai lông mày có dấu vết mệt mỏi, hẳn là gần đây không ngủ ngon đúng không.
”
“Hay là hằng đêm hoàn toàn không ngủ được?”
Thái hậu nghe thấy vậy, đáy mắt xoẹt qua tia kinh ngạc: “Khuynh Nhi, ngươi… sao ngươi biết chứ?”
“Con xem trên sách y thuật, tình huống của Hoàng tổ mẫu là do khô nóng công tâm, buồn bực khó hiểu, đêm không thể ngủ được.
”
“Gần đây mẫu hậu không khỏe sao? Sao không nói cho nhi thần biết chứ?” Vẻ mặt Hoàng thượng lo lắng: “Có cần mời ngự ý đến xem không?”
“Không sao đâu, chỉ là bệnh cũ thôi, ngự y đã xem qua rồi.
”
Thái hậu cười cười nắm tay Sở Khuynh Ca: “Nha đầu này, nhìn sách y thuật mà thực sự có thể nhìn ra thần sắc của người khác đấy.
”
Bệnh cũ này, bà ta vẫn luôn dặn ngự y không được nói lung tung, ngay cả Hoàng thượng cũng không biết.
Sở Khuynh Ca vẫn luôn không ở trong cung, đương nhiên cũng có cơ cơ hội từ trong miệng ngự y biết được điều này rồi.
Nàng thực sự có thể nhìn ra được?
Quả thực có chút khó tưởng tượng nổi!
“Hoàng tổ mẫu, muốn giải buồn bực trong người quả thực không dễ dàng, nhưng Khuynh Nhi có một cách có thể thoải mái hơn chút.
”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.
”
Sở Khuynh Ca chỉ cách cho Thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng nghiêm túc lắng nghe.
Sở Vi Vân hoàn toàn bị xem nhẹ.
Tiện nhân đáng chết này, về cung rồi còn muốn tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng thượng và Thái hậu với nàng ta!
Nàng ta hận không thể xé xác nàng ra!
Đáy mắt đều là thù hằn, không cẩn thận lúc quay đầu lại đối diện với tầm mắt của Phong Ly Dạ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Sở Vi Vân chấn động, thiếu chút nữa sụp đổ ngay tại chỗ!
Hắn chỉ nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lại dừng ở trên người Sở Khuynh Ca.
Ánh mắt kia, tất cả đều là chán ghét!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...