Phong Ly Dạ ban đầu thật sự thấy không vui lắm, thật ra là thẹn quá hóa giận.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Khuynh Ca bưng bát cơm chiên trứng của mình lên, hắn lại thấy đau lòng.
“Đừng ăn nữa, khét hết rồi.
”
Không ngờ nàng vì muốn lấy lòng hắn, lại bằng lòng chịu uất ức như vậy.
Vừa rồi hắn đã trách lầm nàng.
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt, ra vẻ ngạc nhiên.
“Ta không ăn, chỉ nhìn thử xem bên trong có những thứ gì.
”
Sau cùng, nàng còn cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét: “Thứ buồn nôn thế này ai muốn ăn chứ? Ta cũng đâu phải đồ ngốc!”
“…”
“Sao vậy? Ánh mắt gì đây? Trên mặt ta có gì sao?”
“…”
Hắn trước nay chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy! Nữ nhân như thế… làm người ta giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Phong Ly Dạ hít một hơi thật sâu.
Sau cùng, hắn cúi đầu ăn không thèm để ý đến nàng nữa.
Mãi cho đến khi bữa sáng kết thúc, hắn vẫn không nói lời nào với nàng!
Nữ nhân đáng chết này, nói với nàng nửa lời cũng sẽ làm hắn tức chết!
Hắn không muốn chết trẻ!
Giờ ngọ, xe ngựa đang đợi trước phủ Quốc Công.
Lúc Sở Khuynh Ca và Xảo Nhi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Yến Lưu Nguyệt đang dìu Sở Vi Vân bước ra khỏi Tinh Vân Uyển.
Buổi tiệc vào ban đêm, những nữ quyến khác của Phong Tứ Hải và phủ Quốc Công đều được sắp xếp vào vào cung lúc trời chập tối.
Nhưng thái hậu muốn nhìn thấy Cửu công chúa và Vân Quận chúa, cho nên bọn họ đều phải vào cung yết kiến trước.
Sở Vi Vân có Yến Lưu Nguyệt đi cùng, còn Sở Khuynh Ca… đã làm tên nào đó tức giận rời khỏi Công chúa uyển từ lâu, sau đó cũng không có chút tin tức gì, bây giờ cũng không biết có phải đang giận không.
Ban đầu cũng không phải phu thê ân ái gì, bây giờ còn làm người ta giận như vậy, muốn hắn “về nhà mẹ đẻ” với nàng cũng không có hy vọng.
Cho nên, Sở Khuynh Ca cũng không đợi nữa, nàng tự dẫn theo Xảo Nhi chủ động bước đến.
“Tiện nhân!” Sở Vi Vân nhìn thấy Sở Khuynh Ca, lập tức muốn xông đến.
Sở Khuynh Ca lại cười hì hì, xem sau khi cô ta dùng thuốc mỡ xong, chỉ thấy da dẻ hơi lồi lõm một chút, nhưng không còn nhìn thấy vết sẹo trên mặt nữa.
Nàng cong khóe môi lên nói: “Gương mặt này của Quận chúa cũng tốt thật, hình như không còn khó coi như vậy nữa.
”
“Tiện nhân! Đều tại ngươi!”
Ai nhắc đến gương mặt mình, Sở Vi Vân đều sẽ nổi điên, huống chi đối mặt với lời chế giễu của Sở Khuynh Ca.
Nàng ta xông đến, giơ tay muốn đánh người.
Sở Khuynh Ca thản nhiên nói: "Không muốn để ta lấy kem che khuyết điểm trên mặt nàng ta xuống, bà tốt nhất hãy buộc chặt con chó điên này lại.
Yến Lưu Nguyệt vô cùng tức giận nhưng bà ta vẫn tiến lên một bước, kéo Sở Vi Vân về.
“Vân Nhi, hôm nay phải vào cung, đừng gây thêm rắc rối.
”
Hôm nay phải vào cung gặp Nhị hoàng tử nước Nam Tấn, gương mặt này của nàng ta khó khăn lắm mới không nhìn thấy vết sẹo.
Quả thật cũng may mà có thứ gọi là “kem che khuyết điểm” của Sở Khuynh Ca tặng cho.
"
Cái tên này đặt rất thích hợp, vết sẹo đều được che phủ hết.
Nếu làm hư nó, vết sẹo sẽ hiện nguyên hình, quả thật… rất xấu xí.
Nhưng Sở Vi Vân không biết cảm kích, vẫn muốn nhào tới xé xác Sở Khuynh Ca!
"Tiện nhân! Đều tại ngươi! Ta gϊếŧ tiện nhân nhà ngươi!’
“Ngươi còn làm bừa nữa, vết sẹo của ngươi sẽ lộ ra đó, đến lúc đó làm Dạ ca ca của ngươi sợ, đừng đổ tội lên người ta.
”
Sở Khuynh Ca nhìn về phía sau lưng nàng ta.
Sở Vi Vân sửng sốt, ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Phong Ly Dạ đang sải bước đi tới.
Trong lòng nàng ta kinh ngạc, lập tức kéo tay áo Yến Lưu Nguyệt: “Dì Nguyệt, con… vết sẹo của con…”
“Đừng sợ, không nhìn thấy, che rất tốt.
” Yến Lưu Nguyệt vội an ủi.
Sở Vi Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước về phía Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, nàng ta… nàng ta muốn đánh ta.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...