Nàng muốn sống.
Nàng chỉ muốn sống tiếp…
Bờ môi mỏng của Phong Ly Dạ dừng trên cổ nàng, nhưng lại không tiếp tục càn quét mạnh bạo nữa.
Cánh môi mềm mại ấy hệt như lông vũ, chỉ chạm nhẹ một cái lên gáy Sở Khuynh Ca.
Không biết đã qua bao lâu, chất giọng khàn khàn của hắn mới vang lên: “Ta chưa từng nói rằng sẽ không cho nàng sống tiếp.
”
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy.
Nhưng Sở Khuynh Ca lại nghe được rất rõ ràng.
Nàng không hề cảm động dù chỉ một chút, ngược lại còn cười khẩy: “Thật sao? Chẳng lẽ không phải chính miệng Ly thế tử đã từng nói, nếu ta không cứu được đệ đệ ngươi thì ngươi sẽ tự tay gϊếŧ ta sao?”
Nếu như không cứu được, ta sẽ tự tay gϊếŧ nàng ấy…
Trái tim Phong Ly Dạ bị lời nói lẫn nụ cười trên khóe môi nàng xé mạnh một cái.
“Nếu ta tự tay gϊếŧ nàng, ta cũng…” sẽ không sống tiếp nữa, khiến nàng và Thần Mặc phải cô độc đi xuống Hoàng Tuyền.
Nếu như nói lời này cho nàng biết, liệu nàng có còn cười mỉa, bảo hắn nực cười giả tạo nữa hay không?
Nhưng vào lúc đó, quả thật trong lòng hắn đã nghĩ như thế.
Không cứu được Phong Thần Mặc, cho dù hắn không gϊếŧ nàng đi chăng nữa thì toàn bộ người trong phủ Quốc Công này cũng sẽ không tha cho nàng.
Suy cho cùng thì cũng vẫn bị gϊếŧ chết.
Nếu đã như thế, chẳng thà chết trong tay hắn, ít nhất thì nàng cũng sẽ không quá đau đớn.
Mà hắn, nếu thật sự tự tay gϊếŧ nàng, vậy thì hắn lấy mạng của mình để đền lại cho nàng, được không?
Nhưng hắn không biết bắt đầu từ lúc nào mà mạng của nàng lại quan trọng đến mức, đáng để hắn lấy mạng của chính mình ra đền nữa.
Thế nhưng tất cả những suy nghĩ trong tim hắn vào giờ phút đó là hoàn toàn xuất phát từ tiềm thức, hắn không tự lừa dối bản thân mình được.
Quả nhiên, Sở Khuynh Ca không tin tưởng bất kỳ câu nói nào của hắn hết.
Mỗi một cử chỉ, lời nói của Phong Ly Dạ vào giờ phút này đều là sự sỉ nhục trong mắt nàng.
“Ly thế tử, ta nhất định phải ly hôn.
Một là ngươi gϊếŧ ta, còn không thì, để ta đi.
”
“Ta sẽ không gϊếŧ nàng, cũng sẽ không để nàng rời khỏi đây.
”
Hắn nhấc người lên, cúi đầu xuống nhìn bộ dạng quần áo xộc xệch nhưng vẫn rất cứng cỏi của nàng.
Sau khi màu đỏ tươi trong đôi con ngươi sâu thẳm u ám đã rút bớt, lúc này hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi đứng dậy khỏi người nàng.
Thân hình cao lớn đứng bên giường, sau khi chỉnh sơ qua quần áo của mình, lúc này hắn lại trở về vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như lúc đầu.
Ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh lùng như thế, tựa như sự mất khống chế ban nãy chưa từng xảy ra vậy.
“Đêm nay công chúa quá mệt mỏi, nên mới có thể suy nghĩ lung tung, nảy sinh ý nghĩ không nên có.
”
Hắn xoay người, đi thẳng ra ngoài cửa: “Nếu đã như vậy thì hãy ở lại đây nghỉ ngơi cho thật tốt.
”
“Phong Ly Dạ!” Trái tim Sở Khuynh Ca chợt run lên, lập tức bước xuống giường, muốn đuổi theo.
Tay áo dài của Phong Ly Dạ phất nhẹ, một luồng chưởng phong không quá mạnh nhưng lại rất có lực, dịu dàng đẩy nàng về lại giường.
Quay đầu lại nhìn nữ hài đang ngã trên giường, vẻ mặt hắn không chút biểu cảm, lạnh lùng nói:
“Muốn rời khỏi đây, trừ khi nàng bước qua xác của bổn Thế tử!”
Tên điên này!
Hắn đi rồi!
Cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được giọng nói lạnh như băng của hắn: “Trông chừng nàng cẩn thận cho ta.
Nếu như nàng chạy mất thì mỗi người các ngươi cũng đừng hòng sống sót!”
“Vâng, thưa Thế tử gia!” Vài thị vệ đứng ngoài cửa đồng thanh đáp.
Sở Khuynh Ca đuổi theo đến cạnh cửa, muốn đẩy cửa phòng ra thì lại phát hiện cửa đã bị khóa chặt từ bên ngoài rồi!
Đáng chết! Tên nam nhân này vậy mà lại muốn nhốt nàng ở đây!
“Phong Ly Dạ, ngươi không có tư cách giam cầm ta! Thả ta ra! Phong Ly Dạ! Ngươi có nghe không hả! Thả ta ra!”
Phong Ly Dạ cũng đã đi xa rồi.
Trong đại sảnh, vẻ mặt Yến Lưu Nguyệt ảm đạm, năm ngón tay nắm lấy tay vịn ghế dựa, lúc nhìn thấy con trai bước vào cửa, bà ta mới đột ngột thu lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...