Nếu không cứu được, con sẽ tự tay gϊếŧ nàng.
Lúc này, không biết vì sao lời này cũng thoáng qua trong đầu Sở Khuynh Ca.
Ôi, mạng của nàng, trong mắt cả nhà này, đúng là không đáng tiền.
Ai cũng có thể gϊếŧ nàng!
Bao gồm, cả người được gọi là phu quân!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời một lần, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm thăm thẳm.
Rồi theo phản xạ nàng đã che lại vị trí trái tim của mình.
Đời trước, nơi này bị thương, một dao trí mạng.
Rõ ràng đã đổi một hình hài mới, nhưng dường như tối nay đã bắt đầu hơi phiếm đau lại.
Ai cũng muốn mạng của nàng cả, cho dù là trước kia, hay là bây giờ.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, bước chân quay ngược lại, đi ra khỏi cửa Công Chúa uyển.
Phong Hoa uyển luôn không có ai canh gác, nhất là vào lúc này, trời vẫn còn đang mờ mờ tối.
Thêm một canh giờ nữa thì trời sẽ sáng.
Phong Hoa uyển yên lặng, hạ nhân đều đang nghỉ ngơi, Phong Dụ Hoa không có ở đây, cả sân viện đều lặng im như tờ.
Sở Khuynh Ca nhảy vào trong viện nhẹ như mèo, đi qua tiền viện, rất nhanh đã tìm tới phòng của Phong Dụ Hoa.
Mở cửa phòng ra, bên trong tối như mực, nhưng mắt của nàng không tệ, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy được nơi treo bức tranh.
Có điều, nhìn không rõ lắm.
Nàng sờ soạng châm nến trên bàn lên.
Bức tranh bị cuộn tròn dần trở nên rõ ràng trong mắt nàng.
“Mẹ.
”
Nhìn bức tranh vẽ Nam Tinh hốc mắt nàng lập tức trở nên ươn ướt.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.
” Nàng đi đến trước bức tranh, hận không thể ôm chặt lấy người trong bức tranh.
Không, nàng muốn vùi đầu vào trong lòng ngực bà, cũng giống như trước kia, vùi đầu trong lòng ngực của mẹ, cảm nhận được hơi ấm trên người mẹ.
“Tại sao mẹ lại là mẹ của Sở Vi Vân chứ?”
Vào giây phút này, nàng cảm thấy hơi ghen tỵ với Sở Vi Vân.
Đây cũng là lần đầu tiên trong cả hai đời nàng cảm thấy ghen tỵ với một người.
Và cũng là hâm mộ.
Cho dù chỉ lớn lên giống nhau, cũng rất ghen tỵ!
Tại sao mà Sở Vi Vân lại có được mẹ của nàng? Vì sao nàng ta lại lớn lên trông giống mẹ như đúc?
Nàng chán ghét Sở Vi Vân, nàng muốn Nam Tinh làm mẹ của mình!
“Mẹ…”
“Cô nhóc, thì ra người chạy đến đây sao?”
Phong Dụ Hoa có hơi ngạc nhiên.
Vừa rồi không tìm được nàng, lúc trở về thì lại thấy phòng mình sáng đèn.
Thế mà con nhóc này lại trốn ở đây…
“Người khóc sao?” Trong lòng Phong Dụ Hoa trở nên căng thẳng, bước nhanh qua đó, đột nhiên cảm thấy rất là đau lòng.
“Có phải tủi thân lắm không? Xin lỗi, ta nên bảo vệ người, nhưng bọn họ…”
“Bọn họ đều là người nhà của người, người không có cách nào ngăn bọn họ ra tay, huống chi đúng là ta đã làm hắn bị thương, cũng là vì người đau lòng cho cháu trai nhỏ.
”
Sở Khuynh Ca giơ tay lên, lau khóe mắt.
Nhớ nhung và đau lòng trong đáy mắt đã lập tức không còn.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn Phong Dụ Hoa, nàng đã quay lại dáng vẻ không tim không phổi kia.
“Khóc? Tứ tiểu thư, người lớn tuổi rồi nên mắt mờ sao?”
Nếu như là đêm qua, nhất định Phong Dụ Hoa sẽ cãi nhau với nàng.
Nàng ấy rất thích cãi nhau với cô nhóc này, rất vui sướng, rất thoải mái!
Nhưng tối nay, nàng ấy chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng, che chở thật tốt, giống như là che chở nữ nhi của mình.
“Xin lỗi.
” Vì từ đầu đến cuối nàng ấy không bảo vệ nàng thật tốt.
“Tứ tiểu thư, ta không thân cũng chẳng quen người, đến cả người duy nhất có liên quan đến chúng ta là Ly thế tử cũng chưa từng nói nửa chữ xin lỗi với ta, người cần gì phải nói chứ?”
Sở Khuynh Ca đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Có điều, ta rất thưởng thức Nam Tinh, tối nay, không hiểu vì sao lại muốn đến thăm nàng, cáo từ.
”
Nàng vừa ra khỏi cửa phòng, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Khinh công này lại tiến bộ rồi!
Phong Dụ Hoa không đuổi theo nàng, nhưng thật ra cửa Công Chúa uyển của Sở Khuynh Ca đã bị người khác đá đổ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...