Sở Khuynh Ca có chút buồn cười.
Xúi giục Công chúa bỏ nhà ra đi, đến chiến trường biên thành, nàng ấy không biết là tội chết à?
Thế nhưng, đi chiến trường…
“Cho ta suy tính một chút.
” Đề nghị này dường như cũng không tệ
“Đừng suy nghĩ! À đúng, ta muốn giới thiệu cho người một người rất đẹp, lại rất truyền kỳ!”
Phong Dụ Hoa thật đúng là, nói gió thành mưa, kéo Sở khuynh Ca rời khỏi Công Chúa Uyển, đi về phía phòng mình ở Phong Hoa Uyển.
“Người này… haiz, thân phận có thể có chút ngại ngùng với người, nhưng nàng ấy thật sự là một nhân vật không tầm thường, là người ta sùng bái nhất, người biết không?”
“Nữ nhân?” Sở Khuynh Ca đuổi theo bước chân của nàng ấy, như có điều suy nghĩ: “Đừng nói là, vị Công chúa được gả đến của Nam Tấn, Nam Tinh?”
“Người cũng biết Nam Tinh?”
“Cũng có nghe qua.
”
Quả thực là một nhân vật lớn, cũng xác thực là thân phận với nàng mà nói thì có chút khó xử.
Bởi vì là mẹ của Sở Vi Vân.
“Ta nói cho người, ngoại hình của người và Nam Tinh rất giống, không phải là ngũ quan đâu, ý ta là, ánh mắt… haiz, không đúng, ngũ quan cũng hơi giống.
”
Phong Dụ Hoa vẫn lôi kéo nàng bước nhanh hơn.
“Trong phòng của ta có chân dung của Nam Tinh, người đi xem với ta, người sẽ biết hai người giống nhau đến thế nào, ánh mắt ấy!”
Sở Khuynh Ca bị nàng ấy nói như thế, tựu mình cũng có chút hiếu kì.
Nàng thế mà lại giống với mẹ của Sở Vi Vân, việc này đúng là rất thần kì.
“Người nhìn kìa!” Phong Dụ Hoa đưa nàng đến gian phòng mình.
Ai ngờ, khi Sở Khuynh Ca nhìn đến chân dùng của Nam Tinh, sắc mặt cũng thay đổi!
“Mẹ!” Nàng lao đến, muốn nắm lấy góc tranh.
Phong Dụ Hoa nhanh tay kéo nàng lại, vẻ mặt khẩn trương: “Đừng làm loạn, đây là một bức tranh vẽ Nam Tinh giống nhất trong khắp thiên hạ đấy! Tuyệt đối đừng làm hỏng!”
Tranh rất giống, vẽ sinh động như thật, hoàn toàn không giống với chân dung bình thường.
Tại sao đến bây giờ Phong Dụ Hoa còn khắc sâu bộ dạng của Nam Tinh, cũng là nhờ vào bức tranh này.
Mỗi ngày đều nhìn, có thể không khắc sâu à?
Tay Sở Khuynh Ca vẫn luôn run rẩy, nàng hoàn toàn không thể nào tỉnh táo.
Nam Tinh gì chứ? Không, bà ấy không phải tên Nam Tinh, bà ấy tên Sở Lăng! Bà ấy là mẹ của Sở Khuynh! Chỉ huy trưởng tiền nhiệm của Chiến Minh!
“Mẹ…”
Sở Khuynh Ca cũng không nỡ làm hỏng tranh chân dung, hai mắt lập tức ướt nhòe.
Là mẹ, mặc dù mặc đồ cổ trang, mặc dù tóc dài, nhưng ngũ quan, lông mi, ánh mắt, chính là mẹ!
Đã nhiều năm lắm rồi nàng chưa từng gặp mẹ!
Từ sau khi mất tích trong một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khi làm nhiệm vụ, mẹ cũng không trở lại nữa.
“Mẹ…”
Dù là Sở Khuynh hay Sở Khuynh Ca, xưa nay cũng sẽ không lộ ra một mặt yếu ớt của mình.
Nhưng giờ phút này, nhìn chân dung của mẹ, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
Từ nhỏ nàng đã chỉ có mẹ là người thân, thế nhưng mẹ nàng đã mất tích từ khi nàng còn rất nhỏ…
“Cô nhóc, người… người làm sao thế?” Phong Dụ Hoa hoàn toàn không hiểu rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Tại sao nàng nhìn tranh của Nam Tinh lại đau lòng như thế? Nước mắt cũng sắp chảy xuống đến nơi?
“Này, cô nhóc…”
“Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư!” Bên ngoài truyền đến tiếng lo lắng của tỳ nữ: “Tứ tiểu thư, không xong rồi, bệnh tình của Quận chúa chuyển biến xấu, tất cả mọi người đều đã đi đến! Tứ tiểu thư, người mau đi qua nhìn một chút đi!”
Phong Dụ Hoa sầm mặt lại, gấp gáp: “Cô nhóc, người về trước đi, ta có việc gấp, ngày khác sẽ hàn huyên với người!”
Ý thức của Sở Khuynh Ca hoàn toàn không về được.
Cả người ngơ ngác, bị người ta đưa về Công Chúa Uyển.
Cho đến khi trở lại phòng mình, ý thức vẫn không cách nào tỉnh lại hoàn toàn.
Kia là chân dung của Nam Tinh, nàng rốt cuộc đã chấp nhận sự thật.
Nhưng tại sao ngoại hình lại giống hệt mẹ nàng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...