Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương


Cửu Công chúa ngất xỉu!
Đại phu cũng không đến, bởi vì nàng tỉnh lại rất nhanh.

Mộ Bạch và Xảo Nhi ngồi ở đầu xe ngựa, đợi nàng tỉnh lại.

Không ngờ rằng thể chất của Cửu Công chúa tốt như thế, tốc độ tỉnh lại còn sớm hơn Mộ Bạch dự đoán.

“Công chúa, người thấy thế nào?” Xảo Nhi lập tức chui vào.

Sở Khuynh Ca vuốt vuốt mi tâm, thân thể vẫn hơi nóng, thế nhưng đầu hình như không còn nặng nề như trước.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.

” Nàng khoác thêm áo choàng.

Xảo Nhi gấp gáp: “Công chúa, thân thể người khó chịu, đừng đi ra ngoài.


Mộ Bạch đang ngồi ở vị trí đánh xe cũng nói: “Công chúa, bên ngoài gió lớn, người bị cảm lạnh, không nên ra ngoài hóng gió.


“Vì là bị cảm nên mới muốn ra ngoài hóng gió.



Sở Khuynh Ca rất khó bị cảm, cũng không còn cách nào, ai bảo thể trạng kiếp trước của nàng quá mạnh mẽ.

Về phần thân thể này, thật ra cũng không yếu, nhưng còn chưa đủ mạnh!
“Đã bị cảm còn ra hóng gió không phải sẽ khiến thể cốt càng yếu hơn hay sao?” Xảo Nhi vẫn muốn ngăn cản.

Sở Khuynh Ca cũng đã vén rèm lên: “Người bình thường bị cảm đương nhiên không nên đi ra ngoài hóng gió, nhưng Công chúa nhà em là người bình thường à?”
“Công chúa!”
Nhưng Công chúa khăng khăng muốn xuống xe, Xảo Nhi cũng chỉ có thể hầu theo, thuận tiện kéo áo khoác của nàng lên.

Sở Khuynh Ca lại không ngờ rằng, sau khi xuống xe, nàng đã nhìn thấy Phong Tứ đang đứng bên cạnh xe, giống như là đang bảo vệ nàng.

“Ồ, ngươi quan tâm ta kìa? Không sợ ta lại muốn ngươi?”
Phong Tứ sầm mặt lại, không vui mà nói: “Cho dù Công chúa muốn Thế tử gia thương hại, cũng không nên làm hại sức khỏe của mình như thế!”
“Thật sự là miệng chó không thể mọc ngà voi.


Sở Khuynh Ca bọc áo khoác lại: “Ngươi cứ suốt ngày nhằm vào ta, không biết còn tưởng rằng ngươi có ý với bổn Công chúa, lấy lùi làm tiến, muốn dùng cách này để gây sự chú ý của ta.


Nàng tiến lên một bước.

Phong Tứ đột nhiên lùi lại, không vui nói: “Công chúa, xin tự trọng!”
“Trọng cái gì? Ta không hề nặng, không tin ngươi ôm thử một chút xem.



“Người…” Phong Tứ tức đến đỏ mặt, cũng không biết tại sao mình lại đến đây tự chuốc lấy nhục nhã!
“Nếu Công chúa không sao, mạt tướng cũng không quấy rầy nữa!”
Nói xong liền ôm quyền, quay đi.

Bóng lưng kia, lạnh đến dường như mang theo gai!
Xảo Nhi lẩm bẩm, oán niệm nhìn Sở Khuynh Ca: “Công chúa, tại sao người lại cứ nói chuyện như thế với Tướng quân Phong Tứ? Người không thể hòa bình với ngài ấy được à?”
Phong Tứ thế nhưng là mãnh tướng hàng đầu bên cạnh Thế tử gia.

Nếu như có thể thu phục Phong Tứ, Thế tử gia nhất định cũng sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác.

“Người của Phong Ly Dạ cách ta càng sớm càng tốt.

” Nàng đón gió, ý cười ngả ngớn trên môi dần dần biến mất.

Xảo Nhi kinh ngạc: “Công chúa, người nói là, người… cố ý muốn chọc giận Tướng quân Phong Tứ?”
Phải biết, nhân vật như Tướng quân Phong Tứ, có bao nhiêu người muốn kết giao với hắn ta nhưng còn không có cơ hội kìa?
Sở Khuynh Ca không nói gì.

Sau lưng, lại truyền đến tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt của Mộ Bạch: “Công chúa hẳn là không hiểu được con người của Phong Tứ, hắn ta đã thiếu ân tình của người, tuyệt đối sẽ không thể không báo.


Sở Khuynh Ca quay đầu.

“Không thân lắm, nhưng cũng thường xuyên nghe nói đến uy danh của hắn ta.

” Mộ Bạch nhàn nhạt đáp lại, không thân cận, nhưng cũng không còn xa lạ như trước đó.

Sở Khuynh Ca nhíu mày: “Nói như thế, cái ơn này của hắn, ta không thể nào không nhận?”
Mộ Bạch gật đầu: “Nếu như người không nhận, sau này sẽ bị hắn ta dây dưa suốt thế thì tốt nhất nên thỏa mãn ý của hắn ta.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui