Edit: Vũ Quân
Chạng vạng, Đường Miên xin nghỉ dạy tiết tự học buổi tối, dựa theo địa chỉ lần trước tìm đến nhà Hạ Nhai.
Từ bên ngoài nhìn khu dân cư này không còn mới, càng đi vào trong càng thấy cũ...
Biển tên của tiểu khu đã đã phai màu đến mức không thấy rõ, cáp điện treo ở bên ngoài, tay vịn cầu thang rỉ sét loang lổ, trên tường che kín giấy quảng cáo.
Đường Miên vòng qua đống đồ linh tinh đi vào một tòa nhà cũ, vừa đi vừa đếm số tầng.
Nhà Hạ Nhai ở tầng sáu, cũng là tầng cao nhất trong tòa nhà cũ, Đường Miên đi qua gõ cửa: "Hạ Nhai, tôi là Đường Miên, em có ở nhà không?"
Không có ai trả lời.
Đường Miên lại giơ tay gõ cửa: "Hạ Nhai?"
Sẽ không ngất đi đấy chứ?
Khi Đường Miên gõ cửa lần thứ ba, cửa phòng mới bị người từ bên trong mở ra, làm tay Đường Miên dừng lại trên không trung.
Hạ Nhai rũ mắt dựa vào trên khung cửa, quầng thâm mắt đậm giống như bị ai vẽ lên đặc biệt khoa trương, môi hơi có chút trắng bệch, lại vẫn như cũ làm ra một độ cong lười nhác: "Cô giáo Dương, chào buổi tối."
"Hạ Nhai em không sao chứ?" Trên đường tới đây Đường Miên vốn đang nghĩ tiểu hỗn đản Hạ Nhai này có thể lại giả vờ bị bệnh hay không, kết quả là bây giờ nhìn thấy bộ dạng suy yếu của anh trong lòng lập tức nhói lên.
"Tôi...
Tôi nghe Vương Hiểu Quang nói em bị ốm rất nghiêm trọng nên nghĩ đến thăm em......"
Thật ra Vương Hiểu Quang không nói như vậy, rốt cuộc lần trước sau khi lừa Đường Miên đi đánh bida, lại bị Hạ Nhai thu thập một trận, bây giờ đã bị đánh đến mức ngoan ngoãn không dám nhiều lời vô nghĩa.
Âm thanh của Hạ Nhai nghẹn lại, tiếng cười nhẹ cũng giống như hạt cát đã bị hút cạn hơi nước: "Không sợ bị em lây bệnh à?"
Đường Miên méo miệng: "Nào có dễ dàng bị lây bệnh như vậy, không cần dựa gần quá là được rồi."
Nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ở chỗ căn bản là không có cách nào kéo ra khoảng cách sao.
"Vậy hoan nghênh cô giáo Dương đến thăm hỏi." Hạ Nhai vươn tay ôm lấy vai Cừu nhỏ kéo vào cửa nhà, trên mặt là nụ cười nhiệt tình.
Cho đến khi cánh tay Đường Miên dán lên vòm ngực trần trụi của thiếu niên mới phát hiện toàn thân Hạ Nhai chỉ mặc một cái quần tứ giác, anh không ngại chút nào đem đường cong cơ bắp tinh tráng của mình hiện ra trước mắt cô.
Đường Miên bị quang cảnh đẹp này làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt đụng tới làn da của Hạ Nhai cô giống như bị điện giật, nhảy ra khỏi cái ôm của Hạ Nhai, ngay cả dép lê cũng chưa kịp đổi, cô đi tất chạy ra xa vài bước.
"Em nhanh chóng đi lên giường nghỉ ngơi, không cần tiếp đón tôi..."
Hạ Nhai hừ cười một tiếng, anh biết lần trước chính mình làm quá mức nên đã dọa Cừu nhỏ rồi, hơn nữa bây giờ đầu anh thật sự cực kì choáng váng, cũng không còn sức lực chơi trò đuổi bắt với cô.
"Em không có sức đi." Hạ đại lang vốn dĩ là thật sự bị bệnh, hơn nữa còn có kĩ năng diễn xuất như vậy, đủ để lừa dối người xem không có kinh nghiệm là Cừu nhỏ ở trước mắt.
"Tới đỡ em?"
Bệnh nhân đã nói như vậy Đường Miên nào có thể cự tuyệt, cô nhanh chóng lại lon ton đi qua, hai tay đỡ lấy cánh tay Hạ Nhai.
"Chậm một chút."
Bộ ngực lớn tròn xoe cứ như vậy kẹp lấy cánh tay Hạ Nhai, cùng với mỗi một bước đi còn không ngừng lắc nhẹ, cách nội y cọ xát cánh tay anh, Hạ Nhai thậm chí không cần nghiêng đầu đi xem vẫn có thể dùng dư quang nhìn thấy khe ngực sâu kia.
Cái này nếu kẹp nhị đệ của anh, hẳn là sướng đến mức bay lên trời mất.
Đang bị bệnh nhưng đầu óc Hạ đại lang vẫn toàn một màu vàng* như cũ, trên đường trở về phòng ngủ anh còn đang suy nghĩ làm như thế nào để ăn đậu hũ của Cừu nhỏ, nhưng vừa nhấc mắt lại thấy đôi mắt to của Đường Miên tràn đầy lo lắng, anh có chút không hạ thủ được.
(*liên quan đến chuyện abcxyz)
Con cừu này ngốc thành như vậy, nếu ai là bạn trai cô, mỗi ngày đều chịu sao nổi?
"Em uống thuốc chưa?" Đường Miên đem Hạ Nhai đỡ nằm xuống mép giường.
"Đã đo nhiệt độ cơ thể rồi chứ, là sốt nhẹ hay là sốt cao? Bị cảm phải uống nhiều nước, tôi đi rót cho em một cốc, ấm nước ở đâu?"
Dường như vì sau khi Hạ đại lang nằm xuống thoạt nhìn mất đi uy hiếp, nên ánh mắt của Cừu nhỏ linh hoạt hơn, làm Hạ Nhai cảm thấy mép giường giống như có thêm một con chim sẻ nhỏ đi tới đi lui.
(tác giả có chấp niệm với thế giới động vật à????♀️)
Nhưng mà như thế nào cũng cảm thấy Cừu nhỏ ồn ào đáng yêu, không hề làm người ta cảm thấy phiền.
"Thôi, để tôi tự đi tìm!" Đường Miên nhanh chóng từ bỏ ý định thu hoạch tin tức từ Hạ Nhai.
"Nếu không đỡ thì lát nữa tôi mua thuốc, em nghỉ ngơi trước đi!"
Hạ Nhai còn không kịp nói một lời, Cừu nhỏ đã đem nhiệt độ của điều hòa tăng lên hai độ, rồi cô bước nhỏ ra khỏi phòng.
Tủ lạnh đúng như cô suy nghĩ cơ bản là không có đồ vật gì, trừ mấy lon bia ở ngoài cái gì cũng không có, Đường Miên khe khẽ thở dài, trong lòng đã liệt kê ra một danh sách mua sắm thật dài.
Hạ Nhai nằm trong phòng, bất tri bất giác ngủ mất, cũng không biết đã qua bao lâu, trong bóng đêm anh hơi mở bừng mắt.
Đèn phòng khách sáng lên, đèn phòng bếp cũng sáng lên, phát ra loại ánh sáng thoạt nhìn rất ấm áp, còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngâm nga nghe không rõ đang hát cái gì.
Trong không khí lơ lửng mùi thơm của đồ ăn, mang theo hơi nóng ấm áp, một chút đã xua tan cơn buồn ngủ của Hạ Nhai, đem anh bao vây từ trong ra ngoài.
Anh xuống giường, thấy bàn ăn trong phòng khách đã lâu không cần dùng được lau khô, bên trên đặt một nồi cháo trắng nóng hổi, tản ra hương vị gia đình Hạ Nhai hoài niệm đã lâu.
Hạ Nhai theo âm thanh đi vào trong phòng bếp thì thấy một bóng dáng đang qua lại bận rộn...
Đường Miên bởi vì quên mua tạp dề nên động tác cực kì cẩn thận, lúc đem đồ ăn thả vào nồi đều phải trốn ra sau hai bước mới trở về đảo đều, tóc dài vốn khoác trên vai nay đã buộc thành đuôi ngựa cao cao ở sau đầu, theo động tác của cô mà nhảy dựng lên làm người ta không tự giác liên tưởng đến cái đuôi sóc.
"Cô đang làm gì......" Lúc Hạ Nhai nhắm mắt đã làm tốt chuẩn bị sẽ phải một mình tỉnh lại trong bóng đêm, chưa bao giờ anh nghĩ tới khi mình ngủ một giấc dậy sẽ thấy cảnh này.
"Em tỉnh rồi." Đường Miên vừa lúc kết thúc chiến đấu, tắt bếp quay đầu lại.
"Tôi đang xào rau, đợi lát nữa múc ra em cứ ăn một phần, còn lại cho vào tủ lạnh, ngày mai em lấy ra hâm nóng trong lò vi sóng là được rồi."
Phòng bếp oi bức đến cực điểm, trán Đường Miên và trên má đều đã nóng đến thấm ra mồ hôi, đôi mắt lại còn đang tỏa sáng, giống như buổi tối hôm đó lúc nói với anh ngủ ngon, chân thành mà lại thuần túy.
"Tôi không biết em có thuốc chưa, nhưng tôi vẫn mua một chút, dù sao trong nhà cũng nên có một chút thuốc trị cảm, nhưng về sau lúc uống em nhớ xem đã quá hạn sử dụng chưa." Hạ Nhai không nói lời nào, Đường Miên lại tự mình dong dài:
"Cháo kia cho em ăn buổi tối hôm nay, em ngồi trước đi, nhưng phải nhớ ăn từ từ thôi vì còn rất nóng, sau đó cháo dư lại tôi đã cho vào hộp bỏ vào tủ lạnh......"
Trong nháy mắt trái tim đột nhiên bắt đầu giống như điên cuồng nhảy lên, Hạ Nhai biết mình xong rồi.
Về sau anh phải nhọc lòng vì con cừu ngốc này.
***
Tái bút: Hôm nay, Hạ đại lang rốt cuộc cũng luân hãm.
Tái bút của editor: các bạn cũng biết rồi đấy tôi edit dựa trên bản convert và chỉ có trình độ đọc hiểu convert nhiều lúc edit sẽ không hay, không chuẩn mong là mọi người không ném đá mà hãy chỉ ra những lỗi ấy để tôi sửa lại nhé.
Phải nhắc lại lần nữa vì bộ này nhiều lúc xương lắm, là bộ khó nhất trong các bộ tôi từng làm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...