Edit: Vũ Quân
Đường Miên ngủ một giấc đến 7 giờ, vẫn là dưới sự thúc giục của mẹ Đường mới đột nhiên bừng tỉnh, cô bị bắt ôn lại thời kì sinh tử khẩn trương như hồi cao trung, sau khi vào trường học thì đi về phía lớp 10.
Hai chân tuy rằng ngắn và nhỏ nhưng tần suất lại rất cao, cô lướt qua chỗ ngoặt cầu thang, còn chưa đến nơi đã nghe thấy một giọng nam to lớn vang dội: "Hạ Nhai! Rốt cuộc em có đang nghe tôi nói chuyện không!"
Đường Miên nghe ra đây là tiếng của giáo viên toán học Lý Huy, đi qua chỗ rẽ quả nhiên cô thấy cơ bắp cả người Lý Huy đều bị tức giận đến phình lên, mà Hạ Nhai đứng ở cửa phòng học đôi tay đút vào túi, đầy mặt là biểu cảm chưa tỉnh ngủ.
"Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Em vắng mặt trong tiết đọc sớm, cũng vắng nửa tiết của tôi thì tôi có quyền biết em đi đâu chứ?" Lý Huy tức giận đến đỏ mặt, nói chuyện nước miếng tung bay, một thân cơ bắp đều sắp căng chặt thành một đống.
"Cái, cái kia thầy Lý, xin lỗi, là vừa rồi tôi bảo Hạ Nhai ở văn phòng giúp tôi chút việc gấp." Đường Miên đem túi xách giấu ở phía sau, không dấu vết mà bảo vệ trước người Hạ Nhai.
"Cũng là tôi suy xét không chu toàn, quên không nói trước với thầy, thật sự ngại quá."
Nếu là ngày hôm qua, có lẽ Đường Miên sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng trải qua một hồi hoạn nạn tối hôm qua, cô lại có thêm nhận thức về Hạ Nhai, cô cũng hiểu anh là vì việc của mình nên mới kéo dài đến muộn như vậy, khó tránh khỏi hổ thẹn trong lòng.
Lý Huy vốn dĩ đang nổi nóng, vừa nhìn thấy Đường Miên đã lập tức thay đổi biểu cảm, ngữ khí cũng ôn hòa hơn không ít: "A, thì ra là như thế, không có việc gì, vậy Hạ Nhai em đi vào trước đi."
Hạ Nhai nhìn hai tay Đường Miên gắt gao cầm lấy túi xách, tất cả có tật giật mình đều bày ra ngoài, anh nhịn không được duỗi tay chọc chọc đầu ngón tay cô.
Đường Miên bị hoảng sợ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Nhai: "Làm gì vậy! Về chỗ ngồi đi."
Hạ Nhai lười nhác vâng một tiếng, lúc này mới chậm rì rì xoay người đi vào trong phòng học.
Bọn Vương Hiểu Quang ở trong phòng học nhìn Đường Miên nói giúp Hạ Nhai, chỉ biết hai mắt nhìn nhau, cho đến khi Hạ Nhai vui vẻ thoải mái ổn định trên chỗ ngồi Vương Hiểu Quang mới dám xác định mình không phải vì trận ẩu đả kia nên mới sinh ra ảo giác.
*Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*
Bởi vì lúc Hạ Nhai đi vào bên trong, khóe môi anh cong lên một nụ cười...
tuy rằng lúc đánh người Hạ Nhai cũng thường không đức hạnh cười như vậy nhưng Vương Hiểu Quang cảm thấy Hạ ca của bọn họ bây giờ thật sự đang vui vẻ.
Đương nhiên, cậu không dám nói gì, cũng không dám hỏi, rốt cuộc cậu vừa mới có cái tên mới Vương lỗ đít, tạo thành ám ảnh tinh thần còn chưa hoãn lại đây.
Bên ngoài phòng học, Lý Huy lại kéo Đường Miên đang chuẩn bị rời đi, đè thấp giọng nói: "Cô giáo Đường, tôi biết cô mới tới có khả năng không rõ tình huống lắm, nhưng có chút việc tốt nhất cô vẫn là đừng tìm loại người như Hạ Nhai, nếu cô không tìm được ai thì có thể tìm tôi, việc liên quan đến thể lực cũng không sao."
Nói xong Lý Huy còn cho Đường Miên xem một chút cơ bắp ở cánh tay.
"Cảm, cảm ơn thầy Lý!" Đường Miên nghe ra trong giọng nói của Lý Huy có một cỗ khinh miệt với Hạ Nhai, cô biết trong trường này thật ra có nhiều người có ấn tượng xấu với lớp 10, nhưng đồng thời cô cũng biết những việc này không phải một sớm một chiều dăm ba câu có thể thay đổi.
Ít nhất cô biết, Hạ Nhai tuyệt đối không giống như lời của bọn họ là được rồi.
Tuy rằng lúc ấy Đường Miên thật sự nghĩ như vậy nhưng vài ngày sau khi cô thấy Hạ Nhai nhân lúc giờ nghỉ trưa trong phòng học không một bóng người, cô lại cảm thấy......
Thiếu niên trước mắt thật sự có chút xấu xa.
"Hạ Nhai, không phải em có chuyện muốn nói sao......
sao lại khóa trái cửa phòng học làm gì?"
Đường Miên nhìn động tác của Hạ Nhai, càng nhìn càng hoảng, còn nề hà đây là tầng bốn, việc phá cửa sổ chạy là không có khả năng.
"Cô giáo Dương, cô sẽ không quên buổi tối ngày đó cô đồng ý phải cảm tạ em chứ." Hạ Nhai đem phòng học khóa lại xong xoay người đi về phía Cừu nhỏ đang phát run co rúm lại.
"Em đợi mấy ngày cũng không thấy cô chủ động tới cảm tạ em, em đây chỉ có thể chủ động tới tìm cô."
Khuôn mặt Đường Miên đau khổ, chớp chớp mắt: "Nhưng, nhưng thuốc lá tôi cũng đưa cho em rồi, buổi sáng ngày đó tôi còn nói chuyện với thầy Lý giúp em, như thế không thể coi như đáp lễ sao......"
Cừu nhỏ nhìn thì ngốc ngốc, nhưng thật ra một chút cũng không ngốc.
Hạ Nhai không nóng nảy, chậm rãi đi bước một về phía Cừu nhỏ, tiện đường anh còn quan sát biểu cảm tủi thân của cô, quả thực là vô cùng vui vẻ.
"Cô cảm thấy như thế nào?" Anh lười trả lời vấn đề này, tay chống ở trên bàn học phía sau, đem đường của Cừu nhỏ chặn hết lại.
Đường Miên cảm thấy mình vẫn nên đừng giãy giụa.
"Vậy em muốn làm sao, trước đây đã nói rồi không được sờ mông!"
"Em không sờ mông cô."
Là một con sói chân chính có phẩm cách, trước khi hoàn toàn chinh phục được con mồi, anh sẽ không gấp gáp mà động thủ trước, Hạ Nhai ở một bên ngồi xuống, vẫy tay về phía Cừu nhỏ, ý bảo cô tới gần một chút.
Cừu nhỏ chớp chớp mắt, cẩn thận mà lại cảnh giác đi về phía Hạ Nhai.
Hạ đại lang đối với bộ dáng cảnh giác của Cừu nhỏ rất không vừa lòng, anh trực tiếp ngồi vào bên trong đẩy lưng Cừu nhỏ dán vào tường.
"Lần này sờ ngực thì thế nào?"
Anh đã sớm muốn sờ thử hai luồng đầy đặn trước ngực cô.
===========
Sau khi đọc cmt của mọi người tôi cũng biết tiến độ ra chương này hơi chậm nên tôi đang nghĩ cách khắc phục.
Tuy nhiên tôi thi học kì rồi, đến tầm 18/6 thì sẽ hết nên đến lúc đó sẽ ra truyện nhiều hơn, bây giờ thì được sao hay vậy nhé.
Còn một chuyện nữa về việc các bạn xin bản convert, vấn đề này trước giờ tôi không hề keo kiệt chút nào nhưng tôi đã nhắc và ghim hẳn lên đầu hồ sơ là nếu muốn hỏi thì ib trực tiếp cho tôi, không nhắc tới nguồn convert ở nơi công khai.
Trước khi vào nhà tôi cũng khuyên các bạn nên đọc bản giới thiệu trước để tránh làm mất thời gian của nhau rồi nhưng hình như không hiệu quả lắm.
Hy vọng đây là lần cuối tôi nói về vấn đề này.
100 vote up chương tiếp theo.
SPOIL sương sương: "Cuối cùng Hạ Nhai cũng trực tiếp cầm vào khối ngực bị che lại kia, không có nội y ngăn cản xúc cảm quả nhiên tốt đến muốn mạng, xúc cảm tinh tế non mềm giống như lập tức muốn hòa tan trong lòng bàn tay anh."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...