Nhật Ký Dương Cầm
Mọi việc sau đó dĩ nhiên là quá tốt đẹp. Ta nhận được nhiều lời mời hơn, còn có phỏng vấn rồi tiền cát-xê cũng tăng lên trông thấy, mấy nhãn hàng còn định mời ta làm quảng cáo. Điều khiến ta hài lòng nhất chính là thái độ công ty đối với ta thay đổi hoàn toàn. Dù gì ta cũng đang là cây hái ra tiền của bọn họ mà. Mấy vị tiền bối rồi thực tập sinh cũng không khinh thường ta như trước. Ta nghĩ hình như cho đến lúc này ta mới được tôn trọng thực sự. Ta cũng không còn ở lại căn nhà trọ sâu hun hút như lúc trước nữa, công ty sắp xếp chỗ ở ở ký túc xá cho ta. Ba tháng đầu tiên trôi qua êm đẹp, tuy lượng công việc nhiều hơn, hay thức sớm về khuya nhưng ta cũng chẳng quan tâm. Chừng đó đã là gì? Lúc mười tám tuổi ta còn chẳng được ngủ nữa kìa. Dành dụm được một khoản tiền kha khá, ta nhờ đứa bạn mua giùm một căn nhà dưới quê cho cha ta. Ông cũng nên được sống thoải mái rồi. Ta không muốn đón ông lên đây bởi vì ông không biết ta đã trở thành nghệ sĩ. Ta không biết tại sao ông lại ghét đàn dương cầm đến thế. Có lần ta vụng trộm đi tập ở nhà thờ bị ông bắt được, ta bị ông đánh đến nỗi hai tay rướm máu. Từ đó lúc đi tập đàn bao giờ ta cũng phải nhìn trước ngó sau đã mới dám động tay đến phím đàn.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, ta nghĩ sau thời gian này ta cũng nên về nhà thăm ông. Tuy hồi nhỏ cha hay đánh ta, mắng ta nhưng kể từ năm ta mười lăm tuổi ông đã biết thương ta hơn. Tuy ông thấy ta đi làm vất vả nhưng ông cũng chẳng giúp được gì nhiều, rượu chè khiến sức khỏe ông xuống cấp. Ta bây giờ chỉ mong ông sống thật thoải mái, mạnh khỏe bởi vì ta chỉ còn ông là người thân duy nhất.
Hôm nay có lịch quay một cái quảng cáo, ta để yên cho Tiểu Tạ trang điểm. Nhắm mắt một lát mở mắt ra đã thấy trong gương một gương mặt xinh đẹp. Ta không khỏi cảm thán tài năng của Tiểu Tạ. Công ty cho ta trợ lý như vậy cho cùng cũng là phúc của ta.
Kịch bản ta đã đọc từ trước, cũng đã cùng Tiểu Tạ diễn tập thử. Mấy tháng nay đóng quảng cáo nhiều ta cũng dần quen, cũng không ngượng ngùng như ban đầu nữa. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, bọn họ đều hài lòng về ta. Ta biết những nghệ sĩ khi đóng quảng cáo rất kênh kiệu nhưng ta thì không như vậy, ta còn muốn kiếm cơm lâu dài, vả lại ta cũng không thích bắt nạt người khác, ta bị bắt nạt nhiều lắm rồi, cảm giác thật không dễ chịu chút nào. Quay xong quảng cáo ta mới nhận ra Hàn Dương đang đứng cạnh đạo diễn. Ta nhớ lại hình như công ty quảng cáo này cũng thuộc tập đoàn GN thì phải. Hôm nay hắn vẫn điển trai cao ngạo như mọi khi. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo càng tôn lên vóc dáng của hắn. Nhưng điều làm ta chú ý hơn cả là bên cạnh hắn xuất hiện một cô gái, tuổi còn khá trẻ chắc nhỏ hơn ta, gương mặt trái xoan dễ thương kiểu như mấy nàng công chúa được sống trong đài các. Cô gái đó ôm sát lấy Hàn Dương mà hắn cũng chẳng để ý gì. Ta cảm thấy hơi lạ, theo ta biết thì hắn không bao giờ công khai đi cùng một người khác giới nào. Bởi vậy truyền thông không bao giờ nắm được thóp của hắn. Vậy mà hôm nay lại đứng trước bao người như thế, chỉ e thân phận của cô gái này không nhỏ. Hai người họ nói nói cười cười với nhau, vị đạo diễn già cũng trở nên khách sáo. Ta phủi phủi lớp lông chim vướng trên áo rồi đi vào phòng hóa trang. Không biết có phải cảm nhận của ta nhầm lẫn hay không mà ta cảm thấy Hàn Dương liếc nhìn sang ta. Ta cười thầm: “Đại ca à, ta sẽ không tiết lộ chuyện giữa hai chúng ta cho vị tiểu mĩ nhân kia biết đâu, huynh hãy yên tâm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...