Chương 7: Duy nhất
Edit: Gluhwein
“Em đang trốn anh.”
“Không có nha! Sao có thể chứ?!” Lâm Hoàn lập tức lắc đầu như trống bỏi, cuối cùng còn phụ họa thêm một nụ cười chân chó giả lả.
“Sao em không trả lời tin nhắn?”
Lâm Hoàn nghẹn lời, giả vờ uống một ngụm Latte, tròng mắt quay tròn bắt đầu bịa lý do.
Hơn nửa tháng gần đây, anh từng gửi cho cô vài tin nhắn.
—— Nhớ uống thuốc.
—— Khỏi ốm chưa?
—— Đừng uống rượu nữa.
…
Đều là như thế này, tuy rằng chỉ có mấy chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại chẳng khác gì bà mẹ già dong dài. Cô nhìn là cảm thấy đau đầu, không hiểu Triệu Triết Vũ quan tâm cô là có dụng ý gì.
Bởi vì mấy tin nhắn này, khiến cô nhớ tới năm đó, có một đàn anh bám riết không tha để theo đuổi cô.
Hồi ức mãnh liệt ập đến khiến cô không biết phải làm gì, vì thế dứt khoát lựa chọn đã đọc nhưng không trả lời.
“À ờm, anh biết đấy, bây giờ mọi người đều dùng WeChat, cơ bản là không xem tin nhắn điện thoại nữa, ha ha.”
“Được, vậy em thêm anh vào WeChat đi.”
Triệu Triết Vũ mở di động, bật mã QR rồi đưa tới bên cạnh ly Latte của cô, anh cảm thấy buồn cười khi nhìn vẻ mặt tự mình bê đá đập chân mình của cô, cô miễn cưỡng vừa bĩu môi vừa móc di động ra rồi thêm WeChat của anh.
“Đi phỏng vấn à?”
Hôm nay cô nghiêm túc buộc một nửa mái tóc ngắn lên, nhìn có vẻ khuôn mặt nhỏ càng tròn hơn. Cô mặc váy công sở và đi giày cao gót rồi lại nhìn chằm chằm vào miếng bánh kem đến mức hai mắt sáng lên, giống như bé gái nhỏ trộm mặc thử quần áo của người lớn.
“Ừ.”
Lâm Hoàn nhìn màn hình di động, gõ tên WeChat của anh là “Triệu ác ma”. Cô liếc mắt thoáng qua thấy anh đặt hai tay ở trên bàn, áo sơ-mi màu xám đậm vén lên tới dưới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc cường tráng.
“…Anh thì sao? Mặc đứng đắn như vậy.”
Triệu Triết Vũ chỉ về phía sau: “Có chút việc với đồng nghiệp ở gần đây.”
Lâm Hoàn nhìn qua đó, có mấy người mặc vest đi giày da ngồi trên ghế dài, có lẽ chính là đồng nghiệp trong lời nói của anh, lập tức như tìm được đại xá: “A! Vậy anh và đồng nghiệp tiếp tục làm việc đi, em không làm phiền các anh nữa!”
Triệu Triết Vũ tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản động tác lại muốn đứng dậy chuồn đi của cô: “Lần trước em quên một thứ ở khách sạn.”
“Cái gì?”
“Bây giờ đang ở nhà anh.”
Trong đầu Lâm Hoàn lóe lên đèn cảnh báo “Chắc chắn không phải chuyện tốt”.
“… Không sao, anh cứ vứt đi giúp em.”
“Em chắc chứ?” Triệu Triết Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, bày ra tư thái “Em sẽ phải hối hận”.
“Anh cảm thấy… em sẽ không muốn vứt nó đâu.”
Mẹ kiếp, người này thật sự là nhiều chuyện!
Vậy mà cố tình cô lại thật sự bị đánh bại bởi dáng vẻ đó, không chịu nổi lòng tò mò tra tấn giống như cảm giác bất an vì nhược điểm bị người khác nắm trong tay, từng bước một bị Triệu ác ma dụ dỗ đến nỗi ngoan ngoãn lên xe của đạo tặc, lái tới hang ổ của kẻ cướp.
Quả nhiên nhà của Triệu Triết Vũ cũng là một núi băng giống như con người anh. Tường trắng, sàn nhà màu xám, sô-pha màu đen. Cảm giác giống như đến công ty thiết kế, chọn một mẫu nhà tối giản với ba màu đen, trắng, xám, sau đó trang trí giống y như đúc.
Phải nói như thế nào nhỉ, chính là dù đi khắp căn nhà này thì cũng không tìm ra được một vật trang trí dư thừa, mọi thứ đều là “Có ích”. Lâm Hoàn đông sờ sờ tây nhìn nhìn, từ chiếc TV siêu to đến ghế sô-pha bọc da cực lớn mà ngồi xuống là luyến tiếc phải đứng lên, còn có cửa kính có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc trong trung tâm thành phố, nhìn thế nào cũng thấy Triệu Triết Vũ không phải là một người nghèo. Cô đã tự hỏi thật lâu không hiểu vì sao tên xấu xa Triệu Triết Vũ lại chỉ ở trong căn nhà hai phòng, sau đó cô mới thăm dò ra - bởi vì không cần thiết phải có dư phòng. Một phòng ngủ, một phòng làm việc, một bếp, một phòng tắm và một phòng khách, tóm lại là không cần phải giữ lại những đồ vật vô dụng.
Quá ghê gớm, chậc chậc chậc.
Nhưng cô lại nghi hoặc, căn nhà này cũng phải hơn 200 mét vuông trở lên, nhà đầu tư bất động sản nào lại không có mắt nhìn đến mức thiết kế một căn nhà 200 mét vuông thành nhà hai phòng?
Sau đó cô lại lần nữa thăm dò được, có lẽ là căn nhà này do chính Triệu Triết Vũ tự mình đả thông tường, sửa chữa thành căn nhà hai phòng. Quả nhiên Triệu Triết Vũ vẫn giữ nguyên bản chất xấu xa của anh.
Bởi vì cô có thể nhìn thấu bản tính không thể để người khác biết được ẩn giấu dưới túi da cao lãnh của Triệu Triết Vũ mà Lâm Hoàn còn dào dạt đắc ý một hồi lâu.
Khi Triệu Triết Vũ đi ra từ phòng ngủ, tay đút túi quần.
“Đồ của em đâu?”
Anh vươn tay, một thứ tinh xảo đặt trên đầu ngón tay anh——
Lâm Hoàn ghé sát vào nhìn kỹ, phát hiện đó là một cái nơ hình con bướm bằng ren màu hồng nhạt to bằng cái móng tay cái.
“Đây là cái gì?…” Cô nhìn kỹ một lúc mới nhớ ra: “Triệu Triết Vũ, anh là đồ biến thái!” Nói xong, cô vừa xấu hổ vừa giận mà nhào lên cướp đoạt thứ kia. Triệu Triết Vũ cười trốn cô, cứ như vậy hai người đùa giỡn trên hành lang.
Vậy mà là một họa tiết trang trí nhỏ trên quần lót của cô.
Sau vài lần giằng co, cuối cùng Lâm Hoàn cũng cướp được cái nơ hình con bướm kia từ trong lòng bàn tay anh. Nụ cười chiến thắng còn chưa kéo dài được bao lâu, cô lại phát hiện khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên gần đến mức khiến cô hoảng hốt.
Ngay cả khi tầm mắt dính trên sàn nhà, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô lại bắt đầu muốn chạy trốn, vì thế ấp úng nói phải rời đi.
Triệu Triết Vũ chắn đường đi của cô, dứt khoát nhốt cô vào giữa ngực mình và bức tường, trên cao nhìn xuống mái tóc hơi rối loạn của cô vì đùa giỡn và cả đôi mắt đang rũ xuống không dám nhìn thẳng vào anh của cô.
Hai người giằng co, thậm chí Lâm Hoàn có thể cảm nhận được trái tim mình đập càng ngày càng nhanh một cách rõ ràng, còn có hơi thở mà anh thở ra từ từ hòa quyện với hơi thở của cô trong không khí.
Vì sao lại cứ phải là Lâm Hoàn?
Triệu Triết Vũ đã nghĩ về điều đó vô số lần.
Anh có thể hiểu được bản thân mình thời niên thiếu khinh cuồng, cà lơ phất phơ, khi còn học cao trung anh đã làm ra vô số chuyện xấu từ hút thuốc, tán gái, đánh nhau, trốn học. Thật ra anh làm “Thiên chi kiêu tử” đã quá lâu, gia cảnh tốt, thành tích cao, một đường thuận lợi lên thẳng cao trung vốn khó thi vào nhất, khi phải cạnh tranh với những người ưu tú ngang nhau, khó tránh khỏi thất bại, vì thế, khi anh không thể thừa nhận thì liền lựa chọn cách đắm mình trong trụy lạc.
Vì vậy, anh có thể hiểu được vì sao lúc đó mình yêu Lâm Hoàn. Cô hoàn toàn khác với anh, trong sáng đơn thuần như ánh mặt trời. Thành tích không được tốt lắm nhưng vẫn luôn thành thật nỗ lực, là dáng vẻ nếu ném vào trong đám đông thì cũng không thể tìm ra nổi. Nhưng điều hấp dẫn anh lúc đầu chính là trông cô luôn luôn vui vẻ, gương mặt tươi cười thoải mái, thật ra thì có lẽ đến bây giờ cũng vẫn như vậy.
Năm đó anh từng nói với cô lời âu yếm rất buồn nôn, nói cô là ánh mặt trời của đời anh.
Tất cả mọi người đều nói rằng khi anh và Lâm Hoàn yêu nhau thì anh như thay đổi thành một người khác, không còn u ám tối tăm, suy sút và tiêu cực nữa.
Sau khi tốt nghiệp, anh có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang dần dần xa cách, vì thế khi anh nhận được tin nhắn chia tay của cô, cho dù là lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị đá khiến anh suy sụp rất lâu, anh vẫn tự nhủ với bản thân, cũng tới thời điểm cô bé của anh giương cánh bay cao.
Thật ra, khi đó anh cũng mơ hồ cảm thấy, anh không xứng với Lâm Hoàn.
Nhưng anh lại không thể hiểu nổi, vì sao bảy năm trôi qua, anh vẫn không thể quên được Lâm Hoàn. Tình yêu thời niên thiếu vô tri khiến người ta nhớ mãi không quên cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng trước sau đều tồn tại chấp niệm “Không phải cô ấy thì không được” lại là một chuyện khác.
Sau khi lãng phí hai năm thanh xuân, ngay cả khi gặp được Lâm Hoàn sau khi anh cải tà quy chính thì cũng đã quá muộn. Anh thi đại học tệ đến rối tinh rối mù, đi tới một trường tồi tệ để học thứ mà mình không thích. Một năm sau anh bỏ học, một mình lang bạt ở bên ngoài.
Thỉnh thoảng, anh vẫn luôn gián tiếp tìm hiểu về tình hình gần đây của Lâm Hoàn thông qua những người khác. Biết được cuối cùng cô gái nhỏ biết nỗ lực của anh đã được đền đáp xứng đáng, đạt được kết quả tốt nhất, vào trường đại học mà cô thích nhất, từng bước thi đỗ cao học.
Nếu nói bảy năm kia bọn họ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau thì trong những ngày tháng thăng trầm khó khăn, chỉ cần biết rằng Lâm Hoàn vẫn vui vẻ bình yên là anh lại cảm thấy an tâm.
Đương nhiên anh cũng từng quen với vài người bạn gái, nhưng đều không được bao lâu đã qua loa chấm dứt. Khi ở bên bọn họ, nắm tay, ôm nhau, anh đều có cảm giác mất tự nhiên.
Cảm giác đó giống như “Không nên là người này.”
Sau đó gặp lại Lâm Hoàn, ôm Lâm Hoàn vào trong ngực, hôn Lâm Hoàn, nhìn Lâm Hoàn run rẩy thở dốc dưới người mình, cùng với hiện tại anh cúi đầu là có thể nhìn thấy Lâm Hoàn ở ngay trước mắt mình——
Anh cảm nhận được cảm giác “Đúng”, giống như có người nói với anh không sai, chính là cô.
Anh hiểu rằng Lâm Hoàn là đáp án cho tất cả mọi câu hỏi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...