Chương 2: Giật mình
12 tiếng trước.
"Được rồi, Lâm Hoàn, đừng uống nữa."
"Không! Một ngụm nữa, thật sự chỉ một ngụm nữa thôi! Không phải mọi người cho rằng tửu lượng của tôi kém thế chứ..." Lâm Hoàn bám lấy Tuệ Như khi cô ấy giật chai rượu đi, Tuệ Như cũng đành chịu, chỉ có thể vờ rót vài giọt vào ly cho cô: "Đấy, một ngụm cuối cùng thôi đó!"
Lâm Hoàn nhìn ly rượu, tức giận mở miệng nồng nặc mùi rượu nói: "Cậu thấy miệng mình nhỏ như vậy sao!"
"Ôi trời!" Tuệ Như bị hơi rượu làm cho nhăn nhó, cô ấy đặt chai rượu lại bàn: "Cậu uống đi, uống đi! Mặc kệ cậu!"
Lâm Hoàn bổ nhào đến: "Như Như, cậu là tốt nhất!" Nói xong cô cầm cả chai rượu uống liền mấy ngụm. Mọi người đều giật nảy mình, cuống quýt chạy đến cản cô, một vài người vội vã giành lại chai rượu.
Về phía Lâm Hoàn, kể từ khi sinh ra đến giờ số cồn cô uống cộng lại còn chưa được hai chai bia. Vậy mà hôm nay uống liền sáu bảy ly rượu tây, còn cầm cả chai ực một hơi, căn bản đã mất hết ý thức rồi. Cô tựa vào ghế salon, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa.
Phương Tuệ Như bất lực nhìn cô: "Được rồi, được rồi, bộ dạng cô ấy thể này đưa về nhà thế nào cũng bị ba mẹ cô ấy đánh gãy chân cho coi. Mình đưa cô ấy lên phòng trên lầu trước đã, các cậu tiếp tục chơi đi."
Nhờ vào sự giúp đỡ của người bên cạnh, cô ấy vừa mới dìu Lâm Hoàn lên đi về phía bên ngoài thì đột nhiên Triệu Triết Vũ đứng dậy chặn cửa lại.
"Tôi đưa cô ấy đi."
Cả căn phòng yên tĩnh trong thoáng chốc.
Mọi người nhìn lẫn nhau, họ đều là bạn học cũ, chuyện trước kia của hai người họ cũng biết ít nhiều, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, thế là lập tức có người đứng dậy giữ Phương Tuệ Như: "Cậu là chủ nhân của bữa tiệc thì ở lại đi chớ!"
"Đúng vậy, chân tay cậu yếu ớt, nhỡ ngã vào đâu thì sao?" "Cứ để con trai đi đi, hai cô gái đi như thế không an toàn chút nào!"...
Năm đó, hai người họ cũng nhờ vào Phương Tuệ Như mà kết bạn với nhau, thật ra nhiều năm qua đi, cô ấy hiểu được tâm tư của Triệu Triết Vũ.
"Vậy... Anh chăm sóc cho Tiểu Hoàn đi."
Triệu Triết Vũ gật đầu, cởi áo khoác bọc lấy Lâm Hoàn, anh bế hẳn cô lên đi ra khỏi phòng.
Trên đường đi, Lâm Hoàn cực kỳ đau đầu, bị anh bế lắc lư suốt cả chặng đường khiến cô không ngừng choáng váng, cựa quậy thân thể muốn rời khỏi. Triệu Triết Vũ bị cô làm loạn đến nỗi mất kiên nhẫn: "Đừng nhúc nhích!"
Lâm Hoàn bị anh mắng một câu lập tức bất động. Vốn dĩ còn cho rằng cuối cùng cũng ngoan ngoãn, ai ngờ rằng cô gái này lập tức mếu máo, làm ra bộ dạng muốn khóc đến nơi trong lòng anh: "Anh hung dữ với tôi..."
Triệu Triết Vũ nhìn biểu cảm uất ức đáng thương của cô đành mềm lòng. Gắng gượng nhẹ giọng.
"Nghe lời nào, sắp đến phòng rồi."
Lâm Hoàn hít hít cái mũi, giơ tay ôm lấy cổ anh, cô vùi đầu vào hõm vai anh, thỏ thẻ: "Tôi không động đậy nữa, anh phải đi chậm chút đấy..."
Lòng anh kích động mạnh mẽ.
"... Được."
May là đêm đã khuya, hành lang khách sạn không một bóng người.
Quãng đường ngắn ngủi mà anh phải đi thật lâu mới đến nơi.
Anh móc thẻ phòng mở cửa một cách khó khăn, dùng chân chặn cửa rồi lách người vào, anh còn nghĩ rằng cô đã ngủ từ lâu, lúc đặt cô xuống giường mới phát hiện đôi tay kia vẫn ôm chặt cổ anh không buông. Vừa gỡ được móng vuốt nhỏ của cô ra, đột nhiên Lâm Hoàn trượt xuống đất, loạng choạng muốn đi ra ngoài. Triệu Vũ Triết giật nảy mình, giữ lấy tay cô ngay tức khắc: "Em đi đâu vậy?"
Lâm Hoàn xoay người hắt tay anh ra, nghiêm túc nói: "Chưa tắm, không được lên giường ngủ!"
Triệu Triết Vũ ôm trán: "Phòng tắm ở đây." Anh nắm tay cô dẫn đến cửa phòng tắm, Lâm Hoàn nhìn một lượt, xác nhận đúng là phòng tắm, cô mơ mơ màng màng đi vào đóng cửa lại. Cuối cùng vẫn không quên nói với anh một câu: "Không được nhìn lén đâu đấy!"
Sau đó là âm thanh lạch cạch của cửa bị khóa trái.
Triệu Triết Vũ nhíu mày, không ngờ nhiều năm qua nha đầu này vẫn ngốc như vậy. Anh ngồi lên ghế salon, tiện tay đốt điếu thuốc.
Tiếng nước tí tách nhanh chóng truyền đến từ phòng tắm. Đang nghĩ rằng tửu lượng cô không tệ đấy, vẫn còn tự tắm được nhỉ? Thì phát hiện rằng cô không có quần áo sạch để thay... Anh dập thuốc, gọi điện cho khách sạn đem áo choàng tắm đến.
Vừa đóng cửa phòng lại sau khi nhận áo choàng, lập tức có tiếng "Bịch" truyền đến từ phòng tắm, sau đó là âm thanh đổ ngã của vòi hoa sen và sữa tắm, dầu gội. Triệu Triết Vũ bước nhanh đến phòng tắm gõ cửa: "Có chuyện gì vậy?"
Đáp lại chỉ là tiếng khóc thút thít.
Triệu Triết Vũ sốt hết cả ruột nhưng cửa phòng tắm đã bị Lâm Hoàn khóa trái, có làm sao cũng không mở được, chỉ phát ra tiếng tạch tạch càng khiến người khác lo lắng.
"Này, Lâm Hoàn, em sao rồi?"
"Hu hu hu..." Xong rồi, lại biến thành tiếng gào khóc.
"Lâm Hoàn, nói gì đi!"
Lúc này, tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
Triệu Triết Vũ luống cuống, anh vứt áo choàng tắm sang bên, bắt đầu tông cửa vào.
Cũng may chất lượng cửa không tốt lắm, sau vài lần chấn động đã mở toang ra. Triệu Triết Vũ xông vào, nhìn thấy Lâm Hoàn đang cuộn tròn trên sàn nhà tắm khóc lóc, vòi hoa sen rơi trên mặt đất vẫn còn bốc lên hơi nước nóng. Anh vội vã bước đến đỡ cô dậy, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Có phải bị trượt chân không? Có đập trúng đầu không?"
Lâm Hoàn chỉ nhỏ giọng nói: "Đau..."
"Đau chỗ nào? Em ngã trúng đâu rồi?" Anh cẩn thận nhìn một lần nữa mới phát hiện ra gót chân phải của cô bị mất một miếng da, chắc là lúc trượt chân ngã xuống đá vào ống thoát nước.
"Lâm Hoàn, còn chỗ nào nữa không?"
Lâm Hoàn lại vòng tay ôm lấy cổ anh, chui vào bả vai anh khóc lóc, nói mấy câu linh tinh.
Sợ cô bị cảm lạnh, Triệu Triết Vũ nhặt vòi hoa sen xối lên thân thể cô: "Được rồi, được rồi mà, chút chuyện nhỏ thôi khóc cái gì chứ."
"A Triết, khó chịu..."
Thân thể hắn chấn động.
Đột nhiên thời gian như bị đảo ngược.
...
"A Triết!"
"Sao gọi anh là A Triết?"
"Bởi vì bạn anh đều gọi anh là A Vũ... Em gọi anh là A Triết cho đặc biệt."
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...