Chương 12: Thành đôi
Lâm Hoàn sau đó đã quên hỏi Triệu Triết Vũ các vấn đề của gia đình anh, nhưng ngay sau đó cô đã tự mình trải nghiệm qua.
Khi cô học cấp ba, cô đã biết bố của Triệu Triết Vũ là một người quân nhân, cấp bậc không hề thấp. Ngay từ nhỏ đối với Triệu Triết Vũ cũng rất nghiêm khắc, gián tiếp khiến Triệu Triết Vũ ngày càng trở nên kiêu ngạo hơn sau khi anh lên trung học do đã thoát khỏi bố mẹ... tạm thời không nhắc đến. Triệu gia cũng rất tốt, khi Lâm Hoàn bước vào biệt thự của Triệu gia, vẫn còn cảm giác không biết có phải mình đã nhặt được một món hời lớn gả vào hào môn hay không..
Tuy nhiên, khí thế phát ra từ biệt thự này quá mạnh, dường như nhà của Triệu Triết Vũ là một phiên bản nhà cao cửa rộng phong cách lạnh lùng . Đi vào có cảm giác lạnh lẽo, phòng khách rộng lớn, chiếc đèn pha lê lạnh tanh rủ xuống, chỉ bày biện những món nội thất to trầm lặng, đến một bồn hoa dư thừa cũng không có.
Khí thế của bố Triệu có lẽ còn hơn cả ngôi nhà này. Mái tóc ngắn chỉnh tề không thừa một sợi, sống lưng thẳng tắp, giọng nói như tiếng chuông. Lâm Hoàn cũng có thể tìm thấy nét di truyền khuôn mặt lạnh băng của Triệu Triết Vũ. Bộ dạng lãnh lẽo nói “Cháu là Lâm Hoàn”, làm cô dường như chỉ muốn hét lên.
"Dạ, cháu chào bác." Lâm Hoàn ngồi không yên gật đầu trả lời. Cô tự hỏi liệu bây giờ quỳ xuống hành lễ có phải càng hợp hoàn cảnh hơn không.
"Chúng con chuẩn bị ngày mai đi đăng ký kết hôn." Triệu Triết Vũ nhìn như núi băng nhỏ, cũng không nhìn bố mình một lần.
"Con coi kết hôn là trò chơi sao?!"
Bố Triết Vũ gầm lên một tiếng như sấm, doạ Lâm Hoàn giật mình một trận.
Triệu Triết Vũ nhìn vẻ ngoài nhỏ bé của cô mà mỉm cười trong lòng, an ủi sờ bàn tay lạnh băng của cô. Mẹ Triết Vũ mỉm cười nhìn cô. Dường như coi hai bố con họ không tồn tại, nhiệt tình mời Lâm Hoàn uống trà và ăn điểm tâm.
"Bây giờ cô ấy không thể uống trà." Triệu Triết Vũ ấn bàn tay đang định đón lấy trà của cô.
“Tại sao?!” Lâm Hoàn và mẹ Triệu đồng thời hỏi.
Là một người từng trải, trong chốc lát mẹ Triệu đã hiểu sâu sắc về vấn đề này. Lâm Hoàn hoảng hốt, sản phụ đến trà cũng không được uống? Vậy chẳng phải đến trà sữa cũng không uống được hay sao?
“Cô ấy mang thai rồi."
Một tiếng nổ lớn, bố Triệu đứng dậy cầm lấy tách trà ném xuống đất. “ Đây là chuyện tốt mà mày làm ở ngoài sao? Làm con gái nhà người ta chưa kết hôn đã mang thai, mày có còn là đàn ông không? Nhà người ta nâng niu trong tay nuôi lớn, lại bị mày làm hại như vậy, mày làm sao nói chuyện với bố mẹ người ta!!”
Lâm Hoàn bị doạ một trận, trong lòng nghĩ tuổi thơ của Triệu Triết Vũ thật không may mắn......Người được đồng cảm thần khí điềm tĩnh, một mặt sớm đã quen với bộ dạng kỳ quái này.
“Được rồi, ông dừng lại đi, đừng doạ con dâu với cháu tôi.“ Mẹ Triệu oán trách ấn chồng mình ngồi xuống, “Cái gì mà làm hại không làm hại, Triết Vũ tuổi đã không còn nhỏ rồi, bây giờ vừa đúng lúc nên lập gia đình. Bọn chúng là người trẻ tuổi, khó tránh có lúc bồng bột, đây là chuyện tốt, ông nóng giận cái gì!”
Bố Triết Vũ nhìn Lâm Hoàn ngồi bên cạnh, trong lòng cũng dịu đi vài phần.
“Cháu gái, Triệu gia xin lỗi cháu. Dạy ra cái thứ không biết kiểm điểm, khiến cháu chịu uỷ khuất rồi. Cháu yên tâm, tiểu tử thối này nếu dám đối xử không tốt với cháu, ta lập tức đánh chết nó!”
Lâm Hoàn chấn tĩnh trả lời, “Không có, bác, anh ấy rất tốt với cháu,......Chúng cháu, chúng cháu là hai bên tình nguyện.”
“Tốt tốt, hai bên tình nguyện là tốt! Không sao, ông ấy là tính khí không tốt, đừng để ý ông ấy.” Mẹ Triết Vũ ngồi xuống bên cạnh cầm tay cô, “Thế nào, mấy tháng rồi? Có chỗ nào không thoải mái?”
“Bác sĩ nói là sáu tuần rồi. Hiện tại vẫn rất tốt.“
“Vậy là tốt rồi, buổi tối ở lại ăn cơm!"
Những chuyện khác để Triết Vũ làm, cháu yên tâm mà chăm sóc cơ thể là được rồi.”
Trên thực tế bữa tối Lâm Hoàn cũng đứng ngồi không yên, cho dù mẹ Triết Vũ vẫn luôn nhiệt tình nói chuyện cùng cô, Triệu Triết Vũ cũng ở bên cạnh gắp thức ăn cho cô, nhưng bố Triết Vũ toàn bộ quá trình toả ra loại cảm giác “Lúc ăn không bàn bạc, lúc ngủ không nói chuyện” khiến cô run rẩy.
Lúc ra khỏi Triệu gia, Lâm Hoàn thở dài một hơi, Triệu Triết Vũ cười để cô ôm khuỷu tay mình, “Bị doạ rồi hả?”
Lâm Hoàn xoa xoa tim, “Anh sống đến hôm nay cũng không dễ dàng gì.”
“Anh xem em ứng phó cũng không tồi.
"Chúng ta là, hai bên tình nguyên? Hửm?”
Lâm Hoàn nhịn không nổi bịt tai lại, “A đừng nói nữa, lúc đó em bị doạ đến nói lắp rồi, lời gì đều bật ra ngoài. "
“Sao, chúng ta không phải hai bên tình nguyện?" Anh nhìn về phía cô, trong mắt ẩn chứa sự chân thành.
Cô cắn môi dưới, ánh mắt trốn tránh không trả lời, “Bên ngoài lạnh thật, nhanh lên xe đi.”
“Hoàn Hoàn...” Hắn dừng lại, kéo cô về phía mình, “......Anh yêu em. “
Là yêu sao?
Cô nhớ mẹ nói, quả nhiên anh vẫn cưới cô về rồi.
Anh hỏi tại sao, mẹ nói:
“Con ấy, nhiều năm như vậy, bạn gái mà con từng nói với mẹ, chỉ có một mình Lâm Hoàn hồi cấp 3, qua đi lâu như vậy, con vẫn tìm thấy cô ấy cùng cô ấy ở cùng một chỗ, mẹ biết con khẳng định vẫn không buông bỏ được người ta. "
Lâm Hoàn tim đập mạnh, miệng mở ra, vẫn không thể nói ra bốn chữ.
Cô đương nhiên có thể nói, “Em cũng yêu anh." Nhưng cô yêu anh không? Từ lúc gặp lại đến bây giờ, chưa đến một tháng. Thời gian họ ngồi xuống đối mặt cũng như vậy, không biết có thời gian dài ân ái. Cô có yêu anh không?
Cô không biết.
Sau khi do dự một lúc lâu, cô nhấc chân lên và nhẹ nhàng thả một nụ hôn giống như lông vũ lên má anh, xoay người đỏ mặt chạy. Triệu Triết Vũ đang có tâm trạng tốt, kéo cô trở lại hôn một nụ hôn sâu.
Trên trời điểm những ngôi sao sáng.
Sau đó mọi chuyện như được ấn nút tăng tốc. Cả hai người đều không thích tính cách xã giao, cơ thể của Lâm Hoàn cũng không thích hợp gặp nhiều người, do đó hai người không đồng ý làm hôn lễ. Hai gia đình đơn giản chỉ gặp mặt ăn cơm, Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ đi cục dân chính đăng ký.
Người bạn đầu tiên của Lâm Hoàn biết chuyện này là Phương Tuệ Như gián tiếp làm bà mối, cô còn nhân cơ hội tìm Triệu Triết Vũ đòi một lì xì lớn. Sau đó họ “từ đồng phục đến váy cưới” “quanh quanh vòng vòng vẫn là em” và “câu chuyện tình yêu lãng mạn” một cú nổ lớn ở các bạn trung học, một chốc thành câu chuyện trong vòng bạn bè.
Chuyện Lâm Hoàn có thể làm là ăn và đăng ký. Những việc khác đều là Triệu Triết Vũ làm. Ngày thứ ba sau khi đăng ký, Triệu Triết Vũ liền đến Lâm gia giúp Lâm Hoàn thu dọn hành lý. Chuẩn bị đi đến nhà mới của hai người.
Ngồi trên xe, Triệu Triết Vũ đột nhiên đưa một chiếc hộp nhung, tai mất tự nhiên mà đỏ.
“Hụ, thực ra nên đưa từ hôm qua cho em. Nhưng vì đặt làm, nên chậm mất một ngày.....”
Lâm Hoàn mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn tinh tế, là phong cách đơn giản mà cô thích, viên kim cương lấp lánh gắn ở trên. Lúc lấy ra phát hiện bên trong in một hàng chữ, cô nhìn kĩ, phát hiện là tên của hai người.
Cô muốn cười, cảm giác chân thật rất bình thường, cô còn tưởng một câu gì đó đặc biệt.
Nhưng, khi nhìn tên bọn họ đặt cạnh nhau “lw&zzy” trong lòng tràn ngập cảm giác không thể giải thích được.
Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ.
Anh đưa tay ra, đặt một chiếc nhẫn nam có viên kim cương đen trên lòng bàn tay.
Bên trong khắc, “zzy&lw”
Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
Hai người cứ như vậy ở trong xe, đơn giản đeo nhẫn cho đối phương.
Cô nhìn tay hai người giao nhau, đeo chiếc nhẫn một đen một trắng, một to một nhỏ.
Lâm Hoàn và Triệu Triết Vũ. Triệu Triết Vũ và Lâm Hoàn.
Cô đột nhiên rơi nước mắt.
“Ngốc, khóc gì chứ. "
Cô cười rồi lắc đầu, “Không có gì, chỉ là.....”
Đột nhiên cô không còn một mình nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...