Nguyên Chiêu Võ chợt hiểu ra điều gì đó, hắn không đi bộ chậm rãi như ban đầu mà thay vào đó là ôm theo cái xác Nguyên Huyền Khanh mà chạy đi như bay.
Đi theo linh cảm, đi theo sự dẫn dắt của tâm trí.
Nghĩa địa lạnh lẽo rất nhiều những ngôi mộ không tên, đường đi ngày càng nhiều chướng ngại vật, đôi khi còn có thể bị tấn công bởi quạ đen.
Nguyên Huyền Khanh thực sự đang ở đâu? Y hiện tại đang ngơ ngác ngồi cạnh một ngôi mộ có khắc hoa đá.
Lúc Nguyên Chiêu Võ tìm tới nơi, phần hồn của Nguyên Huyền Khanh cũng tự động trở về với thân xác.
Tuy đã về được thì vẫn là cái vẻ ngơ ngác, dù cho Nguyên Chiêu Võ có gọi thế nào y cũng không lên tiếng hay có bất kỳ phản ứng nào.
Bỏ ý định muốn tìm hiểu vì sao bản thân và đối phương lại bị đưa đến đây, Nguyên Chiêu Võ nhanh chóng đưa theo Nguyên Huyền Khanh rời khỏi nơi mang tử khí nặng nề này.
Nguyên Huyền Khanh ngay cả sau khi rời khỏi nghĩa địa cũng không có bất cứ dấu hiệu nào của việc khôi phục thần trí.
Hai người trở về Hòa Quân Điện trước ánh nhìn khó hiểu của các chủ vị đang có mặt.
Nguyên Chiêu Võ đem Nguyên Huyền Khanh giao cho Chiêu Thanh rồi nói.
- Ngươi, đưa y về nghỉ ngơi.
Một lát nữa xong việc ta sẽ ghé Hoài Văn Cung một chuyến.
Chiêu Thanh không hiểu chuyện gì cũng phải tuân mệnh mà làm, nhưng hắn cũng cảm thấy Nguyên Huyền Khanh đang có gì đó không ổn.
- Hầu Gia, Hầu Gia nghe ta nói không?
Chiêu Thanh vừa đi vừa hỏi y, Nguyên Huyền Khanh vẫn thủy chung không mở miệng, càng không có phản ứng mãi cho đến khi được Chiêu Thanh đặt xuống chiếc giường quen thuộc trong Hoài Văn Cung.
Giống như trẻ nhỏ tìm được nhà, Nguyên Huyền Khanh thở phào thu mình vào trong chăn rồi nằm bất động.
Chiêu Thanh thấy cảnh này thì càng khó hiểu hơn, nhưng hắn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã nghe tiếng của Nguyên Chiêu Võ vang lên sau lưng.
- Kính Tôn có thể trở về.
Chiêu Thanh rất muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá Nguyên Chiêu Võ hình như thực sự là muốn hắn về rồi.
Vậy thì lưu lại cũng không có ích gì nữa.
Chiêu Thanh rời khỏi, cả căn phòng lại rơi vào yên tĩnh như lúc đầu.
Nguyên Chiêu Võ bước đến bên giường nhìn Nguyên Huyền Khanh đang co mình trong chăn, sau đó không nói không rằng trực tiếp đem chiếc chăn xé nát.
Nguyên Huyền Khanh trời sinh sợ lạnh, hiện tại bị xé mất thứ giúp bản thân giữ ấm thì lại càng hoảng.
Chiếc chăn bị xé vẫn được y nắm trong tay nhưng hiện tại không thể giúp giữ ấm nữa rồi.
Nguyên Chiêu Võ không làm ra thêm hành động gì, hắn chỉ đứng đó quan sát xem người trên giường sẽ làm gì tiếp theo.
Điều mà hắn không ngờ chính là Nguyên Huyền Khanh vậy mà biến bản thân nhỏ lại bằng hài tử 3 tuổi, sau đó chui vào trong chiếc chăn vừa bị xé.
Chiếc chăn hiện tại vừa với bộ dạng trẻ con của y.
- Nguyên Huyền Khanh.
Nguyên Chiêu Võ nhíu mày, gằn giọng gọi.
Nhưng Nguyên Huyền Khanh không lên tiếng hay có phản ứng làm cho hắn vô cùng bực mình, lần nữa đem chiếc chăn xé thêm khiến nó hóa thành ngàn mảnh vải vụn.
Nguyên Huyền Khanh trong hình hài trẻ con bấy giờ mới đứng dậy từ trên giường, sau đó loạng choạng bước từng bước nhỏ tới gần Nguyên Chiêu Võ.
Nhưng sau đó Nguyên Chiêu Võ lại tránh sang một bên khiến cho Nguyên Huyền Khanh sắp tiếp cận được mục tiêu lại bị ngã xuống đất.
Sức chịu được của trẻ con rất kém, càng đừng nói Nguyên Huyền Khanh vốn đã yếu ớt từ trước.
Cú ngã này rất đau nhưng y sau đó lại chật vật đứng lên, hoàn toàn không giống một tiểu hài tử chút nào.
Mà cũng phải thôi, Nguyên Huyền Khanh đã sớm không còn là trẻ con nữa rồi mà.
Nguyên Huyền Khanh bước đi chậm rãi trên nền đất bằng đôi chân trần, đi tới thềm cửa ra vào thì lại vấp ngã thêm một lần nữa khiến trên mặt và bàn tay y xuất hiện hai vết xước.
Nguyên Chiêu Võ thấy vậy cũng không có ý định tiến lên giúp đỡ cho đến khi chứng kiến hành vi tiếp theo của người lớn mang thân hình trẻ con trước mặt.
Nguyên Huyền Khanh vừa đứng dậy sau cú ngã thứ hai, y qua loa lau hay tay vào áo rồi lại đưa ngón tay phải lên miệng mà ngậm.
Nào có người lớn nào làm ra hành vi như vậy đâu? Chân mày của Nguyên Chiêu Võ nhíu lại càng chặt, hắn tiến lại đem Nguyên Huyền Khanh bế lên rồi sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm.
Nguyên Huyền Khanh được bế lên, nhưng lại không được tiếp tục ngậm ngón tay khiến y hơi bực.
Hai bàn tay nhỏ nắm lại rồi đấm lên ngực của Nguyên Chiêu Võ mấy cái.
Nhưng sức trẻ con thì làm sao khiến hắn đau được, có điều đôi chân mày kia thì vẫn cứ nhíu chặt.
Nguyên Huyền Khanh đánh được người rồi thì lại ghé vào lồng ngực hắn mà bắt đầu lim dim muốn ngủ.
Nguyên Chiêu Võ bấy giờ mới ôm người ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, thầm thở dài một hơi.
Nước ấm được chuẩn bị xong cũng là một lúc sau đó, Nguyên Huyền Khanh được đặt vào bồn nước thì lập tức tỉnh ngủ, chân tay bắt đầu quẫy đạp không ngừng khiến nước văng khắp nơi.
Mặc dù là trẻ con nhưng đằng sau lớp y phục kia cũng chỉ là da bọc xương, rất ít thịt.
- Ngươi lúc trước rốt cuộc sống thế nào vậy?
Nguyên Chiêu Võ bất đắc dĩ hỏi.
Nguyên Huyền Khanh khó hiểu nhìn hắn, chân tay cũng không còn quẫy đạp lung tung nữa.
Cuối cùng y cũng chịu nghe lời hắn rồi, nhưng vẫn không lên tiếng trả lời.
_____
Chiêu Thanh: Ủa là sao?
Nguyên Huyền Khanh:...
Nguyên Chiêu Võ: Tự nhiên phải làm bảo mẫu, mất mặt, quá mất mặt.
Nguyên Huyền Khanh:...
_____
Hạ nhân đứng một bên không khỏi toát mồ hôi thay cho chủ tử, bởi lẽ áo choàng của Nguyên Chiêu Võ đã bị ướt hết do Nguyên Huyền Khanh lúc nãy đã lỡ hất nước vào hắn, đã vậy còn cười rất vui vẻ nữa chứ.
- Ừm...!Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi.
Nguyên Chiêu Võ thấy đám hạ nhân đứng một bên như mấy bức tượng bằng da bằng thịt thừa thãi thì liền nhíu mày, sau lại hạ giọng giao việc.
Nguyên Huyền Khanh nghe đến hai chữ "đồ ăn" thì liền vịn lấy tay Nguyên Chiêu Võ mà trèo ra khỏi bồn tắm.
Nguyên Chiêu Võ nhấc y ra ngoài, nhưng vấn đề hiện tại là quần áo trẻ con ở phủ này hình như không có...
- ...!Thôi được rồi.
Đem thường phục của chủ tử các ngươi đến đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...