Nhật Ký Đến Từ Tương Lai

Mặt Lâm Diệp càng muốn đỏ bừng, đầu như muốn nổ tung, không biết nói gì, tay cũng không biết để đâu, nhưng lại theo bản năng thoáng nhìn đôi môi của Ninh Ngưng, màu đỏ, đầy đặn...

Ninh Ngưng bỗng cúi đầu che mặt, xoa xoa mặt mình.

Trời ạ, cô sắp bị biểu cảm của Lâm Diệp chọc cười chết rồi, sao trước đây không phát hiện anh đáng yêu như vậy nhỉ?

Lâm Diệp sợ mình đã làm gì cô buồn, vội gắp miếng thịt kia ăn: "Không sao đâu, tớ không ngại, thật đó!"

"Vậy thì tốt... Khụ khụ..." Ninh Ngưng che miệng làm bộ ho, thực ra là đang cố ý giấu ý cười.

Cô vốn định tìm cơ hội hôm nay sẽ tỏ tình, dù sao cũng đã biết suy nghĩ của người ta rồi, còn không tỏ tình chẳng phải lãng phí thời gian sao?

Nhưng nhìn anh thẹn thùng như tiểu thư khuê các thời cổ đại, cô lại muốn trêu đùa anh một chút.

Trong bữa ăn, Ninh Ngưng nói: "Đúng rồi, tớ phải đến bệnh viện thú cưng, cậu đi cùng không?"

"À được."

Hai người cùng đến bệnh viện thú cưng, khi thấy bé chó đáng thương kia, Lâm Diệp sững sờ.

"Sáng nay tớ phát hiện bé, có vẻ được cứu rồi, tớ định nuôi nhưng chưa đặt tên, hay là cậu đặt đi."

"Ừ." Lâm Diệp gật đầu, "Gọi Lục Lục đi."

"Hả?" Ninh Ngưng kinh ngạc, "Sao lại chọn cái tên này?"

"Vì màu lục khiến người ta cảm thấy sức sống mãnh liệt, bé sống sót sau tai nạn, thế nên tớ thấy bé phù hợp với cái tên này." Lâm Diệp giải thích.

"Được." Ninh Ngưng cười gật đầu.


Lục Lục là giống Samoyed, chẳng biết chủ nhân trước nuôi bé thế nào khiến bé bị nhiễm ký sinh trùng, phải ở bệnh viện mấy ngày. Mỗi ngày sau đó, Ninh Ngưng luôn rủ Lâm Diệp đi thăm Lục Lục, Lâm Diệp chưa bao giờ từ chối, nhưng lần nào đối diện với Ninh Ngưng từ hai giây trở lên, anh đều đỏ mặt, mãi cho đến khi Lục Lục đã khỏe, anh vẫn rất dễ đỏ mặt.

Ninh Ngưng rất muốn biết da mặt anh rốt cuộc mỏng thế nào.

Tiết cuối cùng thứ sáu, lớp họ học môn thể dục, sau khi tan học mọi người đều về ký túc xá hoặc về nhà. Ninh Ngưng để di động ở lớp nên cô quay lại lấy, không ngờ gặp giáo hoa.

Cô không quen người ta, định làm lơ, lấy đi động rồi về nhà.

Ai ngờ giáo hoa gọi.

"Có gì à?" Ninh Ngưng hỏi.

"Cậu và Lâm Diệp đang yêu nhau hả?"

"Không có." Ninh Ngưng trả lời thật, cô chỉ định hôm nay tỏ tình mà thôi.

"Vậy sao?" Giáo hoa thở dài, "Thế sao gần đây hai cậu thân thiết vậy, mọi người đều hiểu lầm hai cậu đang yêu đương đấy."

Ninh Ngưng mỉm cười: "Việc này hình như không liên quan đến cậu thì phải, hai cậu đang yêu nhau à? Cậu ấy thích cậu?"

Giáo hoa cứng họng.

"Tính ra bọn tớ có thân nhau thì có vấn đề gì sao?" Ninh Ngưng nói tiếp, "Hơn nữa tớ thích cậu ấy, không rủ cậu ấy đi chơi chẳng lẽ đi tìm cậu?"

Giáo hoa không ngờ Ninh Ngưng thẳng thắn như vậy, đúng lúc thấy có bóng người dừng lại ở cầu thang, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ninh Ngưng thấy giáo hoa như thế vội quay đầu, cũng sửng sốt.

Sao Lâm Diệp lại chạy tới đây vậy?

Lâm Diệp đỏ mặt, sau đó xoay người bỏ chạy.

Giáo hoa nói: "Cậu ấy bị cậu dọa rồi kìa."

Ninh Ngưng không biết giải thích thế nào, chỉ cười cười, vào lớp lấy di động, lúc trở ra, giáo hoa đã đi rồi.

Người ta là giáo hoa mà, cho dù thích ai, nếu đối phương không chủ động, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không chủ động.

Ninh Ngưng vừa xuống lầu vừa nhắn tin cho Lâm Diệp.

Ninh Ngưng: Cậu đâu rồi?

Ninh Ngưng: Cậu chạy làm gì?

Lâm Diệp:...

Ninh Ngưng:??? Cậu muốn từ chối tớ hả?

Lâm Diệp: Không phải không phải!

Lâm Diệp: Cậu để tớ bình tĩnh một lát đã!


Ninh Ngưng nhìn dòng tin nhắn, không khỏi bật cười.

Chàng trai này đáng yêu quá rồi.

Mười phút sau, Lâm Diệp mới nhắn tin lại.

Lâm Diệp: Cậu thật sự thích tớ sao?

Ninh Ngưng: Gặp rồi nói.

Lâm Diệp: Đừng đừng đừng, nhắn tin đi!

Ninh Ngưng: Không muốn gặp tớ đến vậy hả?

Lập Diệp: Không phải không phải.

Lâm Diệp: Cứ nhắn tin đi.

Ninh Ngưng: Thật đấy, thật còn hơn thật!

Lâm Diệp:...

Ninh Ngưng:???

Xuống tầng trệt, Ninh Ngưng liền nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, liền dán tai vào tường nghe.

Chàng trai này hoảng loạn đến vậy à?

"Lâm Diệp." Ninh Ngưng đi tới.

Lâm Diệp run rẩy quay đầu nhìn cô, mặt anh còn đỏ hơn trái cà chua nữa.

"Hôm nay bố mẹ tớ không có ở nhà, qua nhà tớ ăn cơm đi, Lục Lục cũng rất nhớ cậu đấy." Ninh Ngưng mời.

"Hả?" Nghe vậy, mặt Lâm Diệp còn đỏ hơn.

"Cậu nghĩ gì đấy!" Ninh Ngưng trừng mắt, "Chỉ là ăn cơm thôi!"


"À à à..."

Chờ đến nhà Ninh Ngưng, cửa đóng lại, Lâm Diệp mới thẹn thùng kéo ống tay áo của Ninh Ngưng, hỏi: "Có phải chúng ta đang quen nhau không?"

"Đâu có." Ninh Ngưng trả lời thẳng.

"Cái gì?" Lâm Diệp sửng sốt như bị sét đánh."

"Tuy rằng tớ nói thích cậu, nhưng cậu có nói gì đâu."

Lâm Diệp vội dời ánh mắt đi nhìn chằm chằm tủ đựng giày, nói nhỏ đến mức như cơn gió thoáng qua: "Tớ... Tớ... Tớ cũng thích cậu..."

Ninh Ngưng thật sự muốn đùa anh thêm một lúc, có điều thấy người này dễ xấu hổ như vậy, sợ còn đùa nữa sẽ dọa anh bỏ chạy, chỉ đành nói: "Được rồi, thế thì hôm nay là ngày chúng ta chính thức ở bên nhau, cậu nhớ cho kỹ đấy."

"Ừ..."

Lâm Diệp như con dâu mới vào nhà chồng nhìn cô, lại thấy cô đã xoay người chạy đi ôm Lục Lục.

Lâm Diệp:...

Tại sao cùng là thích, cô lại có thể bình tĩnh như vậy?

Lâm Diệp không khỏi cảm thấy mình đang bị cô lừa.

Có điều dù có lừa anh thì cũng hết cách rồi, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Dù sao đây cũng là người anh thích thầm nhiều năm mà.

[Hoàn]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận