Nhật Ký Cướp Hôn

Trong lòng tôi cảm thấy rất kinh ngạc, ngàn lần không nghĩ tới tình huống lại là như thế.

“Chuyện xảy ra vào hơn mười năm trước, khi đó anh chưa tốt nghiệp đại học, bố anh đột ngột mắc bệnh ung thư dạ dày.” Giọng nói của anh ta trầm thấp, ngữ khí hờ hững, tựa như chuyện anh ta đang kể chẳng phải là quá khứ đau khổ của bản thân mình. Thế nhưng tôi lại thấy khuôn mặt nghiêm nghị của anh ta thật bi thương.

“Sau khi ông ấy mất, mẹ anh đau buồn một quãng thời gian dài, anh xin nghỉ về nhà chăm sóc bà. Đến một ngày bà ấy cười nói với anh rằng, bà ấy đã ổn rồi, không sao nữa, bảo anh quay về trường học.” Anh ta vừa kể vừa cười, nụ cười ấy chua chát thê lương: “Tất nhiên là anh tin, thế nhưng anh mới về trường được hai ngày, mẹ anh đã cắt cổ tay tự sát, không thể cứu được nữa.”

Mấy câu nói mang ngữ khí hời hợt của anh ta lại khiến tôi hãi hùng khiếp vía.

Sau khi khiếp sợ qua đi, tôi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục làm khán giả, yên lặng lắng nghe.

“Mẹ anh rất yêu bố anh, vô cùng yêu.” Anh ta chìm đắm trong hồi ức: “Nếu như em ở cùng một chỗ với bọn họ, thì sẽ biết cái gì gọi là yêu. Anh vẫn nhớ di ngôn của bà ấy viết trên bàn học của anh ngày ấy. Bà ấy viết, lòng đất lạnh lẽo, bố anh nằm đó một mình quá cô đơn, bà muốn đi cùng ông ấy, xin anh tha thứ cho sự ích kỷ của bà.”

Anh ta lẳng lặng ngắm trăng, còn tôi lẳng lặng nhìn anh, sau đó nghe được chút run rẩy nhỏ bé trong giọng nói của anh: “Anh đã từng trách bà ấy, trách bà vứt bỏ anh một mình trên cõi đời này. Thế nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, anh cũng đã nghĩ thông suốt từ sớm rồi. Yêu một người, yêu đến cái mức kia, anh nghĩ làm vậy bà sẽ hạnh phúc, ba anh cũng sẽ hạnh phúc. Thế nên anh không trách bà nữa, không trách một chút nào.”

Nhưng cuối cùng bọn họ sẽ mãi bên nhau, chỉ bỏ lại một mình anh ta đối diện với thế giới này.

Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ tưởng tượng mà xem, mười mấy năm trước, anh ta vẫn còn là một thiếu niên hào hoa phong nhã, thanh xuân phơi phới, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Bỗng nhiên có một ngày ba mẹ đều mất, sau đó chỉ còn lại một thân một mình. Chuyện này đối với anh ta mà nói, sẽ là đả kích lớn đến mức nào cơ chứ.

Có lẽ sẽ mang tính chất hủy diệt đi, chuyện ấy làm tôi không nhịn được mà nghĩ đến lúc mẹ tôi gặp chuyện. Khi ấy, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, thế nhưng so với anh ta của khi đó, có lẽ là không đáng nhắc tới.

Một nam sinh còn rất trẻ phải chịu đựng áp lực sinh tồn lớn đến nhường nào, gánh vác đau đớn trầm trọng biết bao nhiêu mới có thể thoát ra khỏi tình cảnh tuyệt vọng khi mất đi cả ba lẫn mẹ. Sau đó con người ấy lại cô đơn, một thân một mình gian nan từng bước từng bước để trở nên mạnh mẽ. Mười năm trôi qua, sau khi được năm tháng gột rửa, cuối cùng nam sinh ấy cũng trưởng thành, trở thành người đàn ông thành thục, bình tĩnh, sự nghiệp thành công như người đang đứng trước mắt tôi đây.


Trong khoảng thời gian ấy, anh ta phải gánh chịu bao nhiêu điều, nhẫn nhịn bao nhiêu thứ, tôi không thể nào tưởng tượng được. Lúc này, cuối cùng tôi cũng đã rõ, chuyện anh ta lạnh lùng, anh ta hung hăng, anh ta xuất sắc, tất cả những thứ tưởng như xuất chúng này, thật ra đều là do hoàn cảnh ép buộc. Chúng ép anh ta phải trưởng thành, ép anh ta trở nên đẹp đẽ, hơn người như thế, cho dù tôi rất không muốn thừa nhận điểm này.

Thế nhưng những vầng sáng sau lưng anh ta phải đánh đổi bằng bao nhiêu chua xót và yếu đuối đây. Nhìn bóng lưng đau xót không nói gì của anh ta, giây phút này, trong lồng ngực của tôi sinh ra một nỗi đau lòng mơ hồ khó nói, đau lòng cho người trước mắt.

Tôi nghĩ rốt cuộc tôi cũng đã biết vì sao anh ta lại cố chấp muốn kết hôn với tôi như thế. Người luôn hành động đơn độc nhiều năm như anh ta chắc hẳn trong lòng rất khát vọng có người ở bên làm bạn với mình, tựa như ba mẹ anh vậy. Anh ta khát vọng một tình yêu như vậy, một cuộc hôn nhân như vậy và cả một người sánh vai bên mình như vậy nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy sự yếu đuối của anh ta, tôi không nghĩ tới bản thân mình cũng sẽ bị cảm động lây.

“Anh còn có tôi mà.” Tôi nắm chặt tay anh ta, chỉ cảm thấy yết hầu như bị thít chặt, sống mũi đau xót, âm thanh suýt chút nữa nghẹn ngào: “Tôi sẽ luôn bên cạnh anh.”

Thân thể anh ta cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại ôm chặt tôi vào trong ngực.

Dưới ánh trăng yên tĩnh, chúng tôi bên nhau, ôm nhau thật chặt, không nói gì. Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, đầu anh ta gối lên bả vai tôi, mặt dán vào cần cổ còn vương tóc rối của tôi, giọng nói nhẹ nhàng cũng theo đó vang lên bên tai tôi: “Thật muốn cứ được ôm em như thế, cả đời không buông tay.”

Tôi vùi đầu trong lồng ngực ấm áp kiên cố của anh ta cách một lớp quần áo, giọng nói vang lên có chút buồn buồn: “Cả đời thì anh đừng có nghĩ làm gì, thế nhưng tôi có thể đứng thế này với anh một tối.”

Nghe thế, anh ta buông lỏng tay ra, cười cười nhìn tôi, nụ cười mang theo ý tứ sâu xa. Sau đó anh ta đưa tay vuốt vuốt tóc tôi, giọng nói mang theo sự rộng lượng, nói: “Vậy thì không cần, đêm nay là đêm đoàn tụ sum vầy, ngày tốt cảnh đẹp như thế, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Ngâm mình trong bồn tắm lớn, đợi đến khi tắm nước nóng thoải mái xong xuôi, cuối cùng mấy sợi thần kinh thô của tôi cũng ý thức được một chuyện, anh ta vừa nói tới chuyện quan trọng hơn là cái gì ấy nhỉ… là lăn giường!


Lấy giấy chứng nhận kết hôn, tổ chức hôn lễ xong xuôi, sau đó về phòng cưới, tiếp theo đương nhiên phải là động phòng hoa chúc rồi, tại sao đến tận bây giờ tôi mới nhớ ra được cái chuyện chết người thế chứ. Hai chữ “lăn giường” lướt qua đầu tôi, sau đó nó bắt đầu qua lại dằn vặt tôi, muốn quên đi cũng không được, phút chốc đã hạ gục rất nhiều tế bào não của tôi.

Tôi thu lại bàn tay đang run rẩy đặt trên nắm cửa của mình, lúc này tôi rất muốn gào to một câu: “Định mệnh nó!”

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, một vấn đề sắc bén như thế tôi thật không biết phải làm sao cho phải. Tôi luống cuống tay chân tìm di động khắp nơi, hy vọng Phùng thiếu đang nghỉ ngơi an dưỡng có thể giúp tôi thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này. Tôi lục tung sọt quần áo đến ba lần mới nhớ ra di động đã bị tôi tiện tay vứt ở phòng khách tầng dưới mất rồi!

Mở cửa sổ ra, tôi lập tức hít vào một hơi thật, cao như thế, nếu nhảy xuống nếu như không chết thì chắc chắn cũng sẽ thành tàn phế. Đã vậy trên mặt đất còn có một đám lớn cây cối xanh um tươi tốt, lúc này tôi lại đang mặc váy ngủ, nếu thật sự nhảy xuống dưới đó, chỉ sợ đến lúc có người phát hiện đi ra cứu giúp, chắc chắn sẽ chỉ còn cảnh máu thịt be bét quần áo tả tơi, làm không cẩn thận có khi thân mình còn khó giữ.

Tôi ngồi trên nắp bồn cầu, vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng.

Không biết thần trí của bản thân tôi phiêu dạt đến phương nào, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng hỏi thăm thân thiết của người nào đó: “Tố Tố, em vẫn ổn chứ?”

“Tôi ổn!” Tôi như bị sét đánh ngang tai, sau khi hoàn hồn nhanh chóng trả lời.

“Em ở bên trong đó lâu như vậy mà không thấy có động tĩnh gì, có phải là không có nước nóng hay không?” Anh ta còn vô cùng thân thiết hỏi thêm: “Thật ra điều anh muốn nói hơn là, anh đang chờ em ra để tắm đấy.”

Không ổn không ổn, tôi nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy máy sấy trên bàn trang điểm, sau đó cuống cuồng tìm chỗ cắm điện rồi mở nấc mạnh nhất, tiếng gió ù ù lập tức vang lên, tôi nói trong tiếng gió: “Tôi đang sấy tóc, xong ngay đây, xong ngay đây, xin lỗi anh nhé.”


“Vậy anh chờ em.” Giọng nói sâu xa của anh cách một cánh cửa truyền đến.

Tay tôi run lên một cái, suýt chút nữa quấn luôn tóc vào máy sấy…

Gió thổi “phần phật phần phật” một cách mạnh mẽ đến mức muốn bay luôn cả tóc, tôi tắt máy sấy đi, xoa xoa bả vai đau nhức, sau đó nín thở dán lên ván cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Ừ, rất yên tĩnh, nói không chừng anh đã chờ đến mức mất hết kiên nhẫn nên đã về phòng ngủ rồi cũng nên.

Nỗi lo lắng băn khoăn trong lòng tôi hạ xuống một chút, trước tiên mở ra một cái khe cửa nho nhỏ, chăm chú nhìn phía ngoài cửa, thấy không có ai ở đó, lúc này tôi mới hẳn mở cửa, rón ra rón rén đi ra ngoài. Lạ thật đấy, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, thế nhưng trên giường lại không có bóng dáng của Sở Mộ Phàm, đã muộn thế này rồi, anh ta không đi ra ngoài ngắm trăng đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, tôi có cảm giác rất có thể là như vậy, bởi hôm nay là Trung thu, mặt trăng bên ngoài vừa to vừa tròn, biết đâu anh ta lại mang theo miếng bánh trung thu rồi đi ngắm trăng rồi cũng nên. Tôi vội vàng ra khỏi phòng ngủ, nhấc chân bước vài bước, tôi mới giật mình nghĩ nghĩ, tại sao mình không đến phòng dành cho khách ngủ nhỉ?

Nghĩ vậy tôi nhanh chóng vào phòng ngủ dành cho khách, xoay người, đóng cửa, suy nghĩ một chút, lại xoay tay khóa trái cửa lại. Như vậy là vô cùng an toàn, chờ đến khi tên kia ngắm trăng trở về, coi như biết người ở chỗ này, thế nhưng không mở được cửa thì anh ta làm khó dễ tôi thế nào được? Ha ha ha, lần này cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ rồi.

Thế nhưng vừa xoay người lại, nụ cười trên khuôn mặt tôi cứng lại.

Chẳng biết Sở Mộ Phàm đã dựa vào cửa phòng tắm từ lúc nào, nửa người trên của anh ta đang để trần, nửa người dưới quấn khăn tắm màu trắng, mái tóc ướt đẫm, lồng ngực ướt nhẹp, ngay cả con ngươi cũng ướt nốt, đang hứng thú nhìn chằm chằm về phía tôi.

Không chỉ có nụ cười cứng đờ, ngay cả cơ thể tôi cũng muốn cứng luôn rồi.

Dưới chân anh ta mang dép lê, lững thững thản nhiên đi về phía tôi: “Đợi mãi mà em chưa ra, thế nên anh mới đến phòng dành cho khách tắm rửa.”

“Ồ” miệng tôi thốt ra một tiếng, thấy anh ta càng ngày càng áp sát mình, tôi không tự chủ được lui về phía sau vài bước, tay đặt lên trên nắm cửa, xoay qua xoay lại mấy lần mà vẫn không thể mở được. Moá nó, sao tôi lại quên mất chuyện mình vừa khóa của phòng rồi chứ… Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng quay đầu lại mở khóa, tay run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Chúng ta đi ra ngoài ngắm trăng đi, đêm nay mặt trăng vừa lớn vừa tròn, lại còn vừa sáng nữa…”

“Đừng trốn anh.”


Thân thể tôi phút chốc bị luồng sức lực to lớn kéo lấy, tôi bị ép xoay người lại, nhìn thẳng vào cơ thể đang tới gần mình kia, cảm giác ngột ngạt nhanh chóng dâng lên.

Đôi mắt tôi đối diện với xương quai xanh mảnh dài, gợi cảm của anh ta, sau đó là lồng ngực rắn chắc rộng lớn, đường nét cơ ngực tao nhã, cơ bụng cũng rất ưa nhìn, để tôi đếm xem, một, hai ba, bốn, năm… Ừm, vừa khéo có tám múi cơ bụng, đúng là có tiêu chuẩn của một siêu sao mà!

Vóc dáng của người đàn ông thành thục gợi cảm khiến lòng tôi rung rinh, đợi đến khi tỉnh táo lại tôi âm thầm, tàn nhẫn chửi mình một câu trong lòng: “Giời ạ, bây giờ không phải lúc mê giai!” Đúng lúc này, bỗng nhiên anh ta lại vươn tay kéo chiếc khăn tắm… Tôi lập tức cảm thấy máu xông lên trán, hoàn toàn không biết con mắt nên nhìn về đâu!

Tôi biết dáng anh đẹp, thế nhưng cũng không cần thiết phải show ra như thế, tôi muốn khóc quá.

Anh ta dựa sát về phía tôi, lồng ngực rắn chắc đẹp đẽ gần như kề sát vào mặt tôi. Tôi quẫn bách nhìn về phía đôi mắt anh ta, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực trong đó, anh ta mở miệng: “Sao thế, không thoải mái à?” Phí lời, anh trần truồng dựa sát như thế, đương nhiên tôi không thoải mái rồi!

Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng lướt qua môi tôi một chút, sau đó cười cười vươn đầu lưỡi liếm khóe môi mình, bộ dáng này thực sự là… quá mê hoặc người ta mà. Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, trái tim khẽ rung rinh, đầu lưỡi mất khống chế nói ra một câu mà tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

Tôi nói: “Môi anh nhìn mềm thật đấy…”

Thời khắc mấu chốt thế này mà tôi còn tự đào hố chôn mình, còn ai kia chẳng hề kiêng dè mà bắt đầu xông lên lấp cái hố tôi vừa đào…

Hai mắt tôi hoa lên, trời đất quay cuồng, đột nhiên bị người ta ném lên giường, độ đàn hồi của chiếc giường này tốt lắm, tốt đến mức làm tôi chấn động, choáng váng, đến khi định hình lại một bóng người cao to đã sấn tới.

Da dẻ anh ta bóng loáng, bắp thịt rắn chắc, vững vàng dính sát trên người tôi, phút chốc hết thảy mọi nơi trên cơ thể tôi bị anh ta chạm vào đều nóng bỏng như muốn bốc hỏa. Cũng không biết là bị ép buộc hay là do sợ sệt, trái tim của tôi như muốn nhảy lên tận cuống họng, toàn thân run rẩy không ngừng, thế nhưng lại không dám động đậy dù chỉ là một chút.

Ở trong trí nhớ của tôi, tôi rất ít khi bị người khác chạm vào cơ thể mình như thế, trên căn bản có thể nói là chưa bao giờ… Tuy rằng đã từng nói chuyện yêu đương, thế nhưng khi Cá Voi ôm tôi hay hôn tôi luôn dịu dàng săn sóc, chứ chưa bao giờ vượt qua quy củ cũng chưa bao giờ làm gì quá đáng, càng không giống Sở Mộ Phàm cuồng dã, thô bạo như thế này.

Mà những cử chỉ thân mật kia, căn bản không thể so sánh với loại tiếp xúc trần trụi thế này được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui