Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, tôi đã mất rất nhiều thời gian đến nỗi tôi cảm thấy thời gian gần như đóng băng, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Một nhóm nhiều các bác sĩ và y tá chạy ra ngoài, bác sĩ đi đầu tiên tháo khẩu trang ra và nói: “Ca mổ đã thành công, mạng sống của bệnh nhân đã được đảm bảo.”
Không đợi chúng tôi kịp vui mừng, ông ta đã nói: “Nhưng mà…”
“Nhưng sao?” Tôi lo lắng hỏi.
“Mặc dù bệnh nhân đã được cấp cứu kịp thời và hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng có thể bà ấy sẽ hôn mê rất lâu vì chấn thương sọ não nặng …” Bác sĩ ngập ngừng.
“Viện trưởng Lục, đừng ngập ngừng nữa, cứ nói thẳng ra đi.” Ông cụ nhà họ Phùng nói.
Hóa ra chính viện trưởng đã tự mình thực hiện ca phẫu thuật, viện trưởng có vẻ ngạc nhiên khi thấy ông cụ nhà họ Phùng cũng có mặt ở đây, biểu cảm lập tức trở nên hoảng sợ: “Với tình hình hiện tại, nếu người bị thương không thể tỉnh lại trong 48 giờ, không loại trừ khả năng mất chức năng vỏ não. Chúng ta thường gọi là… người thực vật, nhưng ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…”
Tôi không nghe được những lời sau đó, chỉ cảm thấy rằng mặc dù bầu trời chưa sụp đổ nhưng mặt đất lại như lở ra.
Người thực vật, tôi không thể tưởng tượng được mẹ già nhà tôi luôn sống hoạt bát như vậy lại trở thành một người thực vật chỉ có thể lặng lẽ nằm trên giường mà không nói lời nào. Tôi quay đầu lại nhìn ba, thấy nụ cười trên mặt ông ấy đang dần tắt, vẻ mặt ông ấy trở nên nghiêm trọng.
Mẹ tôi đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, quy định ở đây cũng giống như trong nhà tù, họ chỉ mở cửa nửa tiếng một ngày để thăm nuôi, mỗi lần chỉ được phép cho hai người vào, mọi người phải mặc một bộ quần áo được cho là đã khử trùng trước khi vào, cũng cần phải đeo khẩu trang và đội mũ, giống như một cô y tá nhỏ đi vào đưa kìm cho bác sĩ.
Tuy nhiên, do thân phận đặc biệt của ông cụ nhà họ Phùng nên thời gian thăm nuôi của chúng tôi được kéo dài đến một giờ, giới hạn số người cũng được thay đổi thành ba người một lần.
Chúng tôi được chia thành hai nhóm, được trang bị đầy đủ rồi đi vào.
Sắc mặt mẹ tôi tái mét, đầu quấn một miếng gạc dày, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, nước biển đang được truyền vào cánh tay, còn trên chiếc máy điện tử bên cạnh là sóng điện tâm đồ đang thay đổi chậm rãi.
Tôi chợt nhớ khi cùng mẹ xem phim truyền hình, hễ thấy ai đó thở hổn hển khi đeo mặt nạ thở ôxy là mẹ tôi lại khóc cạn nước mắt, rất nhập tâm, còn tôi thì lạc đề và thốt lên rằng không biết cảm giác được hít khí oxy tinh khiết vào phổi là như thế nào, tôi cũng rất muốn thử.
Mẹ tôi sẽ nói: “Ây ây ây, đồ miện quạ, mặt nạ ôxy có gì mà tò mò chứ, còn muốn thử, con muốn nằm trong bệnh viện như vậy sao?” Tôi nói rằng tôi chưa có nhiều trải nghiệm này trong đời và muốn trải nghiệm một cuộc sống đầy màu sắc.
Bà ấy nhướng mày: “Đúng vậy, dù sao mẹ cũng lớn tuổi hơn con nên đợi đến trước khi mẹ chết, chắc chắn mẹ sẽ phải mang cái thứ này, mẹ sẽ truyền đạt lại cái cái cảm giác đó cho con.”
Bây giờ tôi đặc biệt muốn nhìn thấy lại một cảnh như vậy, mẹ đột nhiên mở to hai mắt nhíu mày, cao giọng nói với tôi, khí ôxy này rất tinh khiết!
Nhưng bà ấy chỉ nằm yên, yên tĩnh và bình yên như thể đang ngủ vậy.
Tôi đột nhiên rất sợ hãi, sợ rằng sau này mẹ tôi sẽ ngủ mãi như vậy, không bao giờ thức dậy nữa.
Nhưng bây giờ ngoại trừ sợ hãi, điều duy nhất tôi có thể làm là chờ đợi, rồi cầu nguyện trong lòng rằng mẹ có thể mạnh mẽ hơn và cố gắng thức dậy trong khoảng thời gian hạn định. Mẹ, kể cả là vì con, hay là vì ba, đừng làm một người đẹp cao tuổi ngủ trong rừng nữa, xin mẹ hãy mở mắt ra.
Ngay sau khi thời gian thăm nuôi trôi qua, chúng tôi bị gọi ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng không có ai rời đi, chỉ ở bên ngoài đến khuya, còn mẹ tôi thì vẫn ngủ yên, không có động tĩnh gì.
Ba và tôi không hề buồn ngủ, chúng tôi quyết tâm ở lại đây đến cùng. Tuy nhiên, tôi đã nhờ Phùng thiếu thuyết phục ba mẹ cậu ấy về nhà. Mẹ tôi không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nên mọi người ít nhiều cũng an tâm, bây giờ lại không được phép đi vào, canh giữ ở đây ban đêm cũng là một loại giày vò, vì vậy tốt hơn là nên quay về và nghỉ ngơi.
Để chuyện còn lại cho ba con tôi, tôi nghĩ chúng tôi có thể đợi đến giây phút mẹ tôi mở mắt.
“Vậy thì chúng tôi về trước đây. Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại nhé, sáng mai tôi sẽ đến” Phùng thiếu vẻ mặt mệt mỏi nói với tôi, rồi nhìn vào Sở Mộ Phàm đang đứng ở một bên, vẻ mặt của anh ta đột nhiên u sầu: “Để anh ta… ở cùng em.”
Tôi cảm thấy cậu ta có chút không bình thường, nhất là khi đối mặt với Sở Mộ Phàm, không lẽ là nhìn trúng anh ta rồi sao? Tôi rùng mình, có thể lắm nha! Nhưng mà Phùng thiếu vẫn được coi là biết điều, biết rằng lúc này nặng nề như vậy không thích hợp để bàn chuyện yêu đương.
“Anh cũng về đi, gần sáng rồi.” Tôi nói với Sở Mộ Phàm.
“Tôi ở cùng với em, chúng ta cùng nhau chờ.” Anh ta khẽ nói.
Lúc này, y tá trực ca đêm mang đến một bữa ăn khuya lớn. Phòng chờ có sofa, có điều hòa đã là tốt lắm rồi, thế mà còn có cả suất ăn miễn phí, bệnh viện này thật sự rất chu đáo. Nhưng chúng tôi không ai có khẩu vị cả, tôi sợ ba không ăn được nên khuyên ông ăn một ít, ông nhìn tôi, lặng lẽ lắc đầu.
“Ba, ăn chút đi.” Sở Mộ Phàm đưa bữa tối đến.
Ba và tôi đều sững sờ, sau đó ba tôi lặng lẽ nhận lấu, gắp thức ăn cho vào miệng và cắn một miếng. Tôi thấy tay ba khẽ run lên, trong mắt có những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngoài tôi ra, đây là lần đầu tiên có người gọi ông ấy là “ba”. Cá Voi gọi ba tôi là “chú” bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không thể gọi ông ấy một tiếng “ba”. Còn người con rể nửa đường nhận vơ lại làm cho ông ấy rất ngạc nhiên vào lần gặp mặt thứ hai.
“Em cũng ăn một chút đi.” Không nghi ngờ gì nữa, anh ta nói.
Tôi gượng cười, nhận lấy thức ăn, sau đó nhìn vào mắt anh ta, nói ra lời từ tận đáy lòng mình: “Cảm ơn anh.”
Hôm nay, cảm ơn anh đã nắm tay tôi, cảm ơn anh đã cho tôi tựa vào, cảm ơn anh đã cùng tôi vượt qua khó khăn, cảm ơn anh đã ở đây. Tôi nghĩ ba từ này là lời chân thành nhất mà tôi từng nói với anh ta từ trước đến giờ.
Anh ta xoa đầu tôi, nói: “Đồ ngốc.”
Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng cho đến gần ba giờ chiều ngày hôm sau nữa.
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, từ khi phẫu thuật xong đến giờ đã gần 47 tiếng trôi qua. Dù chỉ là hai ngày ngắn ngủi nhưng tôi cảm thấy dài hơn hai thế kỷ, từng giây từng phút trôi qua đều đau đớn vô cùng .
Và lúc này, tôi nhìn chiếc kim phút cứ quay mà muốn lao tới để bẻ nó ra, vì thời gian trôi qua, tôi lại bắt đầu rơi vào tình trạng hoang mang tột độ, thấy rằng thời hạn mà bác sĩ nói đã đến gần, Tôi chỉ mong thời gian có thể trôi chậm hơn, mong mẹ tôi mau chóng tỉnh lại.
Ba tôi, tôi. có cả Sở Mộ Phàm, đến lượt ba chúng tôi vào thăm bà ấy, nhưng bà ấy vẫn nằm ngủ bất động.
Tôi thầm thề với thượng đế, chỉ cần ông có thể làm cho mẹ tôi tỉnh lại, dù cái giá phải trả như thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận, kể cả là phải vượt biển lửa cũng không thành vấn đề.
Chỉ xin ông bảo bà ấy mở mắt ra, nếu không bà ấy sẽ trở thành thực vật mất.
Trước đây, tôi là người không hiểu chuyện và luôn làm bà ấy tức giận, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, chỉ cần ông trả lại người mẹ khỏe mạnh cho tôi, tôi hứa sẽ ngoan ngoãn, tìm một công việc ổn định, tìm một người chồng đáng tin cậy, sống tốt và hiếu thuận với ba mẹ tôi.
Thượng đế ơi, con cầu xin Ngài, chỉ cần Ngài thực hiện được ước nguyện này của con, con hứa sẽ thành tâm quy y cho gia đình con. Con sẽ đến nhà thờ mỗi tuần và hát thánh ca, vào dịp Giáng sinh con sẽ khiến con trai của ngài vui vẻ qua sinh nhất. Cho dù ngài yêu cầu con học thuộc Kinh thánh cũng được…
Có lẽ Chúa đã cảm động trước sự chân thành của tôi, tôi thấy lông mày của mẹ tôi khẽ nhúc nhích. Tôi lập tức ngừng cầu nguyện trong lòng, tập trung hết sức nhìn khuôn mặt của bà ấy. Sao lại không động đậy nữa rồi, chẳng lẽ vừa rồi tôi bị hoa mắt sao?
Tôi không khỏi cảm thấy thất vọng, tôi nghe thấy tiếng ba hét lên đầy phấn khích: “Diệp Tử! Nhìn kìa, tay mẹ con đang cử động!”
Tiếng la của ba rất lớn, mẹ tôi như bị đánh thức, tôi thấy bà ấy lại cau mày, đôi mắt đang nhắm cuối cùng cũng từ từ mở ra, qua mặt nạ ôxy, tôi nghe thấy bà yếu ớt than thở: “Ồn chết đi được…”
Mẹ tôi tỉnh lại rồi, ông trời có mắt, cuối cùng mẹ tôi cũng tỉnh rồi!
Tôi kích động kéo cánh tay Sở Mộ Phàm hét lên, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Ba tôi cũng rất kích động, thấy vậy liền nắm chặt tay mẹ, giọng nói nghẹn ngào: “Vợ ơi, cuối cùng bà cũng chịu tỉnh rồi…” Rồi nước mắt ông chảy dài.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Náo loạn một lúc, các bác sĩ và y tá bên ngoài nghe thấy nên đưa mẹ tôi vào phòng kiểm tra lại.
Sau khi kiểm tra và làm các xét nghiệm khác nhau, viện trưởng cười nói: “Không sao rồi, qua giai đoạn nguy hiểm là được rồi. Tôi chắc chắn với các vị rằng bà ấy không còn vấn đề nghiêm trọng nữa. Chỉ cần bà ấy nghỉ ngơi dưỡng bệnh tốt thì chuyện bình phục chỉ là sớm hay muộn thôi!”
Một tin tức khiến người khác phấn khỏi như vậy! Tôi không thể không kích động được!
Bảy tám giờ tối, tôi vừa ngấu nghiến ăn vừa trìu mến nhìn miếng đùi gà trong hộp cơm, cảm thấy mùi nước khử trùng ở bệnh viện này rất đặc biệt.
Đã bốn tiếng kể từ lần đầu tiên mẹ tôi tỉnh dậy, mẹ không còn nói gì ngoại trừ câu nói “ồn ào chết đi được” đó, không đợi chúng tôi vui mừng xong, bà ấy lại từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Mặc dù bác sĩ đã nhiều lần tuyên bố với mọi người rằng bà đã qua cơn nguy kịch nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm, vì tôi sợ bà ấy vừa rồi chỉ là đang chọc ghẹo tôi, sau đó sẽ ngủ rồi không tỉnh lại nữa.
Nếu xét về phong cách độc lập độc hành của mẹ, chắc chắn bà ấy có thể làm những điều không đáng tin cậy như vậy.
Cho dù là ai bảo tôi ra ngoài tôi cũng không đi, tôi ở trong phòng bệnh suốt, có đánh chết cũng không ra ngoài. Tôi nằm ở bên cạnh giường bà ấy đợi đến bây giờ, sợ bà sẽ chê ồn ào quá không thức dậy nữa, cho nên tôi cũng đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhưng bà ấy vẫn còn chút lương tâm, cuối cùng cũng mở mắt ra trước khi tôi sắp gục ngã.
Vào khoảnh khắc lúc bà ấy tỉnh lại, trải nghiệm cảm xúc đầu tiên chính là tôi đã sắp chết vì đói rồi.
Chẳng bao lâu sau khi cơm nước xong, thấy bụng vẫn còn kêu nhưng tôi vẫn quyết định vào phòng xem xem bà ấy thế nào rồi.
Vì phẫu thuật não và mẹ tôi cũng đã bị gãy vài chiếc xương sườn ở ngực nên mặc dù tỉnh táo rồi nhưng bà ấy vẫn không thể ngồi dậy được, chỉ im lặng nằm đó với đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhưng tôi nghĩ biểu hiện của bà ấy lúc này đã ổn định lại rồi, so với dáng vẻ bình thường của mẹ cũng không khác là mấy.
Hoàn toàn yên tâm rồi, tôi lập tức nói với Sở Mộ Phàm đang ở bên cạnh: “Anh muốn ăn KFC không? Tôi đi mua hai suất để mọi người ăn thêm nhé?”
Anh ta chưa kịp trả lời thì tôi đã nghe mẹ tôi từ tốn nói: “Lợn”.
Từ lúc bà ấy tỉnh dậy đến giờ chỉ nói hai câu: “Ồn ào quá” và “Lợn”.
Những lời này thật ngắn gọn, thân thiết và tự nhiên, mấy ngày nay không nghe bà ấy nói tôi ngứa ngáy cả người, bây giờ thì nhẹ nhõm hơn và thế giới của tôi cuối cùng cũng trở lại như bình thường rồi. Tôi dùng ánh mắt thâm tình nhìn bà ấy, thật tuyệt khi mẹ ở đây.
Mẹ tôi như muốn nổi da gà vì ánh mắt tôi, đầu quấn gạc hơi giật giật, sau đó liếc nhìn ba tôi ở bên cạnh: “Tai nạn lần này khiến tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, hai ba ngày thôi.” Ba tôi cười nói.
Bà ấy sững sờ một lúc, sau đó lại có vẻ sửng sốt hơn: “Đám cưới của con gái chúng ta thì sao? Bỏ lỡ rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...