Hai người phân tranh một hồi, cuối cùng Phong Quang thắng.
Cổ và An Đồng cùng đi xe của nhà họ An đến đồn cảnh sát.
Người gọi điện cho An Đồng là một ông chú ăn mặc vô cùng lôi thôi lếch thếch, ông ta tên Lý Tất, khoảng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt lộ ra sự sắc bén không thể xem thường.
An Đồng bị bắt đi hỏi riêng, Phong Quang chỉ có thể ngồi chờ trên ghế bên ngoài phòng làm việc.
“Cậu An.”
Lý Tất nhìn người thanh niên đối diện, nói: “Chúng tôi nhận được báo án từ đồng nghiệp của mẹ cậu nói mẹ cậu đã mất tích một tuần rồi.
Đương nhiên, cậu cũng đừng nghĩ sự việc quá tệ.
Tôi gọi cậu đến là muốn biết tuần vừa rồi, cậu có liên hệ với mẹ mình không?”
“Không.”
An Đồng chau mày: “Mẹ tôi nói phải đi công tác một tháng, bà đi công tác là chuyện bình thường, có khi rất bận cũng không gọi điện cho tôi.”
“Cho nên, cả tuần nay dù bà ấy không gọi điện cho cậu, cậu cũng không thấy lạ.”
Lý Tất cầm bút: “Xem tài liệu, cậu sống chung với mẹ, cha mẹ cậu ly dị khi cậu còn nhỏ và ra nước ngoài rồi.”
“Đúng, mẹ nuôi tôi lớn.”
Lý Tất cảm thán: “Mẹ đơn thân, không dễ dàng chút nào.”
“Chú cảnh sát.”
An Đồng giấu cảm xúc trong đôi mắt đen láy: “Tôi muốn biết, bây giờ các chú định nghĩa việc mẹ tôi mất tích là gì?”
“Tạm thời là mất tích, hiện chúng tôi chỉ biết là không thể liên lạc với bà An.
Theo như lời đồng nghiệp nói, bà ấy không phải là người không để lại thông tin gì đã đột nhiên rời khỏi, hoặc tối nói như vậy có chút quá đáng...”
, Lý Tất đắn đo một hồi: “Trước khi chưa phát hiện thi thể chúng tôi không thể coi đây là án hình sự.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tuy nét mặt An Đồng trầm ngâm, nhưng hắn không giống với những người khác khi biết tin người thân của mình xảy ra chuyện.
Hắn không khóc, chỉ là bị bao trùm trong không khí yên tĩnh, chìm đắm trong thế giới riêng của mình, dù có lo lắng cũng không thể hiện ra ngoài.
Nghĩ đến vừa rồi khi An Đồng được đẩy xe lăn đi vào, Lý Tất còn nhìn người ta ngơ ra một giấy, giờ ông ta mới cảm thấy không nên, có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Cậu An, nếu mấy ngày tới cậu có nhận được tin của mẹ mình hãy thông báo cho chúng tôi biết nhé.
Tiếp theo, cũng mời cậu đợi tin của chúng tôi, một khi có phát hiện gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu, cậu có thể về nhà rồi.”
An Đồng gật đầu lễ phép, đẩy xe lăn ra khỏi phòng làm việc, hắn vừa mới ra, cô gái đang ngồi trên ghế đã lập tức chạy đến.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì thế? Có khó giải quyết lắm không?”
Cô hỏi liên tục ba câu, có thể thấy được cô đang lo lắng.
Trong tình huống thế này, còn có người an ủi đúng là cảm giác rất tốt, An Đồng nhìn cô, sự lo âu trong mắt vơi đi một chút nhưng rất khó nhận ra, giọng hắn trầm xuống: “Không thấy mẹ tôi nữa.”
“Không thấy? Là sao?”
Hẳn suy nghĩ một lát: “Đại khái, dùng mất tích để hình dung thì đúng hơn.”
Phong Quang bỗng im bặt.
Này, hệ thống, đã nói là thanh xuân vườn trường tươi mát mà? Kịch bản này tiến triển không đúng, đang trở thành kịch bản điều tra phá án rồi! Hệ thống: “Thế giới này không ổn định, giá trị hắc hóa ban đầu của mục tiêu công lược nằm ở điểm giới hạn, hơi sai lệch với kịch bản, mời ký chủ tự nắm bắt.”
Khổn thật! Cô thầm chửi thể, không ngờ An Đồng lại là nhân vật ở điểm giới hạn hắc hóa, cũng tức là, giờ cô không thể xác nhận hắn đã hắc hóa hay chưa.
Nếu như vậy thì sẽ không chỉ tăng độ khó công lược mà còn trở thành mối nguy cho cô.
Thông thường, nhân vật công lược hắc hóa cũng là do người đi công lược đi không đúng đường, mà đây là lần đầu tiên cô gặp phải đối tượng công lược vừa mới bắt đầu đã muốn hắc hóa.
Phong Quang thầm khóc ròng thành sống, cô to mồm nói sẽ theo đuổi hắn, có thể rút lại không? Cô muốn sống tiếp rồi tính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...