Hai mươi sáu năm trước, tiểu thư Hứa gia vì dung mạo xuất chúng, được Hoàng đế nhìn trúng nạp làm phi tử, phong làm 1 1 Mẫn Phi, nhưng Hứa Mãn không thích Hoàng đế.
Lúc ở khuê phòng, người bà thích chính là Vương gia Tể Vân.
Vừa khéo, Tề Vân cũng thích bà, dù cho lúc đó Tế Vân đã có chính phi.
Tề Vân không nạp thiếp, mọi người đều nói Kiều Uyển tốt số, Kiểu Uyển cũng cảm thấy vậy, ngoài việc phu quân không yêu mình, tất cả đều hoàn mỹ, mà bà cũng đâu cần tình yêu của ông ta mới sống được.
Kiều Uyển biết chuyện Tể Vân và Hứa Mẫn, bà cũng biết chuyện khi Hứa Mẫn mượn cớ tu hành cầu phúc một năm trong Linh Cảm Tự, mỗi khi Tề Vân ra ngoài đều là gặp riêng Hứa Mẫn, nhưng bà mặc kệ, của mình thì không ai cướp được, không phải của mình, mình cũng không thể giữ, Kiểu Uyển rất cởi mở, nhưng chuyện xảy ra sau này lại khiến bà không ngờ.
Năm đó ôn dịch phát sinh trong thành, Lạc Thành triệt để phong tỏa, thuốc trị ôn dịch ngày càng ít, thuốc ngoài thành cũng không thể nhanh chóng chuyển đến.
Đúng lúc này, Kiều Uyển và Hứa Mẫn đểu sinh con, hai bé trai, đều là con của Tể Vân, người bên cạnh Hứa Mẫn rất trung thành, đứa bé này được sinh ra nhưng bên Hoàng đế không ai biết.
Bi kịch bắt đầu khi hai đứa bé mới sinh còn yếu, đều nhiệm ôn dịch đáng sợ, mà trên tay Tế Vân, chỉ có số thuốc đủ cứu một người.
Kiểu Uyển chưa bao giờ cầu xin ông ta, đó là lần đầu tiên bà cầu xin ông cứu con mình.
Thực tế thì Tế Vân đã cứu nhưng ông cứu con của Hứa Mẫn.
Ông ta nói với Hứa Mẫn rằng con của hai người đã chết, rồi lại bể lấy Tể Đoạn đem về nói với Kiều Uyển: “Đây là con chúng ta.”
Khi ôm con, Kiều Uyển cười hạnh phúc, nhưng trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh, không có mẫu thân nào có thể nhận làm hài tử của mình, bà cũng vậy.
Sau đó Quách ma ma đào Tề Mộ từ dưới mộ lên, đem về Tế Vương phủ.
Khi đó, Tề Mộ hơi thở mong manh.
Kiểu Uyển che giấu mọi người, ôm con đi Linh Cảm Tự, quỳ một ngày một đêm trước cửa phòng Kiến Viễn đại sư, đúng lúc Tề Mộ sắp không chịu đựng được thì Kiến Viễn xuất hiện.
Lý do khiến Kiến Viễn suy nghĩ một ngày một đêm mới chịu ra tay cứu giúp Tề Mộ là vì ông không chắc chắn đứa bé này tương lại có trở thành kẻ đổ sát sinh linh không, nhưng lại không thể vì không chắc chắn mà tước đoạt mạng sống của đứa bé.
Nhưng vì cứu chữa quá trễ, đứa bé giữ được mạng nhưng đôi mắt lại bị mù.
Kiểu Uyển nghĩ, bà sẽ yêu đứa trẻ này nhiều hơn, nên bà len lén nuôi nó lớn ở nhà hoang, bà muốn trả thù, đợi đến khi đứa bé này lớn lên sẽ thành người cùng bà trả thù.
Ban đầu bà rất cố gắng chăm sóc Tề Mộ, dù Tề Mộ là đứa bé khiếm khuyết, nhưng khi thấy Tế Đoan ngày càng biểu hiện ra sự thông minh, càng ngày càng hoàn mỹ, bà bỗng thay đổi.
“Vì không muốn Vương gia biết ta đã phát hiện ra chân tướng sự việc, ta đối đãi Tể Đoan đúng như một vị mẫu thân hiền từ, nhưng đối với Mộ Nhi lại hoàn toàn khác.
Ta xem nó như công cụ trả thù, ta yêu cầu nó làm mọi thứ phải tốt nhất.
Những gì để Đoan từng làm, ta đều yêu cầu Mộ Nhi làm lại một lần, nếu nó kém hơn Tế Đoan, ta sẽ nhốt nó trong nhà hoang tối tăm, nó cứ khóc mãi rồi cũng sẽ nín.
Ta vui mừng nghĩ rằng nó sẽ trở nên kiên cường hơn, đến cuối cùng ta phát hiện nó luôn mỉm cười với ta.”
Kiểu Uyển thất thần nói, nhưng bà bỗng ném tràng hạt trên tay đi, ánh mắt toát ra sự căm hận, gương mặt căng cứng, “Ta tin Phật là vì để giảm bớt sự áy náy của ta với Mộ Nhi, nhưng ngày ngày tụng kinh niệm Phật chỉ khiến ta càng thêm hối hận vì những gì trước kia ta làm với nó.
Hứa Mẫn, ngươi vui không? Ông ấy năm xưa chọn con của ngươi, mà con của ngươi, mỗi ngày đều gọi ta là mẫu thân, đúng là tức cười.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...