Biến mất không có nghĩa là chết, chết thì cũng còn lại thi thể, mà biến mất thì không còn lại gì hết.
“Không đâu.” Tề Đoan không dám nghĩ gì hết, hắn trực tiếp từ chối đáp án này.
Phong Quang nói với giọng ngơ ngác: “Đó chỉ là giấc mơ của ta thôi, tất cả đều là giả, sao công tử phải vì người không tồn tại mà kích động như vậy.”
Tế Đoan nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay: “An Lộc không phải là một giấc mơ.”
“Công tử...” Ánh mắt Phong Quang lộ ra chút thương xót: “Ta biết Công tử ở đây không quen, nhưng chúng ta phải kiên cường sống tiếp, chìm vào hư ảo không phải là cách tốt nhất để trốn tránh hiện thực.”
Tề Mộ khẽ cười một tiếng.
Tề Đoan tiến lại gần Phong Quang một bước, hắn vẫn cố chấp hỏi: “Ngươi biết nàng ấy đi đâu, đúng không?”
“Khiến Công tử thất vọng rồi, nàng ta chỉ là một người không tồn tại, ta không biết tung tích của nàng ta.”
“Nàng ấy có tồn tại!”
“Tế Đoan.” Tề Mộ đi tới, cản ngay trước Phong Quang, cũng cản bước chân đang kích động của Tể Đoan, hắn nhắc đầy thiện ý: “Có cầu nam nữ hữu biệt, tuy đệ và Hạ tiểu thư vẫn còn hôn ước với nhau, nhưng đừng gần quá thì tốt hơn. Chuyện này sẽ bất lợi cho danh tiếng của Hạ tiểu thư.”
Tề Đoan không phải là người dễ để lộ tình cảm ra ngoài, hắn đã hồi phục bình tĩnh, trong chốc lát lùi lại sau, nghĩ đến câu có hôn ước, hắn nhìn Phong Quang bằng ánh mắt khó hiểu.
Liệu Phong Quang có làm gì bất lợi cho An Lộc không?
Phong Quang còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, cô nhẹ nhàng đi ra từ phía sau Tề Mộ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tể Đoan, thì cô biết hắn đang nghi ngờ mình, nhưng Phong Quang không để tâm, gương mặt sau lớp mạng che mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhìn biểu hiện của Công tử, chắc là người tên An Lộc rất quan trọng đối với người, ta to gan đoán thử, chắc là người mà công tử yêu thương. Dù nàng ta có tồn tại hay không, nay cũng biến mất rồi, Công tử lại xem điều ấy quan trọng như vậy, sao không chết theo nàng ta?”
Chết theo nàng ấy?
Ý kiến này đúng là quá mê hoặc, Tể Đoan ngẩn người. Đúng là trước đây hắn không nghĩ tới điều này, nhưng sau đó hắn lại phủ nhận. Không, An Lộc nàng ấy còn sống, nàng ấy nhất định chưa chết.
Vậy nếu An Lộc đúng là chết thật rồi... Hắn phải làm sao?
Tế Đoan rũ mắt xuống, không khí xung quanh chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Ta sẽ chủ động hủy hôn ước.”
Phong Quang cười gật đầu: “Làm phiền Công tử rồi.”
Giờ Thân, trời đổ cơn mưa lớn, nước mưa cuốn theo đất đát rơi xuống, bịt kín con đường duy nhất đi lên núi và xuống núi.
Không còn cách nào khác, Phong Quang và Tề Mộ chỉ có thể nghỉ lại một đêm trên núi, nhưng họ không quay về nhà hoang, mà nghỉ ở một ngôi nhà gỗ cách đó không xa. Nhà gỗ tuy giản dị, nhưng cũng không bị dột và khá sạch sẽ.
“Mai sẽ có người tới dọn sạch đường, hôm nay đành phải để Hạ tiểu thư chịu ủy khuất rồi.”
“Thân thế của Thế Tử tôn quý hơn ta, phải ở trong căn nhà gỗ này, ta không cảm thấy ủy khuất.”
Tề Mộ khẽ nhếch môi: “Ở đây cứ cách một khoảng thời gian đều có người đến quét dọn, xin tiểu thư yên tâm ở lại.”
“Nhưng... ở đây chỉ có một chiếc giường.”
“Tiểu thư yên tâm, tối nay ta ngồi bàn kế bên là được.”
Phong Quang do dự một hồi, hỏi: “Thế Tử, xin cho phép ta được hỏi, sao ngài không chịu ở nhà hoang, chỉ vì không muốn nhìn thấy Tề công tử sao?”
“Hạ tiểu thư không biết sao? Mười năm trước có một nha hoàn chết ở đó, về sau nơi ấy thường hay bị ma nhát, nghe nói hồn ma thích nữ tử cho nên không đi nhà hoang, cũng là tại hạ suy nghĩ cho tiểu thư.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...