Ngồi nửa canh giờ trong quán trà, Tuyết Ám có vẻ đã nắm được hết những tin tức mình muốn biết. Hắn đưa Phong Quang đứng dậy ra về, giống như lúc đến, hai người một người đi trước một người đi sau. Hắn không mở miệng, cô cũng không nói nhiều thêm một câu.
Có câu “Nắng mưa là chuyện của trời”, quả nhiên vừa mới đây còn ánh nắng chang chang, giờ mây đen đã ùn ùn kéo đến, chỉ trong chốc lát đã mưa rào rào, người đi trên phố cuống cuồng chạy về nhà, người bán hàng rong cũng vội vàng thu dọn sạp hàng. Người trên đường càng lúc càng ít. Tuyết Ám và Phong Quang đứng dưới một mái hiên trú mưa, mặc dù tốc độ của bọn họ không chậm, nhưng ít nhiều cũng bị ướt người.
Tuyết Ám nhìn một đôi phu phụ gia cho chung một chiếc ô đi chậm qua, cảm thấy có một đôi mắt hiếu kỳ đang nhìn chằm chằm, hắn nghiêng đầu, cái nhìn thiếu nữ không cao đến vai mình, nhướn mày hỏi: “Sao?”
“Mặt ngươi...” Phong Quang như có điều cố kỵ, không dám nói hết.
Tuyết Ám vuốt chỗ vành tai mình mới phát hiện, do dính phải nước, chỗ giao giữa mặt nạ da và phần da thật đã bị rời nhau, hắn cười bất cẩn: “Có muốn trông thấy bộ mặt thật dưới mặt nạ của ta không?”
Đầu tiên cô gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu.
“Yên tâm đi, cho dù nhìn thấy rồi ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Thật ư? Cô nghi ngờ.
“Nếu ta lừa ngươi, thì cả đời này ta sẽ không lấy được người con gái mình yêu.”
Wow, lời thế này đủ độc đấy.
“Nhưng mà...” Phong Quang vẫn do dự nhíu mày: “Lỡ như người thích nam nhân thì sao?”
Tuyết Ám khựng lại, xòe bàn tay vỗ lên đỉnh đầu cô: “Ngươi cả ngày nghĩ linh tinh cái gì vậy? Ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo, ta thích nữ nhân.”
Lúc này, Phong Quang mới giãn lông mày ra: “Vậy được, ta xem xong người nhớ không được giết ta đâu đấy.”
“Ừ.” Hắn mất kiên nhẫn gật đầu.
Đúng là nha đầu ngốc, hắn nói không giết nàng, nhưng đâu có nói sẽ không khiến cô bị mù hay hôn mê suốt đời gì đó đâu.
Cùng với lớp mặt nạ được lột ra từng chút một, khuôn mặt tái nhợt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời cũng dần lộ ra. Khuôn mặt đẹp như điêu khắc với ngũ quan rõ ràng, sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, môi mỏng hơi tái, đôi mắt hoa đào như phủ một màn sương đêm mông lung, chỉ một chút bất cẩn là sẽ đắm chìm vào trong đó. Tất cả mọi đường nét trên khuôn mặt hắn đều có thể coi là hoàn mỹ ngoại trừ vết bỏng bên má phải. Vết bỏng đó giống như một vết mực trên trang giấy trắng, tất cả mọi người lần đầu trông thấy đều sẽ chú ý đến vết mực kia.
Phong Quang nhìn Tuyết Ám đến ngày người.
Tuyết Ám thầm đếm “Một, hai,..” Hắn chắc mẩm khi đếm đến ba, nàng nhất định sẽ hét lên một tiếng bén nhọn điếc tai mà khiến người ta vui sướng. Tuy nhiên, tiếng hét không xuất hiện mà thay vào đó, một bàn tay mát lạnh phủ lên má phải của hắn. Tuyết Ám bắt gặp đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu của nàng khiến hắn ngây người.
Phong Quang lại đột nhiên rụt tay về, cô nhìn ngó xung quanh, bất ngờ chạy tới một tiệm bánh cách đó không xa. Tuyết Ám nhìn bóng lưng cô chẳng hiểu gì. Rất nhanh, cô đã đội mưa chạy trở lại dưới mái hiên. Tất cả động tác chỉ trong chưa đầy một, hai phút.
Tóc cô ướt nhẹp dính bết lên mặt, y phục nhăn nhúm thấm đẫm nước mưa, đôi giày trắng thêu hoa dính bẩn do giẫm vào vũng nước. Cô giơ tay lên, nở một nụ cười tươi rói, nói bằng giọng lí nhí: “Lúc nhỏ mỗi lần ta bị thương vì nghịch ngợm, mẹ ta đều cho ta một miếng bánh hoa quế. Khi ăn đồ ngọt, dù cho tâm trạng có khó chịu đến đầu cũng được xoa dịu. Mấy chiếc bánh hoa quế này tặng cho ngươi.”
Bầu không khí im lặng kéo dài, cánh tay cô giơ lên đã dần dần mỏi nhừ, hắn vẫn không hề động đậy. Mấy giây sau, hắn đột nhiên cười nhẹ, rốt cuộc cũng giơ tay, nhưng là để hất túi đồ trong tay cô xuống đất.
Bánh hoa quế vắng hết ra khỏi túi rơi xuống đất, nhanh chóng bị nước mưa xối bẩn, vỡ vụn...
Cô bối rối lùi ra sau cách xa hắn thêm một bước.
Nếm trải cảm giác bị người khác sợ sệt như thế này, hắn mới cảm thấy cả người thoải mái, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn nói bằng giọng mềm mỏng, chậm rãi: “Những thứ này, chẳng qua chỉ là đồ ăn vặt của trẻ con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...