Bạn đã bị kẻ thù Nhậm Ngã Hành giết chết.
Khi nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên, trong lòng Phong Quang mờ mịt, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy hợp lý, người ta là kẻ thù của cô, không giết cô thì giết ai đây? Nếu bình thường không chừng cô sẽ cảm thấy không cam lòng, nhưng bây giờ lại thấy quá để ý cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhậm Ngã Hành đến bên cạnh Triệu Tiểu Lộ: “Em không sao chứ?”
Triệu Tiểu Lộ đẩy hắn ra: “Sao anh lại giết Vãn Dương!”
Tuy ấn tượng đầu tiên Vãn Dương tạo cho cô ta là một nàng công chúa kiêu căng ngạo mạn, không dễ chọc vào cũng không dễ tới gần, nhưng hiện giờ Triệu Tiểu Lộ lại coi cô là bạn.
Nhậm Ngã Hành cảm nhận được sự kháng cự của cô ta, bàn tay bên người động đậy, hắn chủ động lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Cô ta đã giết em.”
“Cô ấy không giết tôi!”
Triệu Tiểu Lộ gào lên: “Vừa nãy tôi bị hai người chặn đánh, là cô ấy giúp tôi! Tên khốn Nhậm Ngã Hành nhà anh!”
Người hắn hơi cứng lại, sau đó nhìn sang bên cạnh, Phong Quang nằm trên đất đã không thấy đâu, đối diện với Triệu Tiểu Lộ, hắn vốn không chú ý đến lời thông báo kẻ thù đã logout của hệ thống.
Phong Quang rời khỏi buồng game, lòng thầm nghĩ may mà mình chạy nhanh, nếu không lại bị cái tên thù lâu nhớ dai kia nhét Đoạn Mạch Đan.
Bên ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng động, còn có cả giọng nói của dì Lâm, Phong Quang mở cửa ra, thấy dì Lâm đang cố gắng kéo sợi xích trên cổ Đại Hoàng để dẫn nó đi.
Vừa nhìn thấy Phong Quang, Đại Hoàng sủa một tiếng rồi lao tới, dì Lâm tuổi cao sức yếu, không kéo nó lại được.
“Sao thế?”
Phong Quang quỳ xuống vuốt ve bộ lông mềm mại trên người Đại Hoàng.
“Cô chủ, mọi ngày đều do chú Phương đưa Đại Hoàng ra ngoài đi dạo, mấy ngày rồi Đại Hoàng không nhìn thấy cô, hôm nay không hiểu tại sao lại bị tuột xích, nó bèn chạy tới đây, để tôi đưa nó đi, không để nó làm phiền cô.”
“Không cần đâu.”
Phong Quang gãi nhẹ lông tơ trên cổ nó, con chó lông vàng to mập thoải mái lè lưỡi ra liếm cô mấy cái, “Đáng thương quá, dạo này chị không quan tâm tới em, được rồi, hôm nay chị sẽ đưa em đi dạo.”
“Gâu gâu.”
Đại Hoàng sủa vui vẻ.
Phong Quang cầm dây xích chó lên, “Dì Lâm, nếu Hạ Thiên ra, dì nói với nó cháu đưa Đại Hoàng đi dạo nhé.”
“Vâng, cô chủ.”
Phong Quang không đưa Đại Hoàng đi dạo gần biệt thư nhà họ Hạ, tuy không còn phóng viên nào quan tâm đến nhà cô, nhưng không chừng có đám chó săn đang ẩn nấp ở đâu đấy.
Cô bảo tài xế lái xe khoảng mười mấy phút đến một vùng ven sông có phong cảnh rất đẹp.
Giờ đã gần tối, dòng người tan làm đều đang tắc cứng ở trung thâm thành phố, khu vực này ít người, yên tĩnh phong cảnh lại đẹp, cô rất thích.
Đến đây Đại Hoàng liền kéo cô chạy cùng, cô không thể không nghi ngờ rốt cuộc cô dắt chó đi dạo hay chó dắt cô đi vậy? Phong Quang bị kéo lên cầu, cô vịn vào lan can thở hổn hển: “Đại Hoàng, chị không chạy nổi nữa rồi, em tiết kiệm chút sức đi.”
“Gâu gâu!”
Đại Hoàng vẫy đuôi rất vui vẻ, nó chỉ cảm thấy nó đang chơi với chủ nhân mà mình thích nhất, hoàn toàn không biết trò này tốn sức lực cỡ nào.
“Này, Đại Hoàng!”
Phong Quang lại bị nó kéo đi, lúc chạy đến giữa cầu, cô bỗng nhiên dùng sức kéo chặt sợi dây để Đại Hoàng dừng lại, cô hơi cận thị nên không nhìn rõ bóng người đứng bên cầu.
“Đại Hoàng, người kia định tự sát ư?”
Đại Hoàng cũng nghiêm túc nhìn, sau đó sửa to một tiếng.
Dù Phong Quang không phải là người có lòng tốt gì, nhưng liên quan đến mạng người, cô vẫn lựa chọn nếu có thể cứu thì cứu, thấy người nọ thò tay ra khỏi lan can, cô lập tức buông dây xích ra, “Đại Hoàng! Mau kéo anh ta lại!”
Đại Hoàng nhận được mệnh lệnh bèn phi tới như một làn khói, nhanh như chớp xô ngã người nọ.
Chàng trai giật mình vừa đẩy được con chó to bự này ra, lại lập tức bị một cơ thể mềm mại đè lên, vì thế, tay hắn ta rất “vô tình”
đặt lên hai chiếc bánh bao không to nhưng xúc cảm vô cùng dễ chịu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...