Chàng trai mặc áo trắng tên là Đao Hữu Tâm, cô gái mặc áo trắng tên là Mộng Quả Nhi, còn cô gái đáng thương nằm dưới đất chính là Triệu Tiểu Lộ.
Phong Quang cong khóe môi lên đầy hứng thú, cô ôm cánh tay đi tới, “Tôi còn tưởng là ai cơ, hóa ra là nữ thần Mộng Quả Nhi.”
Mộng Quả Nhi nghe thấy giọng nói này, cả người cứng đờ, nhưng cô ta nhanh chóng quay trở lại vẻ ung dung vốn có, nở nụ cười xinh đẹp nhất với Phong Quang: “Đứng trước mặt cô, tôi không dám nhận cái danh nữ thần này đâu.”
“Tiểu Mộng, em biết cô ấy à?”
Đao Hữu Tâm ngạc nhiên.
Anh ta là người chơi game lâu năm, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng tăm của Vãn Dương.
Hàng năm, cô đều được vinh danh là người giàu nhất trong bảng xếp hạng tài sản, ngoài cô ra, không ai có thể làm được.
Mộng Quả Nhi không trả lời nhưng Phong Quang cười lên tiếng trước: “Ồ, cô lại thay tướng công rồi sao? Tôi nhớ anh chàng lần trước đứng cạnh cô...
hình như là người khác, anh ta tên là gì ấy nhỉ? Hình như đứng thứ mười tám trên bảng xếp hạng sức mạnh.
Ôi chao, cô đừng trách tôi, cô cũng biết tôi chỉ quan tâm đến bảng xếp hạng tài sản thôi mà, những thứ như bảng xếp hạng sức mạnh, tôi nhìn qua là quên mất tiêu luôn.”
“Người cô nói là hai tháng trước rồi.”
Sắc mặt Mộng Quả Nhi trong nháy mắt trở nên khó coi, cô ta khoác tay Đao Hữu Tâm, mỉm cười hạnh phúc: “Hiện giờ, tôi đã tìm thấy chân mệnh thiên tử của đời mình.”
Cô ta như chú chim nhỏ nép vào anh ta, làm người ta yêu thương, Đao Hữu Tâm nắm lấy tay cô ta, trong mắt tràn ngập dịu dàng vô hạn.
Chậc, lại là một chàng trai đáng thương.
Phong Quang đồng cảm với Đao Hữu Tâm, rồi lại nhìn Triệu Tiểu Lộ nằm trên mặt đất, “Mộng nữ thần, cô ta đã đắc tội gì với cô vậy?”
“Tôi đang săn hồ ly tuyết, cô ta lại đến cướp của tôi, kết quả hồ ly tuyết chạy mất, cô nói xem tôi có nên tức giận không?”
“Đương nhiên phải tức giận, hồ ly tuyết là sủng vật quý hiếm, nhưng, cô cứ giữ chặt người ta thế này cũng không thú vị gì, vừa hay tôi cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa còn gặp người quen, chi bằng hai chúng ta nói chuyện đi.”
Sắc mặt Mộng Quả Nhi thay đổi, “Cô không có gì làm, nhưng tôi thì có, tôi phải cùng tướng công đến núi Côn Lôn ngắm tuyết, cô đi dạo một mình đi.”
Mộng Quả Nhi không cho Đao Hữu Tâm cơ hội nói chuyện, cô ta kéo tay anh ta bước vào hố không gian như đang chạy trốn, bởi vì nếu nói chuyện với Phong Quang, cô ta sợ Phong Quang sẽ nói hết những “sự tích anh dũng”
của mình ngày xưa trước mặt Đao Hữu Tâm.
Phong Quang thong thả bước tới bên Triệu Tiểu Lộ, “Này, hai người họ đi rồi, cô cũng đứng lên đi.”
“Họ đi thật rồi sao?”
Mấy giây sau, trên đỉnh đầu Triệu Tiểu Lộ mới xuất hiện một dòng chữ, xem ra trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Đúng vậy, tôi nói này, cô đường đường là đồ đệ của đệ nhất đại thần toàn server, bị chặn đánh sao không gọi Trầm Vô Ngôn hay người trong bang hội đến giúp đỡ?”
“Tôi ngại lắm...”
Phong Quang không hiểu, “Những người khác nếu có thể tạo được quan hệ với Trầm Vô Ngôn sẽ khoe khoang khắp nơi, cô còn ngại gì chứ?”
“Ân oán giang hồ, phải dựa vào chính mình để giải quyết.”
“Câu này Trầm Vô Ngôn dạy cô à?”
Triệu Tiểu Lộ nhanh chóng trả lời lại: “Không phải, tiểu thuyết võ hiệp đều viết như thế.”
Được lắm, em gái này rất thẳng thắn.
Phong Quang đá chân cô ta: “Ôi dào, cô thích nằm dưới đất lắm à, sao còn chưa đứng lên?”
Vì nói chuyện với Phong Quang nên Triệu Tiểu Lộ quên mất phải lựa chọn hồi sinh, hơn nữa địa điểm hồi sinh chính là nơi này, bởi vậy cô nàng cứ thế mà đứng lên, “Cảm...”
Lời còn chưa nói hết, một lưỡi kiếm sắc bén đã xuyên qua ngực cô gái trước mặt, Triệu Tiểu Lộ mở to mắt, trong game không thiết kế cho máu trào ra, nhưng cô ta nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Phong Quang, dường như nhìn thấy từng đóa hoa diễm lệ đang bung nở trên người cô.
Kiếm rút ra, cô gái mặc áo đỏ ngã xuống đất, phía sau là người đàn ông đội mũ mặc quần áo đen tuyền.
Triệu Tiểu Lộ ngạc nhiên che miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...