Chàng trai đứng trước mặt Phong Quang rất cao, nhưng vóc dáng rất gầy.
Hắn ăn mặc rất thoải mái, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, cộng thêm chiếc quần bò đã giặt bạc phếch.
Ngay cả đầu tóc cũng không chải chuốt, tóc mái dài che khuất mắt hắn, nhưng dường như hắn không hề nhận ra trông mình lôi thôi lếch thếch, chỉ có nét mặt lờ mờ chứng minh vẻ ngoài của hắn không hề tệ.
Hắn chắc chắn là sinh viên thuộc khối khoa học công nghệ.
“Tôi không sao.”
Phong Quang dụi mắt đứng lên, vừa định lấy khăn giấy trên tay hắn thì hắn đột nhiên rụt tay về.
“Nếu cô đã không sao, vậy tôi trước đây.”
Hắn nói xong, thật sự quay người rời đi.
Phong Quang: “...”
Hắn chắc chắn là sinh viên khoa học công nghệ.
Cô nhìn chàng trai phía xa xa lên xe đạp, bạn của hắn nói gì đó với vẻ mặt “cậu chẳng làm được trò trống gì cả”
, nhưng hắn không tỏ thái độ gì, cứ thế mà đạp xe đi, cậu sinh viên bị bỏ lại vội vàng chạy theo nhảy lên yên sau.
Phong Quang thầm nghĩ, chắc chắn không phải vì sức quyến rũ của mình thấp, mà hiện giờ trong đại học đang lưu hành tình cảm nam với nam, nhìn bọn họ đi chung một chiếc xe đạp là biết.
Ôi, nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô cảm thấy con đường phía trước còn rất dài, trách nhiệm thật nặng nề.
Phong Quang lấy thời khóa biểu xong thì ngồi xe về nhà.
Cô vui vẻ nghĩ lại mấy lời hôm nay của Triệu Tiểu Lục, đặc biệt là câu nói đó chắc chắn đã chuẩn bị từ trước, có lẽ Thẩm Vật Ngôn đang buồn sắp chết ở nhà, anh ta nào biết người mà Triệu Tiểu Lục nói chính là anh ta chứ.
Phong Quang biết trước kịch bản nhưng cô không nói, để cho đôi nam nữ chính này cứ dây dưa với nhau đi, họ càng dây dưa, Thẩm Vật Ngôn sẽ càng nhanh chóng hủy hôn với cô, mà đối với Phong Quang thì đây là chuyện tốt.
Ăn xong bữa tối, Phong Quang nằm trong buồng trò chơi đăng nhập vào game.
Cô vẫn ở Khu rừng Sương Độc địa điểm logout ngày hôm qua, một con bồ câu bay đến tay cô, cô lấy bức thư buộc ở chân con bồ câu, đây là thư phản hồi của nhà mạng về việc hôm qua cô báo cáo có bug.
Trên thư viết: Kính gửi nữ hiệp Vãn Dương, qua điều tra, việc con sóc bạc biến mất trong túi của bạn không tìm thấy ghi chép số liệu, có lẽ bạn đã nhớ nhầm, nếu có vấn đề gì vui lòng liên lạc với GM (Game Master) của chúng tôi, chúc bạn chơi game vui vẻ.
Vui vẻ cái đầu mi ấy! Phong Quang ném thẳng bức thư xuống đất, giẫm mạnh mấy cái như giải tỏa bực bội, cô không hề nhớ nhầm! Con sóc bạc rõ ràng đã nằm trong túi của cô rồi cơ mà.
Trong lúc Phong Quang đang tức giận ngút trời, hệ thống game “ding”
một cái: “Kẻ thù Nhậm Ngã Hành của bạn đã login“.
Ánh mắt Phong Quang đối diện với ánh mắt đen tuyền âm u, rất lâu sau, cô nở nụ cười kín kẽ ngọt ngào với người đàn ông trầm tĩnh đó, giơ tay lên chào một tiếng: “Hi ~ chào buổi chiều.”
“Chào buổi chiều.”
Hắn lạnh tanh đáp lại, sau đó rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Hệ thống: Nữ hiệp đã bị hiệp sĩ Nhậm Ngã Hàng đâm trọng thương.
Phong Quang nằm trên đất, trong đầu vang vọng đầy tiếng “ding ding ding”
, không nhiều không ít.
Trước đây cô cho hắn ăn bao nhiêu Đoạn Mạch Đan, bây giờ hắn cũng cho cô ăn bấy nhiêu, cô khóc không ra nước mắt, thi thể bị gã đàn ông này giữ cả một buổi chiều.
Tính chân thực của game này hay ở chỗ, dù cô có thể logout, nhưng thời gian tác dụng của Đoạn Mạch Đan sẽ không tính khoảng thời gian cô logout, nói cách khác cô chỉ có thể ở lại game chờ thời gian tác dụng của Đoạn Mạch Đan qua đi mới có thể hồi sinh.
Kiểu thiết lập vô nhân đạo thế này quả thật là cách hay ho để đối phó với kẻ thù, chẳng trách cửa hàng trong thành bán ba trăm nguyên bảo một viên Đoạn Mạch Đan.
Cái gã khốn tên Nhậm Ngã Hành này, chắc chắn đêm qua đã login chờ thời gian Đoạn Mạch Đan hết tác dụng, hắn chỉ đợi cô login để trả thù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...