Phong Quang còn tưởng Thẩm Vật Ngôn sẽ cắn răng im lặng nhẫn nhịn, nhưng không ngờ anh ta nở nụ cười lạnh lùng đến gần cô.
Cô sợ hãi, vô thức lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào thân cây, “Thẩm...
Thẩm Vật Ngôn, anh định làm gì?”
Tuy cô không sợ anh ta, nhưng dù gì đối phương cũng là đàn ông cao to vạm vỡ, không thể đảm bảo trong lúc tức giận sẽ không làm gì, cô không sợ Thẩm Vật Ngôn, chỉ là, chỉ là hoảng hốt mà thôi.
Thật ra mấy lời ngụy biện này đến chính cô còn không tin.
Bỗng nhiên Thẩm Vật Ngôn nâng cằm cô lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh u ám: “Vậy chọn một ông già làm chồng chưa cưới, cô là loại người gì?”
“Ai trẻ tuổi mà không có lúc mắt chó đui mù?”
Phong Quang trả lời xong hận không thể vả vào mồm mình.
Cô thầm tự mắng, đưa tay lên muốn gạt bàn tay đang nâng cằm mình của anh ta ra, nhưng sức của cô không mạnh, đành phải cắn môi tức tối, thua người chứ không thể thua khí thế! Thẩm Vật Ngôn không thể hiểu nổi, rõ ràng cô đang run rẩy nhưng vẫn nhìn anh ta bằng nét mặt kiên cường, không cần cô nói, anh ta lịch sự ga lăng lùi về phía sau một bước, khóe môi mỉm cười vui vẻ: “Cô Hạ có đôi mắt chó, tôi nhớ rồi.”
Sau đó, không biết anh ta lấy một chiếc khăn từ đâu ra lau bàn tay vừa mới chạm vào Phong Quang, tất cả động tác đều vô cùng nho nhã, anh ta để lại một nụ cười khiến cô gái trước mặt nghiến răng nghiến lợi rồi nhanh chóng rời đi.
“Này! Tên Thẩm Vật Ngôn kia!”
Phong Quang gào thét, đá chân vào thân cây, nhưng cô quên mất hôm nay mình đi sandal, vì vậy cô càng bi kịch hơn, ngồi xổm xuống ôm ngón chân bị sưng đỏ, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
Ở phía không xa, Quách Minh ngồi ở yên sau xe đạp vỗ vỗ vào người đạp xe phía trước: “Ê, Âu Tuân, cậu nhìn xem ở đằng kia có cô gái đang khóc kìa.”
“Ồ”
Chàng trai được gọi là Âu Tuân chẳng hề cảm thấy hứng thú, thậm chí hắn còn không buồn quay đầu lại nhìn.
Quách Minh chậc chậc hai tiếng, “Nhìn bóng lưng hình như là người đẹp đó, hay là cậu đến an ủi cô ấy đi.”
“Sao lại là tôi?”
Âu Tuân chống hai chân xuống đất, vì người phía sau kéo lại, nên hắn không thể không dừng lại.
“Vì tôi đã kết hôn rồi.”
“Ừ.”
Hắn lười nhác nói tiếp: “Kết hôn trong game.”
“Kết hôn trong game thì sao? Tôi nói với cậu nhé, tôi định sau này tiếp tục với phu nhân của mình đến ngoài đời luôn, hơn nữa không chừng cô gái đó vừa mới chia tay với bạn trai, đang đau lòng tột độ, nếu tôi đến an ủi tâm hồn tổn thương của cô ấy, cô ấy thích tôi thì làm sao giờ? Âu Tuân, tôi cảm thấy cậu quá lạnh lùng vô tình, cô gái kia lại đáng thương đến vậy, tốt xấu gì cậu cũng nên đưa cho người ta mấy tờ khăn giấy để lau chứ.
Quách Minh hùng hồn nói một tràng dài, nhưng chỉ đổi lại được một ánh mắt nhạt nhẽo của hắn.
“Có phải cậu không có khăn giấy không? Tôi có!”
Quách Minh xuống xe, móc một gói khăn giấy từ trong túi ra, bên trên còn in tên quán ăn, anh ta nhét vào tay Âu Tuân, “Cậu đi đi, để xe đây tôi trông cho, nhớ nhá, nói chuyện phải dịu dàng một chút, cười nhiều một chút, đừng trưng cái bản mặt này ra, cuộc sống đại học của cậu rốt cuộc có thoát khỏi kiếp độc thân hay không còn phải xem lần này đó!”
Quả nhiên, Quách Minh có mục đích này, bình thường anh ta nhìn thấy người đẹp sẽ sáp tới gần chứ làm gì tốt bụng nhường cho Âu Tuân? Chẳng qua anh ta đã tìm được vợ nên mới cảm thấy xấu hổ với Âu Tuân độc thân bốn năm đại học mà thôi, tuy rằng chỉ là vợ trong game.
Âu Tuân nhìn Quách Minh, anh ta đang giơ tay lên cổ vũ hắn, Âu Tuân thở dài một tiếng đầy nặng nề, mang nét mặt chẳng hề vui vẻ đi tới đó.
“Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?”
Trong tầm mắt xuất hiện một gói khăn giấy, Phong Quang đang vùi đầu khóc chợt ngẩng đầu lên.
Cánh tay đang duỗi ra của Âu Tuân cứng đờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...