Nhật Ký Của Luna Wong

KỶ NIỆM TUỔI THƠ LIÊN QUAN ĐẾN CÁC BÀI HÁT THIẾU NHI

– – 0 – –

Nị Nị bên nhà hơi lớn rồi lại sinh tật xấu, ăn cơm phải bật Ipad nghe nhạc mới chịu ngồi yên. Mà mấy bài nó nghe cũng hên xui lắm, lúc tiếng Anh lúc tiếng Việt, nhưng có mấy bài khiến mình nhớ lại một số chuyện lúc nhỏ nên quyết định viết chương này.

1/ Tập Thể Dục Buổi Sáng

Sáng sớm Nị Nị sang nhà chơi, papa vừa thấy nó đã hát “cô dạy em bài thể dục buổi sáng. . .”, nó lại quơ tay quơ chân để mình nhớ hồi nhỏ lúc ở bên ngoại. Bà ngoại mình dậy rất sớm, mà hồi đó mang guốc gỗ rất ồn sợ làm phiền thái hậu và mình ngủ nên tháo guốc ra đi chân đất. Ai biết còn chưa đi được năm bước nữa đã nghe tiếng lộc cộc phía sau, quay lại chính là mình đang bò theo.

Sau khi mở cửa ra ngoài sân, mình vịn cửa đứng lên, tựa lên tường nhìn bà ngoại kêu “dục dục” chính là bài này. Hát xong một bài thì bài thể dục của mình cũng xong, ông ngoại dậy giữ mình để bà ngoại rửa mặt. Sau đó ba người ngồi uống cà phê đọc báo một lúc tới thái hậu dậy bưng mình vào trong vệ sinh cá nhân.

Thói quen này vẫn giữ cho tới ngày mình về nhà nội để đi học mẫu giáo. Hồi đó bà ngoại hay kể lắm luôn. Mỗi lần nhớ lại sóng mũi vẫn cay.

2/ Cháu Vẽ Ông Mặt Trời


Còn nhớ năm đó không biết vì lý do gì mà trưa chói chang thái hậu dắt mình đi ra chợ đối diện nhà. Thấy mặt trời ở trên đỉnh tự dưng mình hát vang bài này. Lúc đó thái hậu đội cái nón lá, mặt trời giữa trưa soi xuống, bóng thái hậu lùn lùn, phần đầu to to làm mình buồn cười đột nhiên chỉ vào cái bóng nói: “Chội, nhìn mami y chang Do-re-mon luôn.”

Thái hậu giận xì khói: “Tao mà giống Do-re-mon là chết rồi.”

3/ Tích Tịch Tình Tang

Năm mình vào lớp mầm bà chị chuẩn bị lên lớp một. Lúc bả bế giảng thái hậu mua cho bả và mình mỗi người một bộ áo dài và một cây ghita đồ chơi chạy bằng pin.

Mình còn nhớ bộ bả mặc màu xanh lá cây, bộ của mình màu vàng. Bả mặc xong chạy xuống lầu chuẩn bị đến trường, còn mình đang khóc lóc không chịu mặc. Thái hậu với papa năn nỉ dọa nạt, nào là “Thấy chị mặc đẹp không, mặc cho giống chị”, “Mặc lẹ đi, trễ giờ bảo vệ không cho dô đâu”,”Giờ có mặc không, không mặc thì ở nhà”,. . .

Còn nhớ lúc đó mình thà ở chuồng chứ không chịu mặc áo dài vì thấy kiểu dáng nó khác với mấy bộ bản thân hay mặc. Cuối cùng mình mặc một cái váy công chúa đi cùng bả.

Lúc bả lên lãnh thưởng xong cầm cây đàn hát bài này.


Sau này lớn lên, lên cấp 3 buộc phải mặc áo dài, tết cũng xúng xính áo dài với bạn bè. Không biết nói gì luôn.

4/ Tạm Biệt Búp Bê Thân Yêu

Năm mình tốt nghiệp mẫu giáo chuẩn bị lên lớp một, ở nhà mọi người hay mở bài này ra chọc mình mà mặt mình tỉnh bơ. Thế là họ bảo: “Lúc chị mày tốt nghiệp cứ bật bài này là ôm gối khóc hụ hụ, phải mấy nửa năm mới hết, sao mày tỉnh bơ dậy?”

Ủa??? Bộ bà khóc là mình phải khóc sao?

5/ Một Sợi Vàng Rơm

Lúc nhỏ mình rất thích hát bài này, hễ buồn miệng là ngâm nga ngay. Một hôm đẹp trời thái hậu nói với mình: “Má mua cho mày một cái chổi nhỏ chịu không?”

Nhớ lại lúc bé Xuân Mai cầm chổi nhỏ quét quét bản thân cũng háo hứng gật đầu. Sau đó thái hậu thực hiện lời hứa, mua cho mình một cây chổi nhỏ bonut thêm cái ki hốt rác nho nhỏ, kèm câu nói: “Sau này cầm chổi quét nhà nha.”

Vẫn ngu si gật đầu.

Cuối cùng nhiệm vụ quét nhà thuộc về mình mãi mãi luôn. Nghĩ lại rất muốn đập chết bản thân. Nếu mà thời gian có quay lại, à mà thôi, có được đâu mà nếu.

Lúc thấy Nị Nị mê mẩn bài này trong lòng mình nghĩ, chuẩn bị đi bé cưng à, tương lai đầy mong đợi đang chờ nhà mi ở phía trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui