BỆNH NHÀ GIÀU
– – 0 – –
Nhắc đến bệnh nhà giàu mọi người sẽ nghĩ ngay đến các loại bệnh như là đua đòi, tiêu hoang. . .nhưng hôm nay tôi muốn đề cập loại bệnh thực sự là bệnh như tên gọi mà tôi mà mắc phải.
Tôi nói thật đây là nỗi ám ảnh cả đời của tôi, thậm chí tôi chỉ muốn quên nó đi nhưng tôi không làm được vì nó luôn hiện diện rất rõ ràng.
1/ Đau bao tử
Nói đến bệnh này mọi người chắc cảm thấy buồn cười lắm đúng không? Đau bao tử bệnh thông thường như thế mà nhà giàu gì? Nhưng tin tôi đi, đây là một loại bệnh nhà giàu đó.
Tôi bị di truyền bệnh này nên từ nhỏ thái hậu đã phải chăm sóc tôi rất kỹ càng, và tốn không ít tiền bạc công sức cho bệnh lý này của tôi. Ngoài ra, thói quen ăn uống của tôi cũng phải theo một chế độ rõ ràng.
Ví dụ như: ăn đồ phải mềm, nhai kỹ (10-20 lần trước khi nuốt), ăn uống đúng giờ đúng cử, không bỏ bữa, hạn chế ăn những thực phẩm không tốt cho bao tử, . . .mà mọi người biết đó, đi học chỉ có 1.5h để ăn cơm trưa và ngủ, đi làm có công ty chi có 1 tiếng, mà khi ăn nhai kỹ như thế rất khó có thể kịp thời gian.
Bạn bè và đồng nghiệp đều chê tôi ăn chậm, trong khi tôi thực sự không có nhai tận 10 lần đâu, tôi cảm thấy bản thân ăn nhanh lắm rồi nhưng không hiểu sao vẫn ăn chậm hơn họ rất nhiều. Tôi cũng không nói chuyện trên bàn ăn, chỉ nhai và nghe họ nói thôi, nhưng vẫn chậm hơn bọn họ, thật không hiểu nỗi.
Do bệnh này được đều trị từ nhỏ nên lâu lâu mới tái phát nếu tôi ăn quá nó hay là bỏ bữa, nhai không kỹ những món cứng.
2/ Dị ứng – Đây là mới là loại bệnh khiến tôi ám ảnh nhất đây.
– Đầu tiên nói về dị ứng da. Cơ địa của tôi rất lạ, từ nhỏ một năm 12 tháng, đã hơn 9 tháng lột da rồi. Mũi, gò má, tay và chân. Trong đó tay chân là nặng nhất. Lúc đầu nó chỉ nổi những mụn nước li ti ở giữa các ngón, sau đó mụn nước rất ngứa rồi bể ra, nước đó chảy đến đâu nơi đó sẽ lột da. Mà nơi da bị lột còn chưa khỏi, thì bên trong phần da đó lại tiếp tục lột. Trong quá trình nó lột, vừa đau vừa ngứa rất khó chịu. Chưa kể, lâu lâu vào buổi tối, cả người sẽ ngứa lên khỏi ngủ luôn, đêm đó là thức trắng. Có lần đi làm chấm công, tay lột da mất hết cả vân tay, vì thế không thể nào chấm công được, nơi nào sếp thoải mái thông cảm thì dễ nói, nơi nào sếp cố ý làm khó là xem như xong. Tay chân tôi mà đụng đồ dơ hay đeo găng tay (nilong hoặc nhựa) lâu là y như rằng vừa ngứa vừa sưng đỏ, ghê lắm. Có lần nó bong da chân đến nỗi đau luôn, không dám mang vớ hay cho chân vào vải, nếu không nhỡ mà một miếng da bong móc phải sợi vải là chỉ có khóc và chảy máu thôi. Tôi từng dùng rất nhiều lotion và thuốc mỡ, lotion càng dùng bệnh càng nặng, thuốc mỡ thì đỡ hơn nhưng phải dùng thường xuyên, mà dùng thuốc mỡ phiền lắm luôn làm cho mọi thứ chung quanh trở nên dầu mỡ dễ bám dơ. Sợ nhất là lúc còn CT15, đi đâu cũng phải xịt tay, cho dù lúc đó tay không bị bong da nhưng xịt xong khô queo, co lại thôi đã thấy đau rồi.
– Thứ hai là dị ứng móng. Nghe lạ nhỉ nhưng mà có thật đó. Móng tay và móng chân của tôi có ngón thì bị dẹp, có ngón lại nhăn như giấy bị vò nhàu vậy. Ai mà nghĩ được một thứ cứng như móng cũng bị nhàu bị cán phẳng phải không? Tôi đi bv da liễu khám, họ bảo là loạn dưỡng móng, kê cho một toa thuốc hơn 600k uống xong cũng thế. Nên trừ hồi đầu cấp 2 ngựa ngựa cùng bà chị họ sơn móng tay vào 3 tháng hè ra thì sau này móng tay tôi không bao giờ sơn nữa.
– Cuối cùng là dị ứng xoang( cả xoang trước lẫn xoang sau luôn). Cái này là nặng nhất. Ra đường thì ô nhiễm khói xe, bụi nhà máy, về nhà thì khói nhang, khói thuốc lá. Cái cơ bản nhất của con người đó là được thở, mà tôi còn không có không khí sạch để thở. Mặc dù vẫn uống thuốc nhưng cũng chẳng tác dụng, không uống thì mũi vừa ngứa vừa chảy mũi vừa hắc hơi, uống thuốc thì ho đến nói muốn phun luôn phổi ra ngoài. Nói thế chứ tôi thà ra đường hơn ở nhà, ít nhất tôi ra đường không có ho, ở trong nhà cứ ho miết. Thế là đột nhiên xuất hiện cái bệnh dịch liên quan đến đường hô hấp dẫn đến việc những người như tôi cực kỳ dễ bị lây nhiễm hay dễ bị cho rằng đã nhiễm. Bao nhiêu hôm ở nhà như cực hình, cứ phải ngửi khói nhang(3h/ngày) khói thuốc lá (24/7), đây là tôi nói thật đó, hút cả ngày lần đêm luôn. Nhốt lâu nên cả người đau nhức ê ẩm, phát nhiệt(tôi có đo nhiệt kế, cũng chỉ có khoản 36-36.5 độ thôi nhưng người cứ ấm ấm kỳ lắm), mắt cứ ríu lại chỉ muốn ngủ, đây cũng là lý do vì sao dạo này mọi người thấy số chương mới ít lại đó. Mặc dù tôi đã rất cố gắng nhưng leo lên máy tính là y như rằng trụ không được lâu, đến điện thoại tôi cũng chả muốn cầm, chỉ muốn ôm gối lăn lên giường ngủ thôi. Ngay cả chương này tôi cũng phải sử dụng mấy ngày mới có thể up lên đó.
Từ nhỏ tôi đã rất mẫn cảm với mùi, ngay cả khi papa hút thuốc xong một lúc mới vào nhà tôi cũng có thể ngửi được từ trên người trong miệng của papa mùi thuốc lá nồng nặc và rồi mũi lại ngứa, mặc kệ là mùi thơm hay hôi tôi đều không thích. Đến mùi của bột giặt, xà phòng, khử trùng vệ sinh, xịt phòng, xả vải, nước hoa, mùi thức ăn(khi còn trên bếp). . .tôi đều chịu không được, nó ngứa đến độ tôi chỉ muốn cắt bỏ cái mũi vứt đi luôn. Tôi đã nói với thái hậu rất lâu rồi, đồ của tôi tuyệt đối không dùng nước xả vải, phải phơi nắng thật lâu cho mất mùi bột giặt, trong tủ không cho long não lẫn mấy thứ tạo mùi khác. Vì thế tôi chưa từng dùng nước hoa, mặc cho tôi được các cậu ở mỹ mua cho rất nhiều, các loại mỹ phẩm tôi dùng đều hạn chế mùi quá nồng, nên tôi tìm được loại nào không mùi tôi vui lắm. Đi làm mà kẹt trong thang máy có n mùi nước hoa thì dù cho 9-10 tầng lầu tôi cũng tình nguyện đi bộ, nên lúc đi làm tôi đi sớm lắm, một là nguyên tắt không đi trễ của mình, hai là khỏi ngửi n mùi nước hoa trong không gian kín.
Các loại bệnh của tôi đều do di truyền cả, hành hạ tôi rất mệt mỏi, cũng tốn kém không ít tiền của thái hậu papa. Đây mới thực sự là bệnh nhà giàu nè, vì nếu không chi tiền thì bị bệnh hành hạ thể xác, mà chi tiền chỉ có đình chỉ nó chứ không để nó hết được. Ngoài ra còn phải kết hợp với môi trường sống lành mạnh nữa.
Hy vọng dịch bệnh này chóng qua, nếu cứ xịt khử khuẩn thì cả da tay và mũi của tôi cũng sẽ tiêu mất.
Chỉ cần mục tiêu thứ 2 được thực hiện, tôi sẽ lập tức dán bảng CẤM HÚT THUỐC thật to trong phòng khách, khách đến nhà nhìn thấy là tự giác liền. Sau đó sẽ thử trị liệu bằng tinh dầu thử xem, nhưng tôi vẫn chưa biết nơi nào bán tinh dầu chính hãng, nghe nói dùng tinh dầu giả, vừa đắt vừa nguy hại sức khỏe.
Do khó chịu và bực bội với những người vô ý thức hút thuốc lá trong nhà nên mới viết ra đây, họ biết tôi không chịu được nên cố ý hút trước mặt tôi nữa. Hy vọng không lây nhiễm khó chịu cho mọi người.
Nếu chương có up trễ trong dịp này mọi người cũng đừng buồn tôi nhé, tôi cũng không muốn thế đâu. Cám ơn mọi người đã thông cảm và tiếp tục ủng hộ tôi. Cám ơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...