HÔM NAY TA ĐÃ LÀM MỘT QUYẾT ĐỊNH THẬT TÁO BẠO
– – 0 – –
Hôm nay là một ngày thế nào với ta nhỉ, có thể nói là loạn, mơ hồ, ngũ vị tạp trần.
Hôm qua, ta bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa hồng đỏ, mỗi cánh đến đỏ tươi không hề héo rải đầy trên con đường bình thường ta đi. Hôm nay thứ nâng bước chân ta lại là một đống tiền giấy. Phải nói sao nhỉ, ta đếm rõ ràng có tận chín tờ tiền giấy in hình Diêm vương, một tờ gì đó màu trắng, một tờ đồng tiền vàng.
Mỗi ngày đi bộ nhìn thấy rất nhiều thứ, mỗi lần lòng đều trầm xuống muốn khóc, cuối cùng vẫn phải tự nhủ với bản thân rằng qua ngọn núi này sẽ thấy bình nguyên. Với một người thất nghiệp không thu nhập mà nói, nhìn thấy người khác có việc làm dù là tài xế, lao công, công nhân vệ sinh đường phố đều rất ngưỡng mộ.
Hoặc nhìn thấy một số người không có năng lực có việc làm thì cảm thấy không cam lòng. Mà số người không có năng lực này là ai, ta cũng không công bố được, vì đây là ta vô tình đọc được trên FB thôi. Ta trải lòng kể ra chuyện ta gặp phải cũng được vài người đồng tình.
Thấy người khác đi chơi, ăn uống, mua sắm ta đều rất thèm nhưng nhìn lại khoản thu nhập bằng 0 của mình thì chả dám chi. Chi lớn hơn thu thì nhất định lỡ núi, không thể để dục vọng nhất thời ảnh hưởng đến tương lai được. Cũng may ta không có sở thích mỹ phẩm nước hoa miễn được phần tiền xa xí phẩm này; quần áo đã hơn 2 năm không mua mới rồi, cũng may ta theo style basi nên đồ không hề lỗi thời; thân thể không tăng cân không cần sắm thêm đồ, tiết được được không ít khoản.
Lúc này ta chỉ cần quản lý cái miệng thèm ăn vặt thôi, nhìn thấy thứ gì cũng muốn ăn hết. Thói quen lướt taobao xem quần áo nữa đã được ta bỏ từ cuối năm ngoái rồi, may mắn thiệt.
Dạo này nhiều trang web nhận order mọc lên không ngừng, ta không thể làm tiếp công việc nhận order hộ như trước nữa. Hán phục cũng không thể chơi tiếp, một là tiền, hai là văn hóa, ba là cảm thấy nó càng ra càng giống Nhật.
Phải công nhận, page shop ta thành lập từ năm 2013 đến nay đã trải qua không ít lần chuyển nghề rồi. Đầu tiên là bán quần áo -> bán trang sức -> cosplay -> cho thuê -> nhận order -> bán dụng cụ bàn ăn.
Sau khi tập thể dục xong ta ngồi nghỉ mệt và suy nghĩ đến kế hoạch ta ấp ủ từ đầu năm ngoái, đó là kinh doanh dụng cụ bàn ăn. Ta tính toán rất kỹ rồi, mặt hàng cũng tìm luôn, cách pr cũng có, phụ kiện chụp hình đầy đủ, tóm lại địa lợi nhân hòa đều có chỉ thiếu thiên thời.
Vì sao ta lại nói như thế, bởi vì mỗi lần ta quyết định đầu tư thì dịch bùng phát, đầu năm nay cũng không ngoại lệ. Ta không còn thu nhập khác, chỉ có số tiền ít ỏi thôi, nếu vung hết chính là há miệng chờ chết đói, không thì phải bán tháo lỗ vốn. Ta làm sao có thể an tâm mà làm được chứ.
Ta ngồi ở công viên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định phải to gan một lần, không thể chừng chờ được nữa. Ít nhất trận dịch lần này, tới thời điểm này SG vẫn được xem là khá ổn so với miền bắc, đây là an ủi duy nhất của ta trong quyết định táo bạo này.
Này nhé, thất nghiệp gần 2 năm, tiền donate đủ duy trì web, thanh lý hàng trên shopee cũng chả đủ sống, nếu ta còn chừng chờ nữa thì chính là nằm chờ chết. Thay vì ngồi yên một chỗ chờ thần chết đến đón thì vùng vẫy cầu sinh cũng tốt, ít nhất ta không bó tay trước khó khăn.
Mà mấy hôm nay trang web của nettruyên(truyện tranh) và wikidich(truyện chữ) đã bị mất tích rồi, nghe giang hồ đồ là vì dịch lâu nên bị ‘xử lý’. Thấy mấy trang truyện chữ khác vẫn còn đó nhưng lại không biết sẽ duy trì được bao lâu nên cũng rất sợ tới phiên web này của ta bị điểm danh, mặc dùng nó chưa nổi được như truyencv, truyenfull, sstruyen…
Trở về không nghĩ gì nhiều nữa, tránh đêm dài lắm mộng nên ta đã nhờ koibito giúp ngay. Bình thường miệng của ổng thì ủng hộ bảo, em cứ làm đi, đến khi nhờ thì nói này nói nọ. Hừ, bực mình, đã khó khăn lắm mói hạ được quyết tâm, thế mà cứ bị mấy chuyện bực mình quấn lấy.
Lăn qua lăn lại xong ổng cũng giúp, ta đã vội vã đặt hàng rồi. Đã quyết định thì thẳng tay mà làm thôi, không suy nghĩ nữa mất công lại nhục chí như mấy lần trước.
Tóm lại cả buổi sáng hôm nay đều gặp mấy chuyện gì đâu không. Nếu nói chuyện tốt, sợ cũng cũng có ta vừa đi tập thể dục về, còn chưa hết mệt thì trời mưa to trong khi lúc ta đi về thì trời vẫn còn rất trong xanh.
Lúc ta chuyển khoản mưa to sấm chớp rền vang, mà hoàn thành xong mọi thứ đơn hàng đã cọc hoàn tất thì trời ngừng mưa, nắng gắt. Cũng không biết đây là phúc hay họa nữa, là lời cảnh báo từ thiên nhiên chăng? Mặc kệ đi, không có tâm lực nghĩ nhiều nữa.
Lúc này ngồi viết ra những dòng này vẫn liên tục thở dài không thôi, đúng là ta không thích hợp với mấy thứ bị động chút nào. Chỉ đích danh chính là thụ động chờ nhà tuyển dụng gọi điện cho mình, đương nhiên ta vẫn chủ động đi rải đơn nhưng quyền nhận hay không phụ thuộc vào người xem CV có năng lực phân tích ra sao. Mà đa số công ty đều giao việc này cho thực tập sinh làm, đây là đối tượng năng lực phân tích hầu như bằng 0, làm việc như thiên lôi sai đâu đánh đó, không có ý kiến riêng trong công việc, như một còn robot.
Thôi không nghĩ nữa, chờ hàng về lại có một đống việc phải làm, set up, chụp hình, pr, viết bài giới thiệu sản phẩm…
Cố lên cố lên cố lên!!!
Qua núi này sẽ gặp bình nguyên, vượt qua sa mạc sẽ có nước. Chỉ cần không ngồi chờ chết thì cho dù cuối cùng không nhận được gì cũng không hối hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...