CÁC ĐỘNG VẬT NHỎ TỪNG ĐI NGANG ĐỜI TÔI
– – 0 – –
Sáng sớm hôm nay đi tập thể dục đột nhiên thấy một đôi bồ câu ngu ngốc đi lòng vòng kiếm ăn thấy tôi đi tới cũng không chịu chạy. Cuối cùng khi cách nó nửa bước chân thì nó tung cánh bay lên làm tôi sợ đến tim muốn nhảy ra ngoài né ra sau sợ cánh của nó đập trúng mặt.
Cũng chính nó để tôi nhớ lại một đống động vật nhỏ tôi từng nuôi hoặc chăm sóc hoặc nó từng tồn tại cùng một mái nhà với tôi.
1. Gà con
Nghe thái hậu kể lại, lúc nhỏ sau khi ăn sáng xong ông ngoại thường bế tôi vào trong đình xem đá gà. Thấy tôi mê gà thế là có một hôm đẹp trời, ông ngoại mua ba con gà con về bỏ nó trong cái thau cho tôi chơi. Ai biết thay vì cho nó ăn thì tôi lại túm đầu nó quay vòng vòng cười hắc hắc, có khi cầm chân nhang đâm đầu nó, đâm nó chạy té khói trong thau. Bà ngoại thấy tội nghiệp thế là ba con gà con chỉ xuất hiện trong nhà đúng hai ngày thì đem cho người ta nuôi vì chúng nó bị tôi quay đến đi đứng cũng không nỗi nói chi ăn uống.
Sau đó tôi mất con gà khóc rất nhiều, cuối cùng ông ngoại mua cho tôi một con gà con lên dây cót, tôi giữ nó đến giờ phút hiện tại. Nó vẫn còn hoạt động nhé, chỉ là lúc này không hiểu sao nhìn nó tôi hơi sợ không dám đụng vào nữa
2.Cá
Nhà ngoại có một cái hồ cá xây bằng tay, trong hồ chỉ có một con cá. Ngày nào tôi cũng chờ thái hậu lặt rau xong rồi cầm rau dập ném vào hồ cho nó ăn, hoặc là ăn bánh mỳ sẽ xé viền hay mấy chỗ cứng cứng ném vào cho nó. Tôi cũng rất thường hôn nó qua mặt kính. Tôi có mấy viên bi nhỏ, mấy con pokemon nhỏ cũng sẽ thả vào cho nó chơi, tóm lại rất yêu thương. Nhưng mỗi lần ông ngoại rửa hồ tôi sẽ che mũi rồi chạy xa xa, chớ hòng tôi tới gần, thúi quắc haha.
Ngoài ra tôi có mua không ít cá đá, cá ba đuôi xinh đẹp đủ màu sắc, nhưng nuôi được ba năm ngày thì chết queo. Có con tôi chôn vào trong bồn cây lập đài tưởng niệm, có con tôi lại nướng nó dưới nắng xem phản ứng. Công nhận nghĩ lại, thấy hồi nhỏ mình ác thiệt.
3. Chó
Bà ngoại rất thích nuôi chó, trong nhà cũng có rất nhiều chó. Con nào cũng thông minh hết trơn, nói gì nghe đó ngoan thiệt là ngoan. Bản thân tôi lúc trước cũng tâm đắc một con. Con này là chó của người ta, nó chạy vào nhà tôi và không thấy ai đến tìm nên giữ lại nuôi luôn. Nó là chó cảnh nên được cưng lắm, ngủ phải ngủ cùng chủ, đi đâu làm gì cũng kè kè, ở một mình là khóc cả đêm nhưng tôi vẫn tập cho nó ở một mình. Nó ăn sang hơn cả tôi nữa, thái hậu trộn cơm với thịt bò cho nó ăn, nó lựa hết thịt bò ăn bỏ cơm. Thái hậu mắng nó thế là nó bỏ ăn luôn. Từ đó trở đi, nó ăn tôi phải cầm đũa đút tận miệng không thì thà chết đói cũng không ăn. Sau này nó bị người ta thuốc ở ngoài, nó chạy về nhà và chết. Tôi đã khóc rất nhiều nhưng hiện tại thì nguôi ngoai rồi. Nhưng thề không bao giờ nuôi con vật nào nữa.
4. Mèo
Nhà ngoại chất nhiều hàng hóa nên có chuột phải nuôi mèo. Lúc đầu tôi cũng rất thích nó cho đến khi phát hiện ra tính cách của nó thì đến thời điểm hiện tại tôi không hề thích nữa. Mèo phản chủ vô cùng, mặc kệ đối xử với nó tốt bao nhiêu hễ có người cho nó ăn là nó theo người đó, thậm chí đi đêm không về. Có con còn dụ mèo cái về nhà làm ổ đẻ con nữa chứ. Có lần bà chị họ phát hiện ra mấy đứa con mới sinh của nó, nó ăn thịt con mình luôn và chỉ chừa lại cái đầu. Ác độc thiệt.
5. Bồ câu
Ông ngoại tôi dành cả một cái sân sau để nuôi bồ câu, đã thế còn tự tay làm ba hàng chuồng nhỏ treo sát tường cho chúng ngủ và sinh sản nữa. ‘Cái chuồng’ đó được vây bằng rào sắt hai lớp, vừa rộng rãi vừa lộ thiên. Mỗi sáng ông ngoại sẽ lên thăm nó một lần, cho ăn chơi với chúng. Tôi cùng ông anh họ lại lên vào buổi chiều, ổng chơi với chúng, tôi thì nhát gan chỉ đứng ngoài khe cửa sổ xem thôi. Có lần ổng cho chúng ăn quên đóng cửa thế là bồ câu bay đi hết, chỉ để lại không ít trứng trong chuồng. Không biết sau đó ổng có bị ông ngoại chửi hắn không, tôi hy vọng là có
Sau này ông anh họ có nhà riêng, ông cũng dành cả một sân thượng để nuôi bồ câu. Có lần ổng mời tôi lên đó chơi rồi đưa cho tôi tờ báo bảo tôi che đầu lại. Tôi hiếu kỳ hỏi lý do, ổng cười nói, ‘mấy còn bồ câu này không ngoan như của ông nội, nó ị bậy lắm, không che lại nó ị lên đầu ráng chịu’. Thật muốn chửi thề.
6. Chim chóc
Ngoài cái chuồng bồ câu to phía trên lầu có một gian nhà, bên trên có hai phòng, một phòng của dì lớn, một phòng của thái hậu trước khi lập gia đình. Ngoài phòng là một hành lang thông từ chuồng bồ câu ra ngoài sân trước. Trong cái hành lang dài đó treo đầy từng lồng chim to nhỏ, treo ở trên thật cao muốn lấy xuống người lớn còn phải có cây gậy huống chi cái thân bé bỏng của tôi khi ấy.
Ông ngoại nuôi đủ loại chim, cho bồ câu ăn xong là tới cho chim ăn. Mỗi lần cho chim ăn là gần hết một buổi sáng. Tại sao? Vì phải rửa hai cái ly nhỏ đựng thức ăn và nước của nó rồi lại châm đầy cho vào chuồng, sau đó thay miếng lót đầy phân dưới chuồng. Có còn còn phải che vải chung quanh lồng nữa, chăm nó còn mệt và cẩn thận hơn chăm tôi. Ông ngoại còn có một cái lồng rỗng chuyên để vệ sinh lồng một tuần một lần cho chúng nó, cái này được gọi là tổng vệ sinh định kỳ. Mỗi ngày tôi đều tò mò ngồi ở cái võng ông ngoại tự chế trong sân nhìn chằm chằm nhìn nhưng không lên tiếng. Bởi mỗi lần lên tiếng ông ngoại sẽ phát hiện ra tôi và điểm danh bắt tôi hỗ trợ trong sự thúi quắc đó. Tôi rất muốn viết lên trên mặt của mình dòng chữ ‘không chơi chim’.
Tôi còn nhớ trong số lồng đó có một lồng chim khách. Buổi sáng cho ăn xong ông ngoại treo ở trước hiên nhà, mỗi lần khách đến nó kêu ai nấy đều khen nhưng tôi chỉ thấy nó vừa hôi vừa ồn thôi. Nhiều lúc buổi trưa chỉ muốn im lặng mà nó cứ kêu khi có người đến(vì nhà làm ăn nên luôn có khách) chỉ muốn lấy băng keo dán cái mỏ nó lại.
Ông anh họ mua một con vẹt xinh đẹp đem qua ngoại khoe với ông ngoại. Tôi mò mò đứng chắp tay sau mông đít đứng cách cái lồng ba bước rướn cổ xem con vẹt lông xanh, mỏ đỏ, chân vàng. Ông anh họ vẫy tay gọi tôi đến đưa cho tôi một bịch ớt nói, ‘cho nó ăn một trái ớt đi, ăn xong nó kêu nó nói gì nó cũng nói’. Trong sự hiếu kỳ tôi chạy đi lấy hai cây chân nhang gấp trái ớt cho nó ăn xong nó vỗ cánh bay sang chỗ tôi. Tôi sợ muốn chết bỏ của chạy lấy người lui ra sau, cũng may nó bị xích chân lại không thôi tôi tiêu rồi. Thề sau này không bao giờ chơi với con vẹt biến thái đó nữa.
7. Thỏ
Trong trường mẫu giáo có ba cái chuồng thỏ. Mỗi lần baba đưa tôi với thằng em hà bá đi học đều phải lấy cà rốt đút nó ăn(vì nếu không làm thế thằng em hà bá sẽ không chịu đi học). Nói thật, mỗi lần như thế tôi chỉ muốn mau chóng lên lớp thôi, đứng đó thúi quắc thế mà hai cha con nhà nào đó cười haha cho thỏ ăn nhìn mệt mỏi thiệt.
Có lần ông ngoại cũng mua một con thỏ về cho tôi chơi. Không có lồng, chỉ cột chân buộc vào cây quất cảnh to cao giữa sân vì thế nó không có hôi. Đương nhiên công tác dọn vệ sinh thuộc về trách nhiệm của thái hậu, cho ăn là trách nhiệm của ông bà ngoại, còn trách nhiệm của tôi là đứng nhìn và cười nếu nó có biểu hiện đặc sắc. N ngày sau nó đã mất tích, sau này mới biết nó biến thành món ngon trên bàn ăn.
8. Con heo đất
Từ rất nhỏ baba đã mua cho tôi một con heo đất thật to, dạy tôi tiết kiệm. Hễ có tiền lẻ tiền lì xì đều ném vào bên trong. Tôi nuôi nó ba năm, đến một ngày đẹp trời baba bảo khui heo xem có mập không. Tôi hào hứng nhìn baba ôm con heo đất đặt lên trên mặt báo rồi đưa cho tôi một cây búa nhỏ bảo tôi đập đi. Tôi cầm búa đập mấy cái thật nhẹ vì sợ nó đau. Thái hậu nói, ‘người ta đập mạnh lên, đập nhẹ thế sao nó bể’. Baba lấy lại cây búa tự đập mông heo. Một búa, mông heo bể năm bể bảy, tiền lẻ trào ra ngoài, nước mắt của tôi cũng trào theo. Tôi còn nhỏ mà, đâu biết giá trị của đồng tiền, chỉ biết con heo mỗi đêm tôi đều nhét 200đ, 500đ, 1000đ đã bể rồi. Thế là ngày mai baba phải mua lại cho tôi con heo mới, hai con nhỏ tôi một con, thằng em hà bá một con.
10. Dế
Trước nhà ngoại lúc trước một một bãi cỏ hoang, có rất nhiều dế, thậm chí có không ít con chạy vào nhà tôi. Nhất vào mỗi đêm hè, nó kêu còn to hơn tiếng cô phát thanh viên trên tivi nhà tôi nữa. Lúc đó tôi đã bắt được mấy con và cho vào hộp lót rơm, thả cỏ thả cơm cho nó ăn. Sáng hôm sau dì tư mang đi đổ mất tiêu.
Có lần baba cũng bắt được một con bảo tôi nuôi, tôi bảo ở đây đâu có cỏ đâu mà nuôi, thả nó đi nó còn sống chứ mình nuôi là 100% nó chết queo. Thế là baba cũng thả nó đi.
Đã vậy có lần đi học mấy thằng con trai trong lớp lấy dế thả lên vai tôi để dọa tôi nữa chứ, hừ bạn nhỏ thật ngây thơ. Nếu không phải thấy tội nghiệp cho dế đó tôi đã nhìn bọn họ đầy đắc ý mà bóp chết nó rồi. Lúc đó tôi chỉ nhìn qua một mắt rồi bảo, ‘một là lấy xuống, hai là tôi hất nó đi, chọn đi’. Trong ánh mắt ngơ ngác viết rõ mấy chứ ‘ủa, nó không sợ’ trên mặt, một bạn đã lấy lại con dế và đi hù đứa khác.
11. Ốc
Nó còn gọi là ốc mượn hồn, bán ở ngoài cổng trường. Tôi và thằng em hà bá mỗi người mua một con về chơi. Cuối cùng bị mấy bà cô dụ là ốc mượn hồn có ma, sợ quá đổ hết trơn.
12. Cái này chỉ có chút chút liên quan đột nhiên nhớ ra nên ghi thêm vào thôi. Tôi lướt tiktok từng thấy một cô gái được phóng viên đường phố hỏi, bạn thích một chàng trai như thế nào. Cô gái trả lời, một chàng trai yêu thích động vật nhỏ. Khi được hỏi lý do, cô gái cười nói, vì những chàng trai yêu thích động vật nhỏ rất ấm áp lại chu đáo quan tâm người khác. Xem xong tôi cười haha, cô gái thật ngây thơ, bất kỳ ai, bất luận trai gái già trẻ đều chỉ quan tâm chu đáo với thứ họ thích thôi, tôi từng thấy không ít người rất yêu thương động vật nhỏ, chim chóc mèo hoang này nọ nhưng đối với người lại lạnh lùng vô tình, thậm chí là khắt nghiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...