TU HÀNH – ĂN CHAY
– – 0 – –
Ăn chay là một trong những nguyên tố tạo nên tu hành, và ta thấy thời buổi này cũng có không ít người lựa chọn. Người ta không có thời gian niệm kinh thì chọn ăn chay để cầu phúc thôi, chả sao cả.
Với ta, ăn chay đơn giản là thay đổi khẩu vị, thanh lọc đường ruột bao tử, chay cũng nằm trong một món ăn trên thực đơn, chứ không hề có quan niệm không sát sinh hay cầu nguyện gì đó.
Mọi người biết không, lúc trước, mỗi lẫn nhà nấu chay ta ăn rất ít, vì chay có một cái mùi ta chịu không được, ngửi được luôn sẽ che miệng nôn. Ta thề với trời không phải làm màu mà thực sự ta chịu không nỗi cái mùi đó. Vì vậy, ta rất ít ăn chay, trừ lúc hết biết ăn món gì, hoặc đột nhiên nhớ bà nội ta sẽ bảo thái hậu kho chay.
Lúc đi làm, ta thấy được cứ hễ mùng 1 mười lăm mọi người nhao nhao lên bảo hôm nay ăn chay này nọ, hỏi ta có ăn không. Nếu người không thân ta sẽ lắc đầu bảo không, nếu người quen ta sẽ pha trò một chút bảo rằng bản thân vẫn còn giết người chưa muốn tu.
Ta luôn cho rằng ta là một đứa theo chủ nghĩa không có thịt sẽ không sống nỗi. Thật sự ta luôn nghĩ như thế, nhất là cái năm rộ lên chuyện heo bị lỡ mồm lông móng, bò điên, gà cúm, mực giả, ta cảm thấy như tận thế sắp đến rồi.
Nhưng 27 tết năm ngoái ta nhìn thấy đĩa sườn áp chảo thơm ngon thái hậu làm cho buổi trưa thì đột nhiên từ trong bụng dâng lên một cổ cảm giác rất khó hiểu, sau đó thì che miệng nôn khan. Kể từ đó ta không hề ăn được thịt nữa, mùi thịt ta vẫn cho là thơm ngon đột nhiên vào mũi lại biến thành một cổ tanh tưởi như cá hay hành sống, rất khó ngửi.
Vì thế ta nói với thái hậu ngày mai làm đùi gà chiên. Biết đâu gà sẽ khác thì sao, lại nói đồ chiên kích thích khẩu vị hơn mà. Nhưng ngày mai đều y hệt như thế, mùi thơm của gà vẫn biến thành mùi tanh, bụng ta như trương ra vậy vừa nhìn đã thấy no.
Nói thật ta không ăn được thịt nhưng vẫn không phải ăn chay, vẫn ăn tôm, thực vật xào vẫn có mỡ heo, vẫn uống sữa ăn phô mai bơ bình thường. Cứ thế ta ăn rau vào mỗi bữa đến mùng bốn tết nhận được lời mời ăn cơm của chị bạn đồng nghiệp cũ.
Chị đồng nghiệp này nhà ăn chay trường, vì thế bữa cơm mẹ chỉ nấu đãi mọi người cũng toàn chay. Nồi lẩu mẹ chỉ nấu ngoại trừ rau nấm ra vẫn còn thịt viên chay các loại cùng thuốc đông y. Mọi người biết không, lúc đó ta đã phát hiện ra vì sao da dẻ của chị đồng nghiệp cùng chị của chỉ đẹp như thế, là vì ăn chay trường đó.
Cái nồi lẩu chay kia, cứ nghĩ ta sẽ không ăn được, nhưng không, mùi chay không quá nồng, ta vẫn ăn được còn uống tận 3 chén canh lẩu. Đó cũng không biết có phải do ta đang ‘dị ứng’ với thịt hay nhà người ta nấu ngon, hoặc cho nước canh có nguyên liệu thuốc đông y để ta có khẩu vị như thế hay không nữa.
Chị của chỉ nói, nhà tuy ăn chay trường như vẫn ăn trứng, và không ăn ngũ vị tanh. Ăn chay có nhiều trường phái, có người ăn thuần chay, có người như nhà chỉ, có người chỉ không ăn những thứ có máu đỏ, có người không ăn đồ tanh…Nếu những người ăn chay chỉ có mùng 1 mười lăm thì nên ăn thuần chay, vì ăn ngắn hạn mà thành tâm chút.
Lúc đó trên bàn ăn còn một số chị đồng nghiệp khác nữa, họ đều như ta, là tổ hợp ‘chay đụng’.
Sau đó ta có chia sẻ với chỉ về chuyện đột nhiên không ăn được thịt, chỉ cũng kể với ta về chuyện chỉ chuyển từ thịt mặn chay trường. Nhà chỉ, lúc đầu chỉ có mẹ chỉ ăn chay trường thôi, mẹ nấu gì ăn đó, nhưng sau này đột nhiên không ăn được thịt nữa liền bỏ mặn chuyển hẳn sang chay.
Mà chỉ cũng nói một số chuyện tâm linh cho ta nghe để ta cảm thấy sợ. Ta bắt đầu nghĩ, không lẽ những người ăn chay thành tâm thường có thể liên kết được với linh hồn ở thế giới bên kia sao?
Không thể trách ta nghĩ thế được, bởi người ta nói, muốn gặp được những người đã chết rất khó, trừ phi bản thân có vấn đề. Nhưng ta gặp rất thường xuyên, ngoại trừ một lần tận mắt thấy ra thì đều là gặp trong mộng với tần suất cực cao.
Trong mộng, không phải là nói chuyện với những người thân đã khuất thì chính là cầm hương vào những chỗ tựa như miều thờ. Miều thờ như một cái núi to lớn được điêu khắc tinh tế, ngoằn ngoèo, khúc khỉu rất khó đi, cầu thang có dẫn lên dẫn xuống nhưng cho dù ta đi cái nào đi nữa thì vẫn là đi xuống. Còn tượng thờ trong đó nhìn lạ mắt và rất đáng sợ, thậm chí có còn n mộ phần nữa.
Thường nói lúc sáng nghĩ đến thì tối mới mơ, ta là một tác giả truyện ngôn, có nghĩ tới thì cũng phải ngôn tình chứ liên quan gì đến mấy thứ kinh dị đó. Quan trọng nhất chính là ta không hề xem phim kinh dị.
Ta từng đề cập đến chuyện ta xem tarot mạng còn gì, vâng, đa phần ai cũng nói tụ bài ta chọn đi theo hướng tâm linh và có kết nối tâm linh rất mạnh mẽ. Họ còn bảo, trên bài thấy được người chọn tụ này sắp làm chuyện gì đó liên quan đến tâm ly, một là đi học tâm lý, hai đi học tarot dấn thân vào con được tarot reader. Lúc đó ta nghe cho vui, có khi còn bĩu môi chuyển tụ khác nữa.
Nhưng ngay tại tối mùng bốn, khi rảnh rỗi ngồi suy nghĩ lại, tất cả những điều nêu trên đều để ta sợ hãi. Vì thế ta luôn tự thầm trong đầu rằng, nếu trời cho ta lực lượng như thế thì hãy cho ta trường sinh bất tử, nếu không ta thà không cần. Ta phải ăn mặn, ăn mặn để tránh xa những lực lượng đó đến với ta, ta không muốn có nó.
Đêm giao thừa ta với koibito mới khẩu nghiệp vụ mấy người ăn chay xong, thì nghe chỉ nói ta lại có chút…không biết nói sao. (PS: và trời phạt, quanh miệng đều nổi mụn T_T)
Kỳ thực, nếu đã ăn chay thì theo cho chính thống, mà nếu theo chính thống thì dinh dưỡng lại không đủ. Từ nhỏ ta luôn được thái hậu dạy, bất cứ thứ gì cũng có thần linh, nên không được ăn nói bậy bạ. Bản thân ta thì luôn cho rằng mỗi thứ trên đời này đều có sinh mạng, đều có tuổi thọ, chứ không chỉ con người động vật mới có, thực vật đồ vật cũng có mà.
Vì thế, ăn gì cũng sẽ làm tổn hại đến sinh mạng mà thôi, ngay cả trong không khí vẫn có vi sinh vật, nó cũng là một sinh mạng tồn tại. Ăn thì sát sinh, không ăn thì chết, thật không hiểu nỗi trời tạo ra cái luật đó để làm gì.
Đến trưa mùng năm, sang nhà cậu, ta ăn được chút thịt cá. Sau đó cuốn bánh tráng bỏ thêm một một miếng thịt quay nhỏ vào trong. Miếng đầu tiên ăn vẫn nhợn nhợn nhưng cuối cùng ăn lại thịt được rồi.
Sau đó tối hôm 5/3, thái hậu đột nhiên kể với ta chuyện có nhà làm nghề mổ heo nên lúc chết cứ nằm đó kêu như heo nhưng không tắt thở. Sau đó người nhà khóc, hỏi thầy cúng, thầy cúng đoán được người này lúc trước làm nghề mổ heo nên bảo để thao nước cùng con dao dưới giường của người này. Kết quả, sau một lát, người này thật sự tắt thở.
Ta thấy kỳ quái liền hỏi thái hậu, người ta vì kiếm tiền để sống mới làm thế thôi, nếu có thể làm nghề khác con nghĩ người ta cũng không đi sát sinh đâu. Vả lại không ăn thì chết, ăn thì phải có người làm, cho dù tự làm hay mua cũng đều phạm vào nghiệp sát, vậy trời sinh ra chúng ta để làm gì.
Thái hậu mới bảo, thế nên mới phải làm việc thiện.
Lúc đó ta đã không nói gì cả, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, cái quy luật thật mâu thuẫn. Phật tổ từng xẻ thịt cho hổ muốn ăn thịt của mình ăn, vậy con hổ đó có tội không? Người ác làm chuyện ác, quay đầu được bao dung, người hiền bị bức đến đường cùng phải làm chuyện ác lại bị xử tội, phi lý vô cùng.
Tóm lại, ta vẫn giữ quan điểm của bản thân, vẫn ăn mặn, làm việc không trái với lương tâm là được. Ta không tu miệng nhưng tu tâm, không tu cho cho người nhìn, chỉ tu cho bản thân thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...