\ "Trở về Đế Đô? \" Vu San San ngây ngẩn cả người.
Nguyên Lãng sờ sờ đầu của cô, nói dự định của mình với cô: \ "sau khi vết thương của anh lành lại sẽ phải quay về đội, đến lúc đó anh muốn màng theo em cùng Đô Đô tới bộ đội theo quân, để hai mẹ con cô đơn ở chỗ này anh không yên tâm.
\"
Theo quân á..
Lời này cũng không có làm cho Vu San San kinh ngạc, kỳ thực chuyện theo quân cô cũng lén lén nghĩ tới, cô biết Nguyên Lãng không có khả năng mãi ở đây, anh là người đàn ông thuộc về quốc gia, nơi anh thuộc về là bộ đội, sẽ có một ngày anh quay lại bộ đội, không thể giống như người đàn ông bình thường vĩnh viễn ở bên bên cạnh cô cùng Đô Đô.
Trước đây không có anh, cô và Đô Đô ở đâu cũng giống nhau, giờ anh trở về rồi, Đô Đô cũng có một người cha, đã quen với sự tồn tại của cha, liền không thể giống như trước đây có thể rời xa cha một đoạn thời gian dài như vậy được.
Nhưng chỗ này cách bộ đội của anh mười vạn tám nghìn dặm, nếu mẹ con cô còn tiếp tục ở đây, nói không chừng mấy tháng nữa mới cũng không được gặp anh một lần, đừng nói Đô Đô không chịu được, tới cô cũng không chịu được.
Cho nên, trong lòng cô kỳ thực sớm đã chuẩn bị tốt sẽ đi cùng anh, nhưng ngại ngùng hỏi ra vấn đề này, liền đợi tới một ngày tự anh nhắc tới chuyện theo quân, không nghĩ rằng ngày này lại tới nhanh như vậy.
Cô đối với theo anh đi theo quân không có bài xích gì, có điều cô nghĩ rằng bọn họ sẽ trực tiếp xuất phát từ chỗ này tới bộ đội, nhưng không ngờ rằng còn phải đi tới Đế Đô.
Nhưng chỗ đó, là chỗ cuộc sống cô bắt đầu, chứng nghiệm hai mươi năm chua ngọt đắng cay của cô, cũng là chỗ cô đặt trong hồi ức không dám đụng chạm.
Cô đã từng tưởng rằng cả đời này cô cũng sẽ không quay về đấy nữa.
\ "Tại sao còn muốn đi Đế Đô, bộ đội của anh cũng không ở đó? \" Vu San San hỏi.
Nguyên Lãng giải thích cho cô nghe: \ "báo cáo kết hôn đã được phê chuẩn xuống, gia gia bên kia liền nhận được tin chúng ta kết hôn, cũng chưa gặp qua em mà, cũng không thể kết hôn rồi mà lại không cho ngươi nhà biết tới sự tồn tại của em và Đô Đô chứ? Tóm lại cũng phải để gia gia nhìn nhìn bọn mình chứ.
Hơn nữa, chúng ta cũng phải quay về Đế Đô lĩnh chứng chứ, không thể mãi không lĩnh chứng được, em không thể để anh mãi lái xe không bằng thế này được? \"
Nghe được câu nói sau cùng, mặt già Vu San San đỏ lên, ngón tay nhịn không được véo lên lưng anh một cái hung hăng,
Trên lưng Nguyên Lãng đều là bắp thịt, cũng không cảm thấy đau nhức, tùy nàng bóp, cười tiếp tục nói: \ "Ngoại trừ muốn mang em và Đô Đô trở về cho gia gia xem ngoài ra, còn có một chuyện rất trọng yếu.
\"
\ "em không phải muốn giảm béo hửm, đừng thử những biện pháp không đáng tin cậy, anh dẫn em tiếp nhận chuyên gia phương pháp giảm béo, đảm bảo làm em khỏe mạnh mà gầy đi.
\"
\ "Cái gì? \" Vu San San cũng không kịp nhéo anh, vội vã truy hỏi: \ "làm sao phương pháp giảm béo chuyên gia? Làm sao giảm? Đi nơi nào giảm? \"
Không trách cô kích động như vậy, bởi vì từ trong miệng Nguyên Lãng nói ra tuyệt đối không có không đáng tin cậy, anh nói có thể để cô gầy xuống vậy khẳng định có thể làm cô gầy đi, tuyệt đối sẽ không lừa dối cô.
Nguyên Lãng lại cười không nói, cầm tay nàng nhéo nhéo, cố ý thừa nước đục thả câu, \ "Tạm thời bảo mật, đợi khi nào quay về Đế Đô sẽ cho em biết.
\"
Vu San San tức giận tới mức đánh anh, \ "Làm cái gì thừa nước đục thả câu, muốn gấp gáp chết em à! \"
Nguyên Lãng cười nhìn nàng, \ "Thế nào, có muốn cùng anh trở về đế đô không? \"
Vu San San có thể nói không muốn sao? Lãnh chứng cùng giảm béo đối với cô mà nói đều là đại sự, lãnh chứng liền không nói, có thể làm cô giảm béo, nói cô bò cô cũng nhanh nhảu bò tới.
Cuối cùng, Vu San San cùng Nguyên Lãng thương lượng hai ngày này kết thúc những chuyện ở đây, sau đó liền đọn dẹp để xuất phát tới Đế Đô.
Vu San San lúc này liên hệ với chủ nhà trọ biểu thị muốn trả phòng, hai ngày sau sẽ dọn đi.
Sau khi trả phòng xong, ngày thứ hai Vu San San dưới sự đồnh hành của Nguyên Lãng tới công ty làm thủ tục từ chức, cô vào công ty mới có hơn một năm, vừa bắt đầu rất nhiều đồng nghiệp bởi vì vóc người cô mà coi thường cô, thích nghị luận nói xấu sau lưng cô, quan hệ của cô cùng bọn họ cũng không tốt đẹp gì, sau đó không có ai cười nhạo cô thì quan hệ cũng rất bình thường, cho nên đối với công ty cùng những đồng nghiệp khác cũng không có gì không nỡ.
Duy nhất Cô không bỏ được chính là Ngô Tịnh, nghĩ đến về sau cách xa cô ấy như vậy, cũng không thể mối chiều tan tầm lại được cùng nhau ăn tối, trong lòng cô thật không dễ chịu gì.
Mấy năm này vẫn luôn là Ngô Tịnh giúp đỡ cô chăm sóc cô, lúc cô khó khăn nhất là Ngô Tịnh cùng cô vượt qua, nếu như không có Ngô Tịnh, hiện giờ cô tuyệt đối thảm hơn rất nhiều, cô cảm kích Ngô Tịnh vĩnh viễn lưu trong lòng mãi không quên.
Ngô Tịnh biết Vu San San phải đi, cũng rất không nỡ, nhưng Vu San San tìm được hạnh phúc của chính mình, cô cũng rất vui mừng, cho nên khóc lớn một trận rồi cầm rượu vỗ vỗ vai an ủi cô: \ "đừng khóc nữa, tuy rằng về sau chúng ta không thường gặp nhau, nhưng có thể thường gọi video nói chuyện mà, cậu thì thôi đi, nhưng tớ thật sự không nỡ thời gian lâu không nhìn thấy con nuôi của tớ, tớ phải thường xuyên nhìn thấy nó, nếu không nó quên mất có người mẹ nuôi này phải làm sao.
\"
Vu San San bị cô ấy nói lườm cái toàn lòng trắng, thương cảm của ly biệt đây cũng mới tốt hơn một chút.
Thủ tục bên nhà trẻ của Đô Đô còn đơn giản hơn, dù sao cũng chỉ là nhà trẻ, trẻ con đi với không đi cũng không quan trọng nhiều, muốn thôi học tùy lúc cũng rất dễ dàng.
Đợi mọi thứ đã làm xong, Vu San San mới kinh ngạc phát hiện ra cư nhiên đơn giản như vậy đã xử lí xong hết toàn bộ.
Ở chỗ này cuộc sống của cô rất đơn giản, nhân kỳ cũng đơn giản, thời điểm muốn rời đi không có chút ràng buộc nào cả rất dễ dàng mà rời đi, ai cũng không kinh động, đến hành lí cũng không tới hai valy.
Kỹ càng mà suy nghĩ, nhiều năm như vậy tài sản bảo quý nhất của cô bất quá cũng chỉ là tiểu mập tử nhà cô thôi, trừ cái đó ra không có gì cả, cô ở cái thành phố này lơ lửng lửng lơ, đến cái nhà cũng không có, không có người nhà chính là đáng thương như vậy.
Nguyên Lãng biết cảm khái của cô, hổ thẹn mà ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô an ủi nói: \ "không có gì, về sau em có nhà rồi, anh và Đô Đô chính là người thân của em.
\"
Vu San San dừng một chút, cũng từ từ ôm lấy hông anh, khuôn mặt cà cà trước lồng ngực anh.
Từ sau khi hai người nói rõ ràng, Vu San San liền không bài xích anh tới gần nữa.
Anh chưa từng ghét bỏ cô béo mập, còn luôn cổ vũ cô ủng hộ cô, còn nói muốn giúp cô giảm cân để cô trở thành dáng vẻ cô muốn.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, cô liền nhịn không được nghĩ tới chính mình, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cô không muốn luôn bởi vì tự mình tự ti mà ngăn anh bên ngoài cửa trái tim, cô cần phải thay đổi chính mình, làm bản thân trước mặt anh ở rộng cửa lòng, không tự ti nữa, cô muốn ở trước mặt anh là một Vu San San tự tin vui vẻ trước kia.
Không còn bài xích sự thân thiết của anh nữa, là bước thay đổi đầu tiên của cô.
Nguyên Lãng đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, nhịn không được vui vẻ trong lòng, trên tay tăng thêm lực, đem cô ôm trong ngực càng chặt hơn, cúi đầu hôn lên bờ môi mọng của cô, trên môi tinh tế bóng bẩy mà vuốt nắn.
Dáng vẻ hai người thân mật làm Đô Đô thấy rất nóng mắt, baba ôm mẹ hôn hôn mẹ, sao lại quên mất cậu chư? Thế là tiểu gia hỏa lập tức bỏ đồ chơi trong tay xuống, bịch bịch bịch chạy tới, cơ thể béo mập nỗ lực chen vào giữa ba và mẹ, \ "còn con nữa còn con nữa, con cũng muốn ôm ôm hôn hôn! \"
Bị cậu chen như thế, bầu không khí ám muội giữa hai người nháy mắt đã không còn lại gì, Vu San San cũng không ôm nổi nữa, mặt đỏ lên trông thấy thối lui khỏi cái ôm ấm áp của Nguyên Lãng, miễn cho bị cái tên mập thối này chèn chết.
Nguyên Lãng thở dài, có chút bất đắc dĩ khom lưng đem tên mập phá hư không khí này ôm vào lòng.
Tiểu mập tử lúc này mới cao hứng, ôm cổ ba hôn một cái, bàn chân nhỏ không lo lắng mà lắc la lắc lư, hỏi: \ "Ba ba, chúng ta phải dọn nhà sao? \"
\ "đúng a.
\" Nguyên Lãng trả lời cậu: \ "Bất quá chúng ta phải tới Đế Đô thăm thái gia gia, thái gia gia rất muốn rất muốn gặp con đấy.
\"
\ "Thái gia gia? \" Đô Đô suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra cái gì là thái gia gia.
Nguyên Lãng giải thích cho cậu: \ "Thái gia gia chính là gia gia của ba ba, người được gọi thái gia gia.
\"
\ "Ah~\" tiểu tử kia lúc này hiểu, bởi vì cậu rất thích ngồi con ngựa lắc lư trước cửa siêu thị đã dạy qua: Ba của ba chính là gia gia.
\ "Ba ba, thái gia gia là ba ba của ba có đúng không? Ông ấy chính là ba của ba của ba.
\"
Nguyên Lãng vô cùng kinh ngạc với tư duy bén nhạy tiểu tử kia, đứa trẻ chỉ có ba tuổi nhanh như vậy có thể hiểu rõ ràng quan hệ này, thực sự rất thông minh, không khỏi tán dương: \ "Đô Đô nói đúng, thật thông minh.
\"
Tiểu tử kia bị khen rất cao hứng, hắc hắc cười ha hả, tiện đà vừa tò mò hỏi: \ "thái gia gia muốn gặp con như vậy là rất thích con sao? \"
\ "Đương nhiên, thái gia gia rất thích con, phi thường muốn nhìn thấy con.
\" Nguyên Lãng không nói là, từ khi anh đánh báo cáo kết hôn lên cấp trên, thái gia gia đã tiếp nhận được thông báo sớm nhất, gọi điện cho anh hỏi có chuyện gì.
Sau khi anh đem sự việc nói hết cho thái gia gia, thái gia gia trong điện thoại rít gào một chút cũng không giống là người già hơn tám mươi tuổi, anh một nam nhân ba mươi tuổi đầu còn bị lão gia tử giáo huấn tới té tát.
Giáo huấn xong sau, lão gia tử bắt anh lập tức dẫn Vu San San cùng Đô Đô trở về đế đô, ông muốn gặp tôn tử, có điều lúc đó quan hệ của anh cùng Vu San San còn chưa hòa hoãn, liền từ chối, chỉ nói qua một đoạn thời gian, kết quả lại vì chuyện này bị lão thái gia mắng cho một trận không nói, cứ cách mấy ngày liền nhận được cuộc gọi thúc dục của lão gia tử.
Ngày hôm qua anh đã gọi nói với lão gia tử về chuyện quay lại Đế Đô, cuối cùng lão gia tử cũng hài lòng.
Nguyên Lãng nghĩ, cái này cuối cùng cũng không bị lão gia tử tiến hành oanh tạc điện thoại nữa rồi.
Nhưng mà, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, điện thoại lão gia tử vào lúc này lại tới rồi.
Nguyên Lãng bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, không thể không nhận điện thoại.
Vừa mới tiếp nhận, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói oanh tạc như đồng hồ báo chuông của lão gia tử: \ "Nguyên Lãng, các ngươi rốt cuộc bao giờ mới tới? Không nói là quay về sao? Sao còn chưa về? Ngươi một đại nam nhân làm việc gì mà chậm chậm chạp chạp! \"
Nguyên Lãng:.
Gia gia, hôm qua con mới nói với người muốn quay về.
Giọng Lão gia tử quá lớn, điện thoại cũng không giữ được âm thanh của người, bên cạnh đang thu dọn hành lí Vu San San cũng bị dọa tới run rẩy, thầm nghĩ lão gia tử hơn tám mươi tuổi này cũng thật lợi hại.
Ngốc trong ngực baba của Đô Đô tự nhiên cũng nghe được giọng gầm gừu bên trong điện thoại truyền ra, cậu tò mò nghiêng đầu nhỏ ra, cảm thấy người gọi cú điện thoại này âm thanh nói chuyện thật là lớn, hơn nữa cón có chút hung dữ, không khỏi chỉ chỉ ngón tay nhỏ lén lút hỏi ba ba: \ "ba ba, người này thật là hung dữ nha, ba đắc tội với người này sao? \"
Bên kia lão gia tử đang gầm gừ nghe thấy tiểu nải âm nộn nộn, hơn nữa nghe thấy bé gọi một tiếng ba, lập tức biết đây chính là chắt trai của mình, lập tức kích động, cũng không còn gầm thét nữa, thanh âm trong nháy mắt ôn nhu hỏi: \ "có phải chắt trai của ta đang nói chuyện không? Nguyên Lãng con đem điện thoại cho bé, ta muốn nói chuyện vưới chắt trai của ta.
\"
Nguyên Lãng không thể làm gì khác hơn là hỏi Đô Đô: \ "Là thái gia gia, thái gia gia muốn nói với con, con muốn tiếp điện thoại không? \"
Đô Đô vừa nghe là thái gia gia rất thích cậu, lập tức gật đầu, \ "Muốn, con muốn nói chuyện với thái gia gia.
\"
Nguyên Lãng liền đem điện thoại áp vào bên tai Đô Đô, Đô Đô vội vàng dùng bàn tay mập nhỏ cầm lấy điện thoại, rất nghiêm túc \ "a lô\" một tiếng.
Gọi điện thoại đều sẽ nói \ "a lô\" trước tiên, cậu biết mà.
Manh hề hề tiểu nải âm, một chữ liền đem tim của lão gia gia muốn hóa ra, thanh âm ôn nhu tới đời này cũng chưa từng có, \ "Là tiểu chắt trai của ta sao? Ta là thái gia gia a.
\"
\ "Thái gia gia~\" Đô Đô lễ phép kêu một tiếng, sau đó tự giới thiệu, \ "Thái gia gia, con là Đô Đô ah.
\"
\ "ây ây ây! Đô Đô a, là Đô Đô a.
\" lão gia tử cao hứng đến không tìm được đâu là nam bắc, hận không thể trực tiếp thông qua điện thoại ôm tiểu gia hỏa kia vào ngực yêu thích yêu thích.
Đô Đô mặc dù nhỏ, nhưng nói chuyện cùng thái gia gia mấy câu liền đoán được, ba nói không sai, thái gia gia quả nhiên rất thích cậu.
Vẫn luôn chỉ có mẹ, mẹ nuôi cùng bà nuôi thích Đô Đô hiện giờ quen biết được thêm một trưởng bối thích bé, không khỏi tâm hoa nộ phóng, nhịn không được ngượng ngùng lại nhăn nhó hỏi: \ "Thái gia gia, người có phải rất thích con không? \"
Mặc dù Đô Đô nhìn không thấy, lão gia tử vẫn cười liên tục gật đầu, cười tới híp hai mắt lại, \ "Đúng vậy đúng vậy, thái gia gia rất thích đô đô, thích nhất đô đô.
\"
Đô Đô nghe được chân nhỏ lắc lư còn lợi hại hơn, cao hứng nói: \ "Thái gia gia, con cũng thích người, ba nói muốn dẫn con tới gặp người, người đợi con tới thăm người nhé.
\"
\ "được được được, thái gia gia sẽ chờ con đến a.
\" lão gia tử đã hận không thể lập tức nhìn thấy đô đô, bảo Đô Đô nhanh đưa điện thoại cho Nguyên Lãng.
Nguyên Lãng lần nữa tiếp điện thoại, đầu kia thanh âm lão gia tử lại khôi phục to, giọng nói thô to nó i gầm hét lên với Nguyên Lãng: \ "ngươi rốt cuộc tới lúc nào mưới dẫn cháu dâu cùng Đô Đô của ta về? Ngươi có phải muốn ta gấp chết không hả! \"
Nguyên Lãng thoáng lấy điện thoại cách xa một chút, đợi lão thái gia hét xong, lúc này mới nói: \ "gia gia, tối nay bọn con sẽ xuất phát, ngày mai người có thể nhìn thấy Đô Đô rồi, nhân gia ngài đừng gấp, tối nay ngủ một giấc thật ngon.
\" anh sợ lão thái gia kích động tới cả đêm không ngủ.
Nghe được ngày mai sẽ có thể nhìn thấy chắt trai của mình, lão gia tử cuối cùng không gào thét nữa, hài lòng nói: \ "Các ngươi đến rồi lập tức nói cho ta, không được đi bất cứ nơi nào, trực tiếp tới nhà cũ.
\"
Nguyên Lãng cúp điện thoại, nói đùa với Vu San San: \ "Chúng ta còn không đi nữa, lão gia tử đoán chừng sẽ ngồi trực thăng tới tìm chúng ta.
\"
Vu San San cũng nghe được tiếng gầm thét của lão thái gia trong điện thoại, không khỏi thẹn thùng, cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng nói: \ "Đi đi đi, nhanh chóng đi, nếu không họng của lão thái gia cũng bị hét tới hỏng mất.
\"
Vì vậy đêm đó, Nguyên Lãng liền lái xe mang theo mẹ con lên đường, cả quá trình đều đi cao tốc, nửa đêm ở khu nghỉ ngơi chỉ ngỉ ngơi một chút liền tiếp tục lên đường, cuối cùng tới sáng sớm tám giờ ngày thứ hai cũng tới Đế Đô.
Lão gia tử ân cần căn dặn bảo bọn họ trực tiếp tới nhà cũ, Nguyên Lãng cũng không dám chậm trễ, trực tiếp lái xe tới nhà cũ Nguyên gia.
Đô Đô ngủ một đêm, lúc này tinh thần rất tốt, nhìn thấy quang cảnh mới lạ rất hưng phấn, liên tục liên hồi tra hỏi ba: \ "Ba ba, chúng ta tới nhà của thái gia gia sao? \"
\ "đúng vậy, lập tức tới ngay, nơi đó về sau cũng là nhà của đô đô, đợi tí nữa không phải sợ hãi.
\" Nguyên Lãng sợ Đô Đô đến chỗ xa lạ sẽ không thích ứng, cho nên đặc biệt dặn dò với lão thái gia không gọi những người khác, miễn làm cho hai mẹ con gặp nhiều người mà cảm thấy không tự nhiên.
Đô Đô không khỏi cong ngực nhỏ của mình, kiêu ngạo nói: \ "Ba ba, con không sợ, thái gia gia rất thích con nha! \"
Nguyên Lãng xem xét liếc mắt nhìn tiểu tử kia, kỳ thực ngược lại không lo lắng cho cu cậu, rốt cuộc Đô Đô là một đứa bé hào phóng rộng rãi, không sợ người lạ, thường thì di tới những nơi xa lạ sẽ không sợ hãi, kỳ thực anh lo lắng hơn chính là Vu San San.
Liếc nhìn kính hậu thấy Vu San San, quả nhiên nhìn thấy cô mím chặt môi mọng, cũng không chơi điện thoại, chỉ siết chặt tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nguyên Lãng biết cô đây là tâm thần bất định bất an.
Nhà cũ Nguyên gia ở giữa sườn núi, đi tới phải đi mấy phút qua giữa đường núi, Nguyên Lãng không trực tiếp lái xe đi qua, ở dưới chân núi liền ngừng bước chân, đưa cho Đô Đô cầm bình sữa để cu cậu tự uống, sau đó tới sau xe kéo Vu San San ra ngoài, ôm nhẹ rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, \ "có phải rất khẩn trương hửm? Đừng sợ, có anh ở đây mà.
\"
Vu San San muốn nói không khẩn trương, nhưng cô kỳ thực rất khẩn trương, càng tới gần nhà cũ Nguyên gia càng khẩn trương, khẩn trương đến phía sau đều toát mồ hôi.
Vốn dĩ lần đầu tiên gặp gia trưởng chính là một chuyện rất khẩn trương, cho dù cô trước kia còn là một tiểu tiên nữ cũng rất khẩn trương, càng huống hồ hiện tại cô không phải tiểu tiên nữ, cô là một bà béo ú.
Cô thật sợ lão gia tử chướng mắt bộ dạnh của cô, cảm thấy cô không xứng vưới Nguyên Lãng, sau đó không đồng ý cô với Nguyên Lãng đi lãnh chứng, cô thực sự không muốn nghĩ tới những truyền thuyết lấy gậy đánh uyên ương a~
\ "em, em sợ lão gia tử chướng mắt em.
\" Vu San San vẫn nói ra lời thật lòng, lấy trán nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực vững chãi của anh.
Nguyên Lãng xoa xoa đầu của cô, an ủi nói: \ "Bảo bối, em phải tin tưởng anh, nếu như thái gia gia không thích em thậm chí không chấp nhận em, anh không thể nào sẽ mang em cùng Đô Đô tới gặp người đâu? \"
\ "..
Lão gia tử kia sẽ cảm thấy em rất béo không, cảm thấy em không xứng với anh? \"
Nguyên Lãng xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm toàn thịt của cô, cười nói: \ "Nói bừa, em như này là phúc khí, không nghe nhân gia nói ngày qua có vượng hay không, còn phải xem vợ mình có mập hay không, gia gia nếu như nhìn thấy em, khẳng định rất thích em thích tới vô cùng luôn, bởi vì tôn tử về sau của người rất vượng nha.
\"
Vu San San bị lời của anh chọc cho phì cười, mặc dù biết anh đang an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm, không còn khẩn trương như trước.
Tính toán một chút, không khẩn trương rồi, ngược lại vợ có xấu thế nào cũng phải gặp bố mẹ chồng, cho dù bản thân không đạt tiêu chuẩn, nhưng mập tử của cô có thể đạt được cao hơn cả vạch tiêu chuẩn đấy, thật không phải cô nói phét, có rất ít người già có thể chịu được sự mê hoặc của tiểu mập tử, chỉ nhìn khuôn mặt của tiểu mập tử thôi, lão gia tử sẽ không ghét bỏ chính mình, dù sao từ xưa tới nay cũng có thuyết pháp mẹ quý nhờ con.
Đã tự mình chuẩn bị xong tâm lý kiến thiết, Vu San San quay đầu tiến vào trong xe, một cái liền mạnh mẽ ôm thật chặt lấy tiểu mập tử đang uống sữa lắc lư cái chân nhỏ theo điệu nhạc, còn xoa xoa cái ngực phẳng lì của cậu, \ "mập mập, tiếp theo ma mi phải nhờ con rồi, hưởng phú quý đừng quên nhau! \"
Đô Đô vô tội chớp chớp mắt, không rõ mami đang nói cái gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vu San San: Mập mạp, hưởng phú quý đừng quên nhau!
Đô Đô: Vậy về sau người phải ngoan, đối xử với con phải ôn nhu, phải mua cho con nhiều đồ ăn ngon, cũng không được đánh con..
Vu San San cởi một chiếc giày: Ngươi đem cái mông vươn ra đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...