Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa

Thịnh Tử Du không ngờ chính mình lại gây ra họa, trên đường trở về, Trùng Trùng vẫn một mực cúi đầu dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Cô biết, việc này sẽ không dễ dỗ dành như việc đoạt bánh sữa cuốn như hồi nãy.

Mỗi lần nhắc tới baba, đứa nhỏ này sẽ cúi đầu buồn bã thật lâu.

Xe đi ngang qua một cửa hàng thú cưng náo nhiệt, Thịnh Tử Du vội vàng bảo tài xế ngừng xe, lại lấy lòng mà nhìn về phía con trai: “Chúng ta đi tìm mua một cái lồng mới thiệt đẹp cho Cục Cục ha?”

Trùng Trùng tiếp tục đem đầu nhỏ cúi thật thấp, nhỏ giọng thì thầm: “Mua lồng đẹp cho Cục Cục, nó vẫn không được gặp cha mẹ mình.”

“Con có ý gì?” Thịnh Tử Du thật không còn lời nào để nói, “Chẳng lẽ người đem con chim ú kia nhốt lại đùa giỡn là mama sao?”

Trùng Trùng mếu máo, tựa hồ lại muốn khóc, Thịnh Tử Du lập tức im miệng.

Tỏ vẻ cái gì cũng chưa nói.

Trùng Trùng không có ba, Thịnh Tử Du cho rằng chuyện này cũng không phải lỗi của cô, cô cũng rất vô tội nha.

Nhưng mà khiến đứa nhỏ này buồn như vậy, Thịnh Tử Du cảm thấy chính mình vẫn cần chịu một phần trách nhiệm.

Cô vốn định nói sang chuyện khác để chọc cho tiểu gia hỏa vui vẻ: “Trùng Bảo, chúng ta trở về cùng nhau xem Ding Ding Dang được không?”

“……”

“Hay xem cái Chung cư cây mà con thích nhất?”

“……”

Bất đắc dĩ, Thịnh Tử Du đành phải ra chiêu cuối: “Mama ngày mai đem con đi ăn lẩu bò được không? Không nói cho ông ngoại, chúng ta lén trốn đi!”

Như cũ vẫn không có phản ứng.

Thịnh Tử Du ngả người dài trên ghế, cô thật sự hết cách rồi.

Một lát sau, Trùng Trùng lại ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt to dần ngấn nước, tiếp theo là tiếng khóc nức nở, “Những người khác đều có baba, mama cũng có baba, vì cái gì chỉ có con không có……”


Thịnh Tử Du nảy ra ý định muốn dùng tình cảnh khổ sở của mình an ủi bé con: “Baba của mẹ mỗi ngày đều mắng mẹ, làm cái gì cũng có thể bị ăn roi, con xác định cũng muốn một người ba như vậy sao?”

“Như vậy cũng muốn.” Trùng Trùng lau lau nước mắt, “Mama, có phải mama làm mất baba chỗ nào rồi không? Con cũng rất muốn có baba.”

Chuyện đã qua ba năm, vẫn như cũ khiến Thịnh Tử Du đau lòng không thôi.

Cô thật sự là không hiểu được, nàng lớn lên xinh đẹp, lại có tiền, con trai tuy rằng ngốc, nhưng vẫn là một đứa nhỏ dở hơi đáng yêu. Ba của nó vì cái gì mà không có chút ý định muốn chiếu cố hai người bọn cô?

Cô không đành lòng mở miệng nói cho con trai biết hai mẹ con cô có thể là bị vứt bỏ, ngay chính mình cũng không thể nào tiếp thu khả năng này.

Trừ phi người đó cũng mất trí nhớ, không nhớ rõ chính mình từng có một đoạn tình sự này.

Đây là giải thích duy nhất, đối mặt với Trùng Trùng cứ thút thít khóc, trước mắt Thịnh Tử Du cũng không muốn nghĩ có khả năng ba nó đã chết mất rồi.

Thịnh Tử Du đành phải tỏ vẻ mạnh mẽ an ủi con trai, cô sờ sờ đầu con trai nhỏ, thanh âm ôn nhu hiếm có, “Ai nói con không có baba? Miếng ngọc hình đậu phộng không phải là baba cho con sao?”

Nghe thấy lời này, Trùng Trùng hít hít cái mũi, đem sợi dây chuyền trên cổ lôi ra.

Giọng khàn khàn: “Đúng rồi, miếng ngọc hình đậu phộng là của baba cho con.”

Thịnh Tử Du lén lút nhẹ nhàng thở ra.

Đó là một miếng ngọc khắc thành hình đậu phộng nhỏ, đường vân tinh tế trên vỏ đậu rất chân thật, vỏ đậu hé một cái khe nhỏ, hơi lộ ra ba hạt đậu tròn trịa mượt mà bên trong, cực kỳ tinh xảo lại đáng yêu.

Ngọc là ngọc Dương Chi thượng hạng, trạm trổ khéo léo thành thạo, Thịnh Tử Du thường thấy đồ tốt, vừa thấy liền biết đôi khuyên ngọc này trị giá không nhỏ.

Khi đó cô vừa tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ nổi, lại ngoài ý muốn phát hiện cái này này trên người.

Miếng ngọc vốn không phải của cô, cô cũng không có khả năng mua loại đồ vật như thế. Đồ vật quý giá như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là người đó đưa cô để làm tín vật đính ước.

Chỉ tiếc là, lúc cô thấy miếng ngọc hình mặt đậu phộng trong quần áo thì nó đã bị gãy thành hai mảnh. Đem hai mảnh bị vỡ ghép lại, Thịnh Tử Du mới biết được, hóa ra là một hạt đậu phộng.

Sau cô tìm mãi mới tìm được một thợ kim hoàn miễn cưỡng đem  miếng ngọc vỡ vụn sửa lại như cũ.

Mỗi khi cô nhìn thứ này, lại nghĩ tới tên hỗn đản khiến mình to bụng, không khỏi cảm thấy chướng mắt, chờ đến lúc Trùng Trùng sinh ra, cô đeo cái này lên cổ cậu nhóc.


Trùng Trùng từ nhỏ đã đeo đậu phộng, biết đây là baba để lại cho nhóc, vô cùng coi trọng miếng ngọc, bất kể là vui hay buồn đều phải đem ra cọ tới cọ lui.

Cầm miếng ngọc hình đậu phộng từ trong cổ áo ra, Trùng Trùng đem nó đặt ở bên miệng hôn liền mấy cái, cuối cùng lại vui vẻ vuốt ve miếng ngọc, nhóc ngẩng đầu nhìn mama, thanh âm nũng nịu: “Vậy baba bây giờ ở đâu?”

Thịnh Tử Du không ngờ vòng tới vòng lui vẫn là vòng lại chỗ cũ, cô rất muốn trợn trắng mắt, “Ba con ở trên trời.”

Trùng Trùng tuy rằng mới ba tuổi, nhưng lời nói này vẫn có thể hiểu được, nhóc lại sợ hãi nhìn mama, tựa như giây tiếp theo liền có thể gào khóc.

Thịnh Tử Du sợ con trai lại khóc, cuống quít giải thích: “Con đó…… Baba con nói không chừng đang lái máy bay đâu đó cho nên ở trên trời.”

- --

Lúc Hoắc Tranh vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại của bác gái gọi tới, “A Tranh, hôm nay cùng con gái nhà Diệp gia gặp mặt cảm giác thế nào?”

Hoắc Tranh lúc này mới nhớ tới, anh nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: “Cô ấy khá tốt, con không xứng với người ta.”

“Nói bậy!” Giọng nói bác gái đột nhiên cao lên, “Thượng tá Không quân hai mươi tám tuổi, làm sao không xứng với người ta?”

Hoắc Tranh cảm thấy tránh không khỏi, đơn giản ăn ngay nói thật: “Thật racon với Thư Nhiên quen biết từ trước, hôm nay đến đó gặp mặt con mới biết được là cô ấy…… Bọn con là bạn bè bình thường, thật không có khả năng.”

“Ai da ai da!” Bác anh tức giận, ở đầu bên kia điện thoại đấm ngực dậm chân, “Con là muốn tức chết bác sao! Con cùng Thư Nhiên sớm quen biết không phải càng tốt sao, hiểu rõ về gia đình người ta, con còn muốn bắt bẻ cái gì.”

Hoắc Tranh chờ bác một hơi nói xong, lúc này mới mở miệng nói: “Con hiện tại thật sự không nghĩ đến mấy chuyện này, bác xem con bây giờ đi, nếu kết hôn thật, cũng không thể chăm lo cho người ta, không nên làm liên lụy con gái nhà người khác.”

Bác gaia lo lắng sốt ruột: “Nhưng con đã hai mươi bảy rồi, qua năm đã hai mươi tám, sao con một chút cũng không lo lắng vậy.

Hoắc Tranh không tiếng động mà cười cười, cũng không nói chuyện.

Đầu bên kia, bác anhlại đột nhiên chuyển đề tài, “Con thành thật cho bác biết có phải đã thích cô gái nào hay không?”

Hoắc Tranh không hé răng.


Bác anh lại hỏi: “A Tranh? A Tranh? Sao không nói gì hết?”

Hoắc Tranh phục hồi tinh thần, trầm giọng mở miệng: “Con bên này còn có chút việc, không nói chuyện với bác được, tạm biệt.”

Trong phòng không bật đèn, Hoắc Tranh ngồi ở ban công, nhìn ánh đèn từ mấy căn nhà đối diện.

Hút đến điếu thuốc thứ hai, Hoắc Tranh nhớ tới lần thứ hai gặp Thịnh Tử Du.

Lúc ấy ông ngoại từ Bắc Kinh trở lại Vân Nam, lão nhân gia trước khi đi dặn dò anh đem phòng không ai ở cho thuê.

Bởi vì giá cho thuê không cao, rất nhiều người muốn thuê, Hoắc Tranh  tìm một người quen giúp anh lo chuyện tìm người thuê, rất nhanh mọi việc đã xong xui. Lúc ấy anh còn ở Bắc Kinh đóng quân, liền trực tiếp quyết định cuối tuần cùng khách thuê hẹn gặp mặt ký hợp đồng.

Lại lần nữa gặp mặt Thịnh Tử Du, Hoắc Tranh rất kinh ngạc.

Ai ngờ cô vừa thấy mình liền hung dữ mở miệng: “Anh mỗi tháng miễn phí cho tôi một ngàn tiền nước!”

Trong xương cốt Hoắc Tranh vẫn còn tính công tử,  trước giờ anh̀ chả bao giờ cùng đồng nghiệp cò kè mặc cả, đặc biệt là nữ giới. Vì vậy anh cũng không nghĩ nhiều, liền gật gật đầu, “Được.”

Thịnh Tử Du trên mặt còn làm biểu tình hung dữ, nhưng trong ánh mắt giấu không được ý cười, có lẽ là vui vẻ, cũng có lẽ là đang cười anh ngu ngốc.

Nhưng lát sau cô lại tức giận, cắn môi thở hồng hộc nhìn anh: “Không phải tôi, đổi thành người khác anh cũng trực tiếp miễn phí một một nghìn sao?”

Hoắc Tranh không lên tiếng, đem hợp đồng đóng dấu ký tên đưa cho cô, “Cô xem lại điều khoản một chút.”

Thịnh Tử Du không thuận theo mà tiếp tục truy vấn: “Bất luận là ai, muốn anh miễn phí một nghìn tệ, anh cũng trực tiếp đồng ý sao?”

Hoắc Tranh nghĩ, thật ra cũng không phải vậy, còn phải xem tâm trạng anh nữa.

Gặp lại cô gái này khiến đáy lòng anh cảm thấy vui vẻ khó hiểu, chút vui vẻ  chôn dấu quá sâu, thế nên ngày sau khi anh ngồi nghĩ lại chuyện cũ mới phát hiện.

Khi đó anh chỉ cảm thấy tiểu cô nương này bướng bỉnh đến kỳ quái, không rõ vì sao cô phải cố chấp bắt anh thể hiện rằng mình đối với cô phải khác so với những người khác.

Anh lại lặp lại một lần: “Xem một chút điều khoản hợp đồng.”

Thịnh Tử Du như đang giận dỗi, cô tiếp nhận hợp đồng, xoạt hai cái, nhanh chóng ký tên mình xuống.

Hoắc Tranh đem chìa khóa đưa cho cô, lại cho cô một trang giấy dài, mặt trên viết mấy con số, “Bất động sản, Tổ dân phố cùng đồn công an, cô giữ cẩn thận.”

Thịnh Tử Du chà chà tờ giấy, ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi sáng lấp lánh, nàng muốn anh lúng túng, cố ý kéo dài giọng điệu, “Không có điện thoại chủ nhà nha, khóa hỏng rồi nước hỏng điện mất, tôi tìm ai nha?”

Đợi vài giây, Hoắc Tranh đem tờ giấy từ trong tay cô lấy về viết dãy số của mình, nhưng Thịnh Tử Du lại giựt tờ giấy về nhét vào trong túi, sau đó cười tủm tỉm mà đem bàn tay mở ra ở trước mặt anh, “Viết đi.”


Hoắc Tranh đúng mực vẫn duy trì khoảng cách, đắn đo gắng sức viết xuống một chuỗi con số trong lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ.

Anh viết xong, Thịnh Tử Du liền nhanh chóng đem tay thu lại, giống như  sợ anh hối hận lau đi.

Cô nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, nhảy nhảy tại chỗ, sau đó rất vui sướng nhỏ giọng nói thầm: “Giải phóng quân thúc thúc thì ra là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.”

Hóa ra còn nhớ chuyện lúc trước không chịu cho cô số điện thoại.

Hoắc Tranh cảm thấy cô nương này khuôn mặt có vẻ thông minh lanh lợi, nhưng toàn thân đều lộ ra vẻ ngốc nghếch, nhưng việc việc này cũng không liên quan gì với anh.

Anh thu thập đồ đạc muốn rời đi, Thịnh Tử Du lại gọi anh,  cô cắn cắn môi, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Nếu phòng ở cho tôi thuê, anh ở đâu?”

Đây là một gian nhà cấp bốn, vào mấy năm trước cũng rất đáng giá. Một người ở thì quá lớn, Thịnh Tử Du chỉ thuê có hai gian phòng trong đó.

Hoắc Tranh cho rằng cô không muốn cùng người khác phái ở chung, vì thế giải thích nói: “Đồ đạc của tôi đặt ở cánh đông, nhưng tôi rất ít khi về, cũng không ở, cô không cần lo lắng.”

Nghe anh nói xong lời này, tiểu cô nương phồng má dậm dậm chân, thở phì phì.

Thật sự rất giống một con cá nóc, Hoắc Tranh nghĩ như vậy.

Sau này anh mới hiểu được, hóa ra cô đang trách chính mình phong tình khó hiểu.

Thịnh Tử Du tròng mắt xoay chuyển, lực chú ý thực mau chuyển dời đến sự việc mới mẻ.

Cô cắn môi, ánh mắt dừng ở cổ anb

Anh hôm nay không có mặc chế phục, trên cổ hiện ra một sợi tơ hồng, dây tơ hồng biến mất ở chỗ cổ áo, nhìn không ra là đeo cái gì.

Thịnh Tử Du lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm: “Trên cổ anh mang cái gì vậy? Có thể cho tôi xem không?”

Không đợi Hoắc Tranh cự tuyệt, cô lại mở miệng nói: “Dù sao cũng không phải bạn gái anh đưa, cho tôi xem cũng không sao nha.”

Hoắc Tranh cảm thấy người con gái trước mắt hoạt bát đến mức có chút quá phận, vì muốn làm cô dừng lại, anh đem mảnh ngọc bên trong cổ áo kéo ra.

Là một miếng ngọc điêu thành hạt đậu phộng, hình dáng tinh xảo đáng yêu, vừa nhìn là biết đeo trên người từ khi còn nhỏ.

Thịnh Tử Du nhón chân nhìn, vô cùng tự nhiên sờ sờ viên miếng ngọc, cảm thấy mỹ mãn thở dài, sau đó vui sướng mà nhảy chân sáo rời đi.

Đôi lời muốn nói: Chương này beta khá vội nên còn rất nhiều lỗi, lần sau  nếu mình có thời gian sẽ beta lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui