Nhật ký chạy trốn tình yêu

CONT.
Ngồi yên một lúc mắt nặng trĩu, theo thói quen mỗi lần cô uống rượu là gục đầu ngủ, thực ra mới lên xe đã bắt đầu mơ màng, nhưng trong đầu thầm nhủ quyết không được ngủ, thế nên nhiều lần cô phải bấu lên mu bàn tay để giữ ình tỉnh táo, cuối cùng khi đến được khu nhà mình thì mu bàn tay cô đã đỏ rộp một khoảng.
 
Lăng Tiểu Manh đang luống cuống tìm tiền thì một bên cửa xe mở ra, lái xe cũng phải hoảng, toan kêu lên thì người kia đã đưa tiền cho ông, “ Không cần tìm nữa, cảm ơn”
 
Bác lái xe cầm tiền quay lại nhìn cô gái cúi đầu xuống xe, bước chân không vững, người đàn ông đứng ngoài xem ra đã liệu trước, vòng tay đỡ lấy cơ thể cô.
 
Cô gái trông hết sức bình thường, xem ra có số đào hoa đấy chứ, cả hai đều là những anh chàng đẳng cấp người đón kẻ đưa, chẳng lẽ đây chính là cô gái đẹp nết mà người ta vẫn thường nói? Đáng tiếc khi nãy ông không nhìn kỹ, vẫn thấy thật kỳ lạ, lái xe được một đoạn ông vẫn còn nhìn theo bóng cô gái qua chiếc gương chiếu hậu.
 
Lăng Tiểu Manh nào biết những suy nghĩ vẩn vơ của bác tài xế, lúc này sắc trời tối đen, khu nhà tĩnh lặng không một tiếng động, trăng tròn sáng vằng vặc.
 
Dưới ánh trăng mọi đường nét đều trở nên rõ rệt, gương mặt Cố Chính Vinh sáng tỏ từng đường nét, mặt không biến sắc, trông thấy anh dù bạo gan cô cũng không dám mở lời.
 
“ Em...”
 
“ Lên gác.” Anh nói đúng hai chữ, rồi quay người bước đi.
 
Lăng Tiểu Manh cố gắng bước theo sau, thấy anh rồi liền thở dài đánh thượt, ý thức khi nãy cố bấu vào tay giữ mình tỉnh ngủ đã biến mất tăm, ngay bước chân đầu tiên cô đã chệch hướng, bước đi xiêu vẹo.
 
Sải chân anh dài, lúc này anh quay lại nhìn, đưa tay kéo ngay cô lại.
 
Cả người Tiểu Manh sà vào vòng tay quen thuộc, thật lạ, rõ ràng rất sợ anh, rõ ràng biết lúc này anh đang tức giận, rõ ràng khi nãy trông thấy anh mà thấp thỏm lo sợ, nhưng giờ đây cô lại thấy yên lòng hoàn toàn thả lỏng, chìm sâu vào giấc ngủ, trong mơ hồ còn không quên xin lỗi, “ Em xin lỗi, xin lỗi”.
 
Cố Chính Vinh thở dài, ôm gọn cô vào lòng. Sảnh dưới tòa nhà được lát lớp gạch màu kem bóng loáng, lúc này vắng tanh không một bóng người, cơ thể cô nhỏ bé, anh ôm gọn trong lòng, chân bước chầm chậm, tiếng chân đều tăm tắp vang thật xa.
 
Bước vào trong thang máy, cô đã ngủ rồi, đầu gục vào một bên vai anh, hơi thở nhẹ nhàng mềm mại, chỉ khẽ hít thở, nhưng đều đặn không ngừng, hơi thở từ từ thấm sâu vào bên ngực anh.
 
Tới lúc mở cửa, anh mới phát hiện mình đã phạm sai lầm, khi nãy lúc rời đi đã quên không mang theo chìa khóa, lúc này muốn vào nhưng không mở được cửa.

 
Cố Chính Vinh cố kiềm chế cảm xúc rất lâu rồi, anh cúi đầu nhìn Tiểu Manh đang ngủ ngon lành trong lòng mình, sự bực bội xen lẫn thứ tình cảm khó tả cùng trào dâng, cuối cùng không chịu được, anh nghiêng đầu, ngấu nghiến khóa chặt môi cô.
 
Bờ môi bỗng ấm nóng, cũng bởi đang ngủ sâu nên khẽ mở, chẳng chút phòng vệ, dưới sự tấn công đột ngột của anh cô bị sặc, vừa ho vừa mở mắt, hoang mang. Vẫn còn có thể tỏ thái độ như vậy...Cô thật bản lĩnh.
 
Tức điên lên, cố Chính Vinh cố sức cắn cho cô một miếng đau điếng.
 
Môi trên thấy đau, anh đã buông lỏng hai tay, hai chân vừa chạm đất, Lăng Tiểu Manh có không muốn tỉnh cũng bị dọa cho tỉnh hẳn, vừa thấy sắc mặt Cố Chính Vinh, chẳng biết trời đất gì, cô lục tìm chìa khóa theo thói quen.
 
Giận đến thế vẫn không quên bắt cô mở cửa như mọi khi, anh cũng nguyên tắc quá đấy?
 
Phòng khách không bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu hắt vào, sàn nhà đỏ rực màu gỗ anh đào sáng loáng một mảng. Cô khom người giúp anh tháo giày, vừa cúi xuống đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa thì cắm đầu xuống tủ giày.
 
Cố Chính Vinh vội tóm lấy cô, giọng chứa đựng sự kiềm chế rất lớn, “ Không cần lấy đâu”.
 
“ Hả?” Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn, nhất thời tay chân luống cuống.
 
Đến cả lúc này rồi, cô vẫn giống như mọi khi, ai nói uống rượu vào là lộ hết bản chất? Cô đến mượn rượu giả điên cũng không.
 
Trước khi phát hiện ở đây vắng tanh không một bóng người cảm giác đó lại ùa về, anh thấy tức ngực, thở dốc, tim đập dồn dập, chằng còn chút sức lực nào.
 
Khi nãy còn sợ cô biến mất, lúc này lại chẳng muốn đối diện, mâu thuẫn tột cùng, anh im lặng không nói.
 
Cửa chưa đóng hẳn, chùm chìa khóa anh bỏ quên trên nóc tủ giày, chỉ có một chùm đơn độc nằm đó,anh đưa tay cầm lấy, đưa mắt nhìn Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn mình rồi quay người bỏ đi.
 
Xưa nay Cố Chính Vinh hành xử rất điềm đạm, xung quanh tuy yên ắng, tiếng khép cửa vang lên cạch một cái như đánh trúng tim cô.
 
Đầu vẫn còn đau, cô không biết phải phản ứng thế nào, bất giác lùi lại một bước, Lăng Tiểu Manh chỉ thấy toàn thân toát lạnh.

 
Tâm trạng không được tốt, anh đứng trong thang máy trầm ngâm, tới khi ra khỏi tòa nhà bước chân anh chậm dần, tay lần tìm thuốc, nhưng mỗi khi buồn bực thường không nhịn được.
 
Lên xe rồi anh cũng không vội nổ máy, anh mở hết cửa sổ, ngồi đó hít thở thật sâu.
 
Anh thấy rất hỗn loạn, lối đi nhỏ phía trước như có ảnh, bóng dáng cô liêu xiêu bước tới, dưới ánh trăng cô ngước đầu lên nhìn, đôi mắt to tròn như tuần lộc.
 
Thật đáng ghét! Xem xem anh đã rước về một đống phiền phức, lại không nỡ lòng đẩy đi, bỏ thì thương vương thì tội.
 
Ngay từ đầu đã không muốn như vậy, ngay từ đầu anh hoàn toàn tỉnh táo, tự biết bản thân có thể cho cô bao nhiêu, nên cho cô bao nhiêu, anh cũng biết cô có thể hiểu được chừng nào, có thể đáp trả được đến đâu.
 
Được voi đòi tiên, cô đâu làm gì sai, chỉ tại anh quá tham lam.
 
Cố Chính Vinh thấy mắt mình như mờ đi chẳng biết lúc này cô đang làm gì. Cô uống rượu vào thì ngủ nhanh hơn người khác, lại rất nhát gan nói không chừng đã tự coi tất cả những chuyện vừa xảy ra như một cơn ác mộng, bò lên giường là ôm gối ngủ liền.
 
Mày còn muốn cô ấy làm thế nào nữa? Cố Chính Vinh chau mày.
 
Đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, thật mệt mỏi, trong bữa tiệc anh chẳng ăn gì, chỉ uống chút rượu, lại mất thêm vài giờ đứng tim sau khi cô bỏ đi, lúc này cơ thể đã hoàn toàn suy kiệt, chân tay rã rời, anh ngồi tựa vào ghế chẳng buồn nhúc nhích.
 
Chiếc xe đỗ ngay phía trước khu nhà, hừng đông đã tới, xung quanh không một tiếng động, chẳng biết sau bao lâu, bên tai có tiếng sột soạt, cố Chính Vinh mở mắt, thấy cô đã bám lên thành cửa, khuôn mặt đầm đìa những nước không biết là mồ hôi là nước mắt ánh mắt kinh hãi bất an, thấy anh mở mắt liền thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nói gì mà hai mắt đã đỏ au.
 
“ Sao thế?”, anh hỏi nhỏ, giọng khản đặc, đến anh cũng không nhận ra.
 
Cô vừa bị hù chết có được không?
 
Tiếng sập cửa khiến Lăng Tiểu Manh chết lặng, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, lao ra cửa sổ nhìn xuống thấy anh đã lên xe, tầng ba mươi quá cao, đầu vẫn choáng váng vì rượu, tuy ánh trăng sáng tỏ, đèn đường của khu nhà rất sáng, nhưng mọi vật trước mắt vẫn nhòa đi.

 
Cô gắng sức nhìn xuống, sao xe vẫn không chạy, sợ mình nhầm lẫn, cô lại chạy vào nhà tắm vã nước lên mặt, làn nước lạnh buốt khiến cô rùng mình, sau đó chạy lại cửa sổ nhìn cho rõ, chắc chắn là xe của Chính Vinh, đến giờ vẫn không hề nhúc nhích.
 
Tới lúc này cô hoàn toàn hành động theo bản năng, chẳng suy nghĩ gì nhiều mà chạy thẳng một mạch xuống nhà, tới gần mới phát hiện cửa xe mở tung, anh ngồi một mình trên ghế lái, mắt nhắm nghiền, sắc mặt không tốt, dưới ánh trăng đôi môi anh tái nhợt.
 
Cô sợ hãi không thốt nên lời, tới khi anh mở mắt nhìn cô mới phát hiện thì ra mình đã nín thở được một lúc, khi hơi thở đầu tiên trút ra đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, thế rồi đôi mắt cay xè.
 
Cô nghĩ chắc mình đã say lắm rồi, nếu không sẽ không có ảo giác, bản thân sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông đó, anh sẽ biến mất ngay dưới ánh trăng đêm.
 
Say rồi thì là say thôi, chỉ cần anh không dọa cô nữa, cô nhát gan, thực sự không chịu được.
 
Lại một ngày hè oi ả, đến lúc này gió đêm vẫn lạnh. Mái tóc cô âm ấm, một bên vai ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe, bởi cô co mình nên xương quai xanh lộ cả ra.
 
Cố Chính Vinh ra hiệu cho cô lên xe, quá tĩnh lặng, họ nghe thấy rõ rệt tiếng hơi thở của mình. Sau cùng lại là cô đưa tay ra trước.
 
Lần đầu tiên thấy cô chủ động, ngón tay lạnh buốt, nhưng lòng bàn tay thật ấm, đặt lên trước trán anh, ánh mắt lo lắng, “ Anh không khỏe ư? Có cần đi khám không?”
 
Anh thở dài, hai ngày nay chẳng biết đã bao nhiêu lần hụt hơi.
 
“ Không.”
 
Lăng Tiểu Manh thấy sắc mặt anh dần trở lại bình thường, ngờ rằng vừa rồi chỉ là nhầm lẫn, cô rụt tay lại khẽ nói: “ Tề Cách Cách...”.
 
“ Anh biết rồi.”
 
Xém chút nữa là cô quên mất người đàn ông này vốn thần thông quảng đại, liền im lặng.
 
Ánh mắt lo lắng khi nãy không còn, mắt cô cụp xuống, đầu cũng cúi xuống.
 
Anh từ tốn: “ Đi đâu cũng được, nhưng phải nói với anh trước”.
 
“ Vâng, là em không đúng, em xin lỗi.” Nhận lỗi là nguyên tắc hàng đầu, cô chưa bao giờ tranh cãi không đâu.

 
Lăng Tiểu Manh vẫn chưa thấy anh trả lời, ngẩng đầu mới phát hiện anh đã quay mặt sang phía khác, chẳng còn nhìn mình, không thấy được nét mặt của anh, đợi một lúc mới thấy anh nói, giọng vẫn rất từ tốn, “ Đi cũng được, nhưng phải nói với anh trước”.
 
Giọng anh nhẹ nhàng, cũng không phải nói trực diện, trong giây lát Lăng Tiểu Manh không nghe rõ, hoặc giả có nghe rõ cũng không hiểu, chẳng nghĩ nhiều, chỉ “ Vâng” một tiếng theo thói quen.
 
Nằm trên giường rồi Lăng Tiểu Manh mới thấy cơ thể như bị xe tải nghiền nát, toan cuộn mình, nhưng xương cốt rã rời, không tài nào điều khiển được.
 
Trong phòng tắm vọng lại tiếng nước xối rào rào, Cố Chính Vinh đang tắm, vật vã cả buổi tối, khi nãy vừa tắm xong Lăng Tiểu Manh cứ ngỡ nhất định mình sẽ không ngủ được, không ngờ vừa nằm đã không còn biết gì, xoay người là quên hết mọi thứ.
 
Bước ra khỏi phòng tắm, Cố Chinh Vinh thấy cô đã ngủ say. Anh nằm xuống bên cô, căn phòng ngủ một màu đen đặc, cơ thể cô thơm mùi xà phòng, thứ xà phòng rất đỗi bình thường, sạch sẽ thơm mát.
 
Đôi mắt anh dần thích ứng với bóng tối, ánh trăng lọt qua khe cửa soi xuống sáng rõ.
 
Gương mặt cô nhỏ nhắn như đắm chìm vào ánh trăng, trắng trong, yếu đuối, một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
 
Nếu anh hứa với em, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh chứ?
 
Cố Chính Vinh định hỏi cô, nhưng rồi thấy mình thật nực cười.
 
Anh vẫn nhớ như in hình ảnh cô thút thít trước mặt mình, nắm lấy tay anh thì thầm, trên đời này tất cả những lời hứa chỉ khiến người ta đau khổ.
 
Nàng công chúa sinh ra trong gấm nhung và hạnh phúc còn biết đến khổ đau, huống hồ một cô gái mỏng manh dễ vỡ như cô?
 
Nếu làm được, không cần nói cô cũng thấy, hứa rồi không làm được, lại sợ cô đau khổ, huống hồ Lăng Tiểu Manh vẫn luôn trốn tránh tất cả những gì liên quan đến cái gọi là mãi mãi, vĩnh viễn. Dù anh có dốc hết sức ra trước mặt cô, nói không chừng cô còn chạy nhanh hơn.
 
Được thôi, anh sẽ đợi xem em nhắm mắt đi trên con đường này cho tới lúc nào.
 
Lại bắt đầu thấy bực bội, không nhìn cô nữa, anh quay người nhắm mắt, tới khi gần chìm vào giấc ngủ bỗng thấy sau lưng ấm hẳn, cô quay người sang bên, ôm lấy anh, một tay vòng trước ngực anh như thường lệ, một tay vắt ngang eo anh theo thói quen, gương mặt áp sát sau gáy, hơi thở nóng ấm, nhè nhẹ.
 
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, thực sự không thể nhịn nổi, anh lại thở dài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui