Chương 12: Quay người
Cuối cùng cô cũng chẳng thể đề phòng, thời gian dần trôi, dần dà dưới ánh trăng cô đã yêu người đàn ông này, một khi trầm luân, sẽ chịu đựng tất cả để khắc cốt ghi tâm.
**************
Còn chưa có được câu trả lời, điện thoại của Cố Chính Vinh đã vang lên, anh đứng lên vừa nghe vừa bước ra ngoài cửa sân bay, đi được hai bước liền ngoái đầu nhìn cô, “Tiểu Manh, em cũng đi thôi”.
“Em, em ngồi đây đợi được không?” Lăng Tiểu Manh vẫn còn trở ngại tâm lý, muốn né tránh.
Điện thoại vẫn kề bên tai, Cố Chính Vinh không nói thêm gì nữa, anh tiếp tục bước lên phía trước, nghe được hai câu vẻ mặt anh thay đổi, lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng.
Lăng Tiểu Manh tuy không ra theo, nhưng lúc này đứng cách anh không xa, cô chỉ biết kinh hãi sợ sệt khi nhìn thấy vẻ mặt anh.
Cố Chính Vinh đối nhân xử thế thường rất diễm tình, hiếm khi cô thấy anh thay đổi sắc mặt, chỉ một cú điện thoại mà có thể khiến anh phản ứng mạnh đến vậy, Lăng Tiểu Manh đứng chết trân tại chỗ.
Định tiến lên hỏi, chỉ thấy Cố Chính Vinh vội vã đi thẳng, đích đến rõ ràng, cô nhìn theo thì thấy hai bóng hình quen thuộc, một lớn, một nhỏ từ trong dòng người đi lại phía anh. Những người khác đem theo hành lý túi to túi nhỏ, Nhã Tư Mẫn chỉ đeo đúng một chiếc túi xách trên người, nắm chặt tay bé Mike, bước chân càng vội vã hơn khi trong thấy Cố Chính Vinh.
Họ gặp nhau ngay ở cửa ra, Cố Chính Vinh đón lấy bé Mike rồi cúi đầu thì thầm với Nhã Tư Mẫn lúc này đang ôm chầm lấy cổ anh.
Sân bay người qua kẻ lại cảnh tượng ba người họ bên nhau ngoài Lăng Tiểu Manh ra thì chẳng ai chú ý tới, cô lại thấy tất cả sự ồn ào náo nhiệt đó trong chớp mắt như rời bỏ cô thật xa. Bên tai có tiếng sét đùng đùng, nếu nghe kỹ sẽ thấy thật hư vô. Còn bản thân lại như trong một thế giới hư ảo, mọi thứ bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ mình Cố Chính Vinh mới có thể xoay chuyển tất cả. Đến cái nhướn mày khi anh cúi đầu nói chuyện cũng có thể tạo nên một cơn cuồng phong.
Chân chạm vào cạnh chiếc ghế sắt lạnh băng, lúc này Lăng Tiểu Manh mới phát hiện mình đã bước lùi từ bao giờ. Phía sau có chiếc ghế dài ngăn lại, có muốn lùi cũng không thể, suýt chút nữa ngồi thụp xuống.
Đâu đây như có tiếng cười nhạo, nếu nghe kỹ lại thấy đó là tiếng của mình, Lăng Tiểu Manh thấy mình thật nực cười, phản ứng này là gì chứ? Ghen ư?
Hai năm trời khép chặt trái tim, cũng không giúp gì được. Cô có tư cách gì để ghen? Chỉ vì vài lời nói, vài hành động của Cố Chính Vinh sao?
Lăng Tiểu Manh hít một hơi, nói với chính mình, đừng như thế, nhưng trái tim như thắt lại từng khúc một, cô thực sự không thể chống đỡ, quay người di thẳng ra cổng chính.
Mới đi được hai bước điện thoại bỗng kêu, bàn tay đẫm mồ hôi, khiến điện thoại suýt chút tuột khỏi tay.
Là điện thoại của Cố Chính Vinh, nhưng chẳng biết cô lấy dũng khí từ đâu, lần đầu tiên trong đời cô không muốn nghe. Bước chân mỗi lúc một nhanh, cô chạy tới cửa nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ mưa như trút nước, màn mưa dày đặc dưới ánh đèn như sương trắng mù mịt.
Tiếng chuông thôi không kêu nữa, cô biết mình nên nghe điện thoại, cũng biết nhất định Cố Chính Vinh có chuyện muốn nói, nói bạch hạc báo ân, nói rằng tất cả đều có nguyên nhân của nó.
Nhưng cô thấy sợ, lúc này cô không muốn nghe điều gì cả.
Bạch hạc báo ân thì có liên quan gì? Đó vẫn là vợ và con anh, là những người anh phải chăm lo săn sóc, còn anh là bầu trời của họ, là người họ có thể hoàn toàn tin tưởng và nương tựa.
Vẻ mặt lúng túng và sợ hãi của Nhã Tư Mẫn cô có thể hiểu được, tuy không biết tại sao, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi Nhã Tư Mẫn chạy đến bên Cố Chính Vinh rồi khoác tay anh, gương mặt hiện rõ vẻ yên lòng.
Lăng Tiểu Manh nhớ lại mình cũng đã từng có những giây phút như thế, chần chừ do dự, cảm giác cả thế giới này chẳng nơi nào có thể khiến mình yên tâm, những ánh mắt thấu xương của mọi người xung quanh, thứ duy nhất có thể bám vào chính là cánh tay anh đang dang rộng trước mắt.
Cô đón lấy vòng tay ấy, rồi ở bên anh như anh mong muốn, để rồi mỗi một ngày sau đó, tận hưởng cảm giác an toàn, dựa dẫm mà người đàn ông này đem lại. Tất cả nói thì đễ, nhưng ai biết được con đường nhỏ khúc khuỷu trong rừng sâu chỉ là một ngõ cụt.
Còn cô lại thấy mình thật nực cười khi cho rằng, cô đủ tỉnh táo, đây chỉ là một cuộc mua bán sòng phẳng, cô sẽ không yêu anh, sau cùng vẫn có thể bình tâm như khi bắt đầu, lặng lẽ bỏ đi với tấm thân nguyên vẹn.
Chịu ơn người một giọt nước, báo đáp ân sâu cả suối nguồn. Ở bên Cố Chính Vinh là do cô chọn lựa, anh chưa từng nói muốn rời xa cô, còn cô cũng giấu kín bản thân cho tới hôm nay.
Là cô quá tham lam, Cố Chính Vinh đã cho nhiều như thế nhưng cô còn muốn có tất cả, muốn có nhiều hơn nữa. Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, giây phút ấy suy nghĩ trong tim cô vô cùng điên loạn, cô muốn kéo anh về phía mình, muốn độc chiếm sự dịu dàng và chăm sóc của anh. Cô bắt đẩu có khái niệm độc chiếm tất cả, không muốn anh nhìn người khác, không muốn bất kỳ ai khác chạm vào anh, cho dù đó có là vợ con danh chính ngôn thuận của anh.
Cô dựa vào cái gì mà lại suy nghĩ như thế chứ?
Những cảm xúc rối bời đi qua, sau cùng Lăng Tiểu Manh cười nhạt với chính mình, rồi tự tổng kết... Quả nhiên nhấn tâm không đủ, trước giờ không sai!
Chuyến xe cuối cùng dừng lại phía trước cửa ra của sân, hành lý chất đầy, những người xếp hàng đứng đợi đã lục tục bước tới.
Lăng Tiểu Manh chỉ muốn bỏ đi, bước lên xe tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỗ cô ngồi gần cửa sổ, mắt đăm đăm nhìn cơn như trút phía ngoài kia, bên cạnh có người kêu ca về thời tiết có người lại thấy may mắn vì lúc máy bay tiếp đất trời không mưa lớn thế này.
Điện thoại kêu hai lần, cô nhìn màn hình rồi tắt máy ghé sát mặt lên mặt kính cửa sổ để cái lạnh làm tỉnh đầu óc mình.
Trong xe hơi lạnh, chớp mắt mặt kính đã phủ một lớp sương trắng, chẳng nhìn được nữa, cô lấy tay rờ lên đó, được một hồi liền thấy một khoảng nhỏ trong suốt xuất hiện, nhưng xe đã chạy trên đường vòng của sân bay, ánh đèn ngoài kia trở nên xa xăm, chẳng thấy rõ được gì, trên mặt kính chỉ có gương mặt cô hiện lên rõ rệt.
Vẻ mặt này... Cô lặng im nấc lên một tiếng, rồi lấy tay bưng mặt, không muốn nhìn nữa.
Trở về thành phố đã gần nửa đêm, Lăng Tiểu Manh bước vào tòa nhà thoáng chút do dự, nhìn tứ phía xem có chiếc xe quen thuộc hay không, rồi ngẩng đầu nhìn thật kỹ ban công, phía trong một màu đen kịt, nhưng cô lại thấy yên tâm phần nào.
Dọc đường đi cô đã nghĩ rất nhiều, tự nhủ cho dù thê nào cũng không được lừa mình lừa người như thế này. Cô chưa từng có khát vọng tình yêu, mọi thứ có được trên thế gian này đối với cô giống như rượu độc.
Tất cả đều phải lấy nỗ đau gấp trăm lần để đánh đổi, huống hồ giờ đây cái cô có được lại là lấy trộm từ chỗ người khác. Nỗi đau trăm lần cô đã nếm trải, mình làm mình chịu, bây giờ còn ảnh hưởng đến cả người khác, thật sự có tan thành trăm mảnh cô cũng không thể trả được.
Lên nhà thu xếp hành lý, cũng may cô luôn sắp xếp đồ đạc gọn gàng, cũng không có nhiều, tất cả chỉ vẻn vẹn hai túi nhỏ. Khi rời đi, cô nhìn lại lần cuối nơi mình đã trong hai năm, căn phòng trống không, sạch sẽ như ngày đầu tiên cô đến.
Cô nhớ tới suy nghĩ tối hôm trước, lại thấy mình thật nực cười. Thế này mới là tốt nhất, cô đến bằng cách nào thì sẽ ra đi bằng cách đó. Tất cả lại trở về nguyên dạng, chẳng cần xáo động bóng trăng dưới nước.
Sắp khóa cửa, điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên, trong không gian tĩnh lặng khiến ta thót tim, Lăng Tiểu Manh dừng chân lắng nghe, tiếng chuông sau hồi lâu cũng 11 dứt, cô bắt đầu lùi bước, rồi nhẹ nhàng khóa cửa.
Cửa còn chưa khóa xong chuông lại đổ, tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, Lăng Tiểu Manh nắm tay nắm cửa, cánh cửa đã được kéo tới nấc cuối cùng, nhưng tiếng chuông bên trong vẫn tiếp tục kêu, cô bặm môi, dốc nốt sức lực cuối cùng đóng chặt cửa.
Cô quay đầu đi về phía thang máy, xuống tới tầng một, bên ngoài cửa thang máy có tiếng người hồng hộc chạy lại, “Tiểu, Tiểu Manh, cuối cùng cũng tìm được cô”.
“Tô Ngưng, sao cô lại tới đây?” Nhìn thấy người xuất hiện ở nơi cô nghĩ không thể gặp được, Lăng Tiểu Manh
đứng người.
“Ông chủ cho tôi biết địa chỉ, bảo tôi lập tức tới đây tìm cô. Đây là nhà cô sao? Cô xách túi lớn túi nhỏ định đi đâu vậy?”
“Ông chủ cô? Sao ông chủ cô lại biết tôi ở đây?”, hỏi được một nửa Lăng Tiểu Manh không nói tiếp được.
Đây chính là chuyện thứ hai Cố Chính Vinh muốn nói cho cô sao? Trên đời này làm gì có nhiều vận may từ trên trời rơi xuống đến vậy? Đáng lẽ cô phải đoán ra phần nào rồi chứ?
“Cô trả lời tôi trước có được không?”, Tô Ngưng kéo cô ra khỏi thang máy tiếp tục hỏi.
Nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, Lăng Tiểu Manh chậm rãi nói, “Không có gì, vốn dĩ tôi ở đây, nhưng giờ phải chuyển nhà rồi”.
“Hả? Chuyển nhà muộn thế này ư? Cô ở đây một mình à? Không phải cãi nhau với bạn trai đấy chứ”, Tô Ngưng nhìn lên trên, “Có phải không? Nếu bị người khác ăn hiếp thì để tôi ra mặt giúp cô.” Dứt lời Tô Ngưng liền vung nắm đấm lên, vẻ mặt rất ghê gớm.
Lăng Tiểu Manh dở khóc dở cười, nhưng trong lòng bỗng thấy ấm lại, không kìm được kéo lấy tay Tô Ngưng “Không phải đâu, trên đó không có ai, là tôi đột ngột định chuyển nhà mà”.
“Vậy cô chuyển tới đâu?” Kỳ thực đến giờ Tô Ngưng vẫn u mê không hiểu, nửa đêm nhận điện thoại liên tục đòi mạng của sếp, vứt cho cô địa chỉ bảo cô lập tức phóng tới, nếu thấy Lãng Tiểu Manh, dù thế nào cũng không được để cô ấy đi.
Tô Ngưng sợ quá còn tưởng đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, chạy vội đến thì thấy không phải, bộ dạng Lăng Tiểu Manh hoàn toàn chỉ là cô gái nhỏ trong lúc giận dỗi nhất thời quyết định bỏ nhà ra đi thôi mà, làm gì có chuyện to tát nào xảy ra?
Cô cũng có những người bạn ở cùng bạn trai trước hôn nhân xảy ra chuyện tương tự thế này, thấy Lăng Tiểu manh chẳng muốn nói nhiều. Tô Ngưng cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ này còn ở đây lãng phí thời gian cũng không phải cách hay, cô hỏi, “Thế bây giờ cô định đi đâu?”.
Lăng Tiểu Manh nghĩ một lúc, “Đến khách sạn, ngày mai mới đi tìm nhà thuê”.
Tô Ngưng trợn mắt nhìn cô, còn nói không phải cãi nhau, nửa đêm tới khách sạn thì chỉ có cãi nhau rồi thua cuộc chứ còn gì nữa? Nếu không ai lại để trống ngôi nhà đẹp đẽ thế không ở mà nửa đêm canh ba xách hành lý đòi chuyển nhà chứ?
Thôi vậy, ai bảo Lăng Tiểu Manh giờ là bảo bối của cô? Tô Ngưng đưa tay đón lấy túi hành lý đi ra ngoài, “Thế này nhé, giờ này cô tới khách sạn cũng không tiện, tôi ở một mình, trong nhà có hai phòng, hay cô đến nhà tôi ngủ những việc khác để mai tính”.
Tô Ngưng nói rồi lại ngước mắt nhìn lên trên, đầy vẻ hiếu kỳ.
Rốt cuộc là ai? Ai mà có thể sai khiến được cả đồng chí tổng biên tập vốn tự cao tự đại của mình. Đừng nói đó là anh chàng mỹ nam cô vừa gặp tối qua đấy nhé... Những “bất ngờ thú vị” Lăng Tiểu Manh đem lại cho cô đã đủ rồi, nếu tiếp tục nữa chắc cô chết vì kinh hãi mất.
Tô Ngưng ở khu phía Đông, căn nhà nhỏ hai phòng, phía trong bày biện rất đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hùng hùng hổ hổ của cô.
Tuy đáng yêu nhưng mở cửa đã thấy ngay chiếc gối ôm hình quả dâu tây, đồ chơi Hello Kitty bày đầy trên đất, bước đầu tiên suýt chút cô nữa giẫm phải một con búp bê, căn nhà này khiến Lăng Tiểu Manh sợ hết vía.
Cúi người nhặt con búp bê nhỏ màu xanh, Tô Ngưng cười hì hì, “Ngại quá, không biết cô tới, nên chẳng dọn dẹp gì cả”.
Tô Ngưng đi thẳng vào trong, vừa đi vừa thu dọn, cách cô ấy thu dọn đồ đạc cũng thật thú vị, tay trái một thứ tay phải một thứ, đến cái thứ ba chẳng còn tay nào liền dồn hết những thứ đã nhặt thành một đống rồi tiếp tục nhặt.
Thế này thì có khác gì là không dọn dẹp đâu? Lăng Tiểu Manh đứng phía sau mặt xám lại.
Lăng Tiểu Manh lặng lẽ theo sau giúp cô thu dọn, xoay một vòng trong phòng khách nhỏ xíu, Tô Ngưng nhìn mà lặng người.
Đặt chiếc gối ôm vào một góc trên sô pha, Lăng Tiểu Manh đứng lên phủi tay, “Xong”.
Tô Ngưng cảm động chạy tới nắm tay Lăng Tiểu Manh, “Tiểu Manh, cô thật thần kỳ! Cô mới tới nhà tôi mà mọi thứ đã biến hóa thế này”.
Tuy đã rất khuya nhưng Tô Ngưng vẫn rất tỉnh táo, sống chết bắt cô nói chuyện cùng. Lăng Tiểu Manh vốn trong lòng nặng trĩu giờ muốn ngủ cũng không thể ngủ được, nên cuối cùng vẫn cản được Tô Ngưng, hai người ngồi trên ghế sô pha mỗi người ôm một cái gối dâu tây thủ thỉ trò chuyện.
“Tiểu Manh, cô thấy tôi là người như thế nào?”, Tô Ngưng tiếp tục nắm tay Lăng Tiểu Manh, giọng thành thật.
Lăng Tiểu Manh vốn không giỏi trả lời những câu hỏi như thế này, nên chỉ biết im lặng.
“Này, chẳng lẽ cô không tin tôi? Được rồi, tôi hỏi thế này, cô thấy tôi đối với cô như thế nào?”
“Cô đối với tôi...” Nhớ tới hành động hôm đó khi Tô Ngưng bỏ mặc mình những hai lần, Lăng Tiểu Manh muốn nói thật, nhưng hai mắt Tô Ngưng vẫn đang chăm chú nhìn cô, đến mức cô phải nuốt nước bọt, “Cũng không đến nỗi.”
“Chỉ là không đến nỗi thôi á!”, Tô Ngưng vẫn không thỏa mãn, hét lên.
Tuy trong lòng nặng trĩu nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn phải bật cười, Tô Ngưng thực sự rất giống cô bạn cùng bàn của mình năm ấy, chính là tính cách mà cô hâm mộ nhất, yêu mến nhất.
Con người quả thực là loài động vật kỳ lạ, trong lòng có giông bão đến đâu, chỉ cần có người bạn cùng ngồi tâm tình, cho dù tình hình thế nào cũng có thể người hỏi người đáp, vẻ mặt còn rất bình thường.
Lúc này Lăng Tiểu Manh thây rất biết ơn Tô Ngưng, nếu không có cô ấy, chẳng biết lúc này cô đã nghĩ lung tung đến mức nào, thế nên câu trả lời cũng trở nên thành thật lúc nào không hay, “Đâu có đâu, cô đối với tôi rất tốt, ở Thượng Hải tôi chẳng có ai là bạn, cô là người đầu tiên đấy”.
“Thật ư?” Tô Ngưng nghe hết câu liền lặng người, không phải chứ, bạn bè thì đơn giản, cô vơ tay bừa cũng được một túm, sao cô nàng Lăng Tiểu Manh này chỗ nào cũng thấy đặc biệt thế, rốt cuộc cô ấy đã sống như thế nào cho tới ngày nay?
Lặng người rồi thấy cảm động, Tô Ngưng vỗ mạnh lên vai Lăng Tiểu Manh, “Cô đã nói thế, vậy chúng ta hãy cùng nói thật lòng nhé. Tiểu Manh à, tôi rất ngưỡng mộ cô, cô có biết không?”.
“Hả? Cô ngưỡng mộ tôi?”. Lăng Tiểu Manh hỏi lại.
“Đương nhiên rất ngưỡng mộ cô. Tôi nói thật lòng đấy, nhà thiết kế rất nhiều, người có tài cũng không ít, nhưng cô tưởng ai cũng có cơ hội được làm triển lãm sao? Triển lãm thôi không nói, cô có biết cô chính là quân át chủ bài của China Visual chúng tôi không? Người khác muốn không có dược cơ hội tốt như vậy đâu, cô còn..”
Lăng Tiểu Manh kêu “Á” một tiếng.
Tó Ngưng nhướn mày, lay khuỷu tay huých có, “Này, đã là bạn bè, nói cho tôi biết sau lưng cô rốt cục là nhân vật sừng sỏ nào vậy? Tói tò mò lắm.” Dứt lời Tô Ngưng liền đưa tay lên thề, “Tôi đảm bảo sẽ không nói cho bất kỳ ai, được không?".
Lăng Tiểu Manh thấy trước mắt như có ảo giác, là hình ánh Cố Chính Vinh bình thản nở nụ cười trong đám đông, còn cả ngón tay lạnh băng dưới ánh trăng, đôi môi ấm mềm quấn quýt bên nhau, cô đón nhận một cách bị động, còn anh luôn hành động rất dứt khoát.
Khi còn nhỏ, chỉ thấy Đổng Diệc Lỗi là cả bầu trời của mình, sau này mới phát hiện suy nghĩ đó thật nực cười. Với Cố Chính Vinh, tuy trước giờ cô luôn từ chối thừa nhận, nhưng trong vô thức, anh đã dần dần nắm trọn cả thế giới của cô.
Thế giới của cô nhỏ lắm còn anh dần trở nên lớn lao vô cùng, cứ ngỡ mình chỉ là con tốt chẳng mấy quan trọng luôn đứng dưới bóng anh, nhưng thực tế anh lại đưa cô lên điểm cao nhất có thể.
Cái bỏ ra và thu được về không công bằng đến thế, đây chẳng còn là cuộc mua bán sòng phẳng, cũng không còn là việc cô cố sức làm tất cả theo đúng ý anh là có thể đáp đền được. Nhưng kết quả đáng sợ cứ lũ lượt kéo đến, cuối cùng cô chẳng thể đề phòng, thời gian cứ chầm chậm trôi cô đã dần yêu người đàn ông này, một khi trầm luân, sẽ chịu đựng tất cả để khắc cốt ghi tâm.
Xin đừng! Cô nguyện là một Lăng Tiểu Manh vùi đầu vào trong góc tối của chính mình, nỗ lực từng chút cho giấc mơ của chính mình, chứ không muốn như bây giờ, dưới sự sắp xếp của mình anh đưa cô tới đỉnh đầu ngọn sóng, rồi cô đứng đó hoang mang nhìn tứ phía, chẳng biết phải làm thế nào để có thể trở về với bến cảng thanh bình mà mình hằng lưu luyến.
Đợi mãi chẳng thấy câu trả lời, điện thoại Tô Ngưng bỗng vang lên, vừa nghe cô đã lập tức trả lời, “Vâng vâng, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi. Không báo với sếp ư?
Sếp à, tối muộn thế này tôi gọi điện cho sếp đâu có được?”.
Nghe xong điện thoại, Tô Ngưng thở phào, rồi tiếp tục quay đẩu sang chất vấn: “Cô xem, ông chủ chúng tôi nửa đêm canh ba còn nhớ đến cô. Ông ta nổi tiếng là động vật máu lạnh, trước đây tôi phải làm thêm tới mức hộc máu, ông ta cũng không thèm nhìn tôi với ánh mắt thân thiện hơn”.
Lăng Tiểu Manh vẫn đắm chìm trong ảo giác, cổ họng rát, không dám mở miệng, chi sợ sẽ thốt ra những lời có thể khiến sau này mình phải hối hận.
Điện thoại Tô Ngưng lại reo lên, lần này cô vừa cầm điện thoại lên vừa làu bàu, tức tối, “Muộn thế này còn cố tình tìm tôi, còn quá cả tư bản”.
Nhưng xem ra công tác giáo dục của nhà tư bản rất tốt, miệng Tô Ngưng tuy nói vậy nhưng tay vẫn nhanh chóng bắt máy, có điều vừa “A lô” một tiếng liền câm như hến.
“Tiểu Manh, có người tìm cô này”, Tô Ngưng bịt loa điện thoại nhìn sang, vẻ mặt rất kỳ lạ.
“Ai?”, Lăng Tiểu Manh hỏi.
Tô Ngưng vẫn giữ vẻ mặt kỳ quái, lúc này như ngộ ra điều gì, hình như muốn nói gì đó nhưng rồi chỉ nói đúng bốn từ, “Là Cố Chính Vinh”.
Lặng người hồi lâu, Lăng Tiểu Manh từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, mắt mở thật to, hình như đang cố kìm lại điều gì.
Đầu dây bên kia cũng lặng thinh, sau cùng Tô Ngưng vẫn là người không chịu nổi bầu không khí này, cất lời nói, “Thật ngại quá, hình như Tiểu Manh lúc này không muốn nghe điện thoại”.
Dứt lời hai bên tiếp tục yên lặng, mười mấy giây sau điện thoại đột ngột ngắt. Tô Ngưng thở dài một tiếng, nhanh chóng ngắt điện thoại, nghĩ một lúc vẫn chưa thấy yên tâm, liền đút điện thoại vào hẳn trong túi.
Xong xuôi đâu đấy, Tô Ngưng lại nhìn Tiểu Manh, rồi bặm môi, chau mày, sau cùng hai tay ôm chặt lấy vai Tiểu Manh vẫn nghiêm mặt nói, “Tôi hiểu rồi, Tiểu Manh tôi ủng hộ cô!”.
Hiểu rồi? Ủng hộ cô? Lăng Tiểu Manh lặng người ngước nhìn vẻ mặt Tô Ngưng. Định hỏi cô hiểu cái gì, nhưng lại thấy đã đến nước này, dù Tô Ngưng có đang nghĩ gì cô cũng không cẩn thiết phải hiểu, miệng hé mở rồi nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng.
Điện thoại là do Cố Chính Vinh tự ngắt, lúc này anh đang đứng trong phòng rửa mặt trong nhà, một tay đặt trên mặt đá cẩm thạch, tay kia thả điện thoại xuống rồi đặt lên ngực.
Căn phòng lộng lẫy, đến phòng rửa mặt cũng chẳng gói gọn trong một khoảng không gian chật hẹp, phía ngoài bồn mát xa rộng thênh thang là tấm kính lớn hình vòng cung, tuy bên ngoài trời mưa như trút, nhưng bên trong vẫn rất yên tĩnh.
Cảm giác bất lực quen thuộc này lại đến, anh thấy mình như đang đứng trong khoang thang máy kín mít cứ thế rơi xuống, tim gan lộn nhào, treo lơ lửng trên không, dù có thế nào cũng không thể trở về thực tại.
Không phải anh không muốn tiếp tục đợi Lăng Tiểu Manh nghe điện thoại, là không thể, thấy không được khỏe, anh sợ dù đầu dây bên kia có tiếng trả lời thì bản thân cũng không thể thốt được thành lời.
Đã biết hiện giờ cô đang ở đâu, tất cả những việc sau đó có thể từ từ. Cảm giác bất lực dần biến mất theo những hơi thở sâu, cuối cùng anh cũng trấn tĩnh lại, đưa tay cầm lấy điện thoại rồi quay người bước ra ngoài.
Anh vừa chạm tay vào nắm cửa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, là Nhã Tư Mẫn, “Chính Vinh?”
“Anh tới đây.” Anh đẩy cửa bước ra, khoác vai cô, bé Mike cũng đứng bên cạnh, một tây nắm chặt tay mẹ, vẻ mệt mỏi.
Cố Chính Vinh cuối đầu nhìn đồng hồ, “Giờ này rồi, Mike buồn ngủ lắm phải không? Nhã Tư Mẫn, nếu không em đưa con đi ngủ trước đi”.
“Không được, Mike phải ở bên cạnh em.” Nhã Tư Mẫn lập tức lắc đầu, quỳ xuống ôm chặt bé Mike vào lòng.
“Được rồi, có anh, đừng lo.” Anh vuốt tóc cô, giống như vẫn thường làm khi nhỏ, Cố Chính Vinh nhìn cô mỉm cười, rồi nói, “Kai đâu?”
“Ở phòng khách.” Nghe tới cái tên này gương mặt Nhã Tư Mẫn cũng cứng lại, vòng tay siết chặt bé Mike hơn.
“Anh sẽ đi gặp ông ấy, em muốn cùng đi không?”
“Vâng, em đi cùng anh.” Nhã Tư Mẫn nghĩ một hồi rồi lắc đầu, “Không, em ở cùng với Mike”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...