Chương 9: Còn quá khứ của em?
Cánh cổng lớn cao vút của trung tâm triễn lãm rộng mở, anh đứng đó một mình trong bóng râm, xe phóng thật nhanh, chớp mắt đã đi được rất xa, Lăng Tiểu Manh không nhìn thấy rô, chỉ thấy con người ấy giờ đã thành một đốm lờ mờ.
Tạm biệt hóa ra lại là một việc vừa khó khăn mà cũng vừa đơn giản nhất, thật mầu thuẫn.
***************
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiểu Manh lại nhận được điện thoại của Tô Ngưng, giục cô đi xem sân bãi, rồi nói đã liên hệ được với một phòng làm việc thiết kế mẫu, bảo cô cùng tới gặp mặt.
Khi nói chuyện, cô và Cố Chính Vinh đang trên đường xuống núi, thấy cô nói chuyện, người hỏi kẻ đáp, anh liền nói một câu: “Nếu là việc quan trọng, vậy em về trước đi, anh phải mai mới đi được.”
Cô ôm điện thoại, rồi mới gật đầu, giọng Tô Ngưng đầu dây bên kia vẻ hoài nghi: “Về trước? Cô chạy đi đâu đấy? Ai vừa nói thế?”
Không thể chống đỡ nổi, Lăng Tiểu Manh cuống cuồng gác máy, rồi nhìn Cố Chính Vinh, “Cô ấy nghe thấy đấy”.
Ánh mắt lướt qua, cô lập tức im lặng không dám ho he, nhìn ra cửa sổ thả hồn vu vơ, người đàn ông này chẳng như trước nữa.
Nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, nhưng lần này không phải cảm giác đó, hình như cô trở nên không còn sợ anh như trước, rồi ngoái đầu trộm nhìn, ánh mắt anh hướng thẳng phía trước, miệng không mấp máy, hình như hơi nhếch lên.
Sao giống như anh đang hờn dỗi...
Bầu không khí tĩnh lặng trong xe bỗng xuất hiện tiếng phì rất khẽ, Cố Chính Vinh nhìn sang, hóa ra cô đang cười, nhìn ra ngoài giả bộ như không có việc gì, ba ngón tay đặt trên môi, dáng vẻ cố tình giấu giếm.
Cố Chính Vinh thấy rất thích thú, anh cười, “Tuần sau Nhã Tư Mẫn tới Thượng Hải, chúng mình cùng đi đón nhé”.
Ừ, đối với đề tài này, Lăng Tiểu Manh vẫn có phần không thể chấp nhận, nụ cười khi nãy đem lại cho cô đôi chút dũng khí, lần đầu tiên cô phản bác lại lời anh, “Tại sao lại bắt em đi? Chẳng phải hai người là người một nhà sao?”
Cố Chính Vinh ngẩn người một lúc, rồi lại cười, “Đúng, anh và Nhã Tư Mẫn là người một nhà, trước đây cô ấy là em gái anh.”
Cô hoảng hốt, hôm đó Tề Cách Cách cũng nói thế, nhưng cô cứ ngỡ là nói đùa, vốn chẳng hề để bụng, hôm nay vẫn lời nói đó nhưng lại phát ra từ miệng anh, bàn tay Tiểu Manh run rẩy, “Vậy sao hai người có thể...”
“Anh là con nuôi, sau này từ bỏ mối quan hệ đó.” Đúng là anh đang giải thích, giọng điệu không phải đùa cợt, chỉ là tường thuật lại sự việc.
“Vâng.” Cô đáp lại một tiếng, rồi trợn mắt nhìn, Cố Chính Vinh vốn bí hiểm, người ngoài chỉ biết từ rất nhỏ anh đã đi cùng cha mẹ ra nước ngoài, hóa ra anh lại là con nuôi.
Thấy thái độ của cô, Cố Chính Vinh lại đưa tay vuốt má cô, “Sao vậy?”
“Anh chưa từng kể cho em.”
“Cái này có gì hay mà kể.”
Cũng đúng, điều này có gì hay mà kể, anh cũng không phải minh tinh, chuyện đời tư đâu có ai quan tâm, hầu như cũng chẳng ai biết. Nhưng Lăng Tiểu Manh lại thấy trong lòng thật chua xót, hóa ra là con nuôi, rồi từ bỏ quan hệ, dù không nói, cũng thấy thật khó khăn.
Anh hoàn toàn không nhận thấy, vẫn cười, “Có nhiều chuyện rất lãng phí thời gian, nhưng sắp giải quyết xong rồi, em không phải lo”.
Dù nghe không hiểu cho lắm, nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn gật đầu thật ngoan.
Lăng Tiểu Manh gọi điện đặt vé máy bay chuyến gần nhất, lịch đã kín, Cố Chính Vinh đưa cô tới sân bay là rời đi ngay, xuống xe giúp cô lấy túi trong cốp sau ra, lúc đặt vào tay cô, anh không kìm được liền cúi đầu hôn lên má cô.
Đây là sân bay mà! Lăng Tiểu Manh đỏ mặt, ngẩng đầu lên, mắt nhắm nghiền.
Ngồi vào trong ghế lái xe, anh hỏi: “Còn định nói gì với anh nữa sao?”
Lăng Tiểu Manh đang mải che giấu gương mặt chín đỏ của mình, nghĩ một hồi, rồi hỏi thẳng anh: “Tại sao lại tốt với em như vậy?”
Cô rất ít khi hỏi tại sao, lần trước ở Hàng Châu, cô chỉ hỏi: “Tại sao lại mua cái này cho em?” Anh trả lời thật nhanh: “Bởi em ngoan”.
Nhưng lần này Cố Chính Vinh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Để em vui, không phải khóc nữa.”
Sao lại nói vậy? Cô lại khóc bây giờ.
Khi anh rời đi, Lăng Tiểu Manh vẫn đứng ở cửa sân bay nhìn theo anh, biết đây là thói quen, nếu anh không bỏ đi, cô nhất quyết không đi trước.
Anh cũng quen rồi, lúc nhấn ga nhìn cô qua gương chiếu hậu, đâu đâu cũng thấy người, phi trường rộng lớn, cô càng trở nên bé nhỏ, tay xách chiếc túi, cũng không vẫy tay, đứng ở đó không rời nửa bước.
Cố Chính Vinh lại cười, nếu làm được, không nói cô cũng thấy, hứa rồi mà không làm được, anh thực sự sợ làm cô tổn thương.
Chỉ mấy hôm nữa thôi, tất cả rồi sẽ ổn.
Đến Thượng Hải thì đã quá trưa, Tô Ngưng sốt ruột nên tới thẳng sân bay gặp cô, nhân tiện đón cô ra sân triển lãm.
Còn đang ở đại lộ Long Đông, nhớ tới bài học lần trước, Lăng Tiểu Manh bắt cô đảm bảo, “Chút nữa đưa tôi tới ga tàu điện ngầm nhé”.
“Tiểu thư, giờ cô là bảo bối của tôi, chút nữa tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn được chưa?” Tô Ngưng vừa lái xe vừa đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt như muốn nói cô nghi ngờ đạo đức của tôi sao.
Cô không dám, cười hì hì rồi rụt tay lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thực tế đã chứng minh, có một vài người đạo đức của họ thực không thể quá tin tưởng.
Vừa nói chuyện với ông Chung, người phụ trách triển lãm, Tô Ngưng lại có điện thoại, rồi lớn tiếng bô lô ba la với ai đó trong điện thoại, dập máy, liền ra vẻ rất có lỗi nhìn cô, “Tiểu Manh, có vài đồ trưng bày triển lãm chở tới cầu thì gặp sự cố, tôi phải tới đó gấp. Đây là ông Chung, giờ để ông ấy giới thiệu qua tình hình cho cô, chút nữa tôi tới đón, được không?”
“Hả? Chút nữa là mấy giờ?”, Lăng Tiểu Manh kéo Tô Ngưng lại.
“Nhanh thôi nhanh thôi, chứng tôi còn phải tới phòng chế tác.” Tô Ngưng đã bước ra ngoài, bước chân sải dài, nháy mắt đã ra tới cửa.
“Tô Ngưng... ” Lăng Tiểu Manh không theo kịp, giọng kéo dài bất lực.
“Được rồi, cô ấy là như vậy đó, quen rồi là được.” Ông Chung bước tới bên cô cười nói, “Cô Lăng, để tôi giới thiệu cho cô về sân bãi, cũng may có một vị nữa vừa tới, chúng ta cùng đi nhé”.
Ai? Lăng Tiểu Manh quay đầu lại nhìn, phía cuối hành lang có người đang bước tới, bước chân không nhanh, trông thấy cô chưa nói đã cười.
Lăng Tiểu Manh lập tức quay đầu một trăm tám mươi độ, rồi hướng về phía Tô Ngưng mất hút khi nãy thầm than, Tô Ngưng à, sao cô có thể bỏ tôi lại ở đây? Cứ khi không muốn gặp ai thì người đó liền xuất hiện, bóng ma Đổng Diệc Lỗi này mãi không chịu buông tha cô...
Vừa lúc kết thúc triển lãm thường niên, hội trường chính đã được dọn dẹp sạch sẽ, bốn bề trống không. Ông Chung đưa hai người họ đi một vòng quanh khu triển lãm thao thao bất tuyệt giới thiệu, điệu bộ hết sức chuyên nghiệp.
Cũng bởi thao thao bất tuyệt, thế nên ông không chú ý thấy bầu không khí của hai người đi cạnh mình không được bình thường cho lắm. Lăng Tiểu Manh chỉ biết hướng thẳng về phía trước, nhìn đăm đăm tờ sơ đồ tổng thể khu triển lãm trên tay, rồi cố hết sức trả lời từng câu hỏi của ông, rõ ràng muốn biến nơi này thành nơi không có sự tồn tại của người thứ ba.
Đáng tiếc cô không có khả năng đặc biệt, có làm thế nào thì người thứ ba cũng vẫn cứ tồn tại.
Đổng Diệc Lỗi không lấy làm lạ trước phản ứng này của cô, lúc đầu còn ý định bắt chuyện với cô, sau đành thôi, lặng lẽ bước đi. Anh đi theo, nhưng mắt cứ nhìn cô suốt.
Hai năm không gặp, hóa ra cô chẳng thay đổi chút nào, nhưng khi cô đột nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người, được ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào, anh mới phát hiện, cô thực sự đã thay đổi.
Anh vẫn nhớ Lăng Tiểu Manh mười sáu tuổi là một cô bé con rất ít nói, trong khi những cô bạn khác đã bắt đầu dậy thì, đồng phục may ôm sát, bởi bé nhỏ nên trong đám đông cô không hề bắt mắt. điều duy nhất đáng để tự hào đó chính là làn da, đặc điểm của con gái vùng sông nước không lẫn đi đâu được, làn da trắng muốt nõn nà, bước chân uyển chuyển, nếu ngắm nhìn kỹ sẽ thấy dư vị đọng lại thật lâu.
Anh nhớ những ưu điểm của cô, tính tình dịu hiền, ngoan ngoãn, kiên trì nhẫn nại, làm việc gì cũng chuyên tâm đến cùng, yêu một người cũng vậy.
Bây giờ nhìn lại, về mặt chọn bạn đời anh cũng có thể nói là biết nhìn xa trông rộng, người con gái như Lăng Tiểu Manh, có một nghìn năm nữa vẫn cứ là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng phải có điều kiện - sự lựa chọn tốt nhất của một người đàn ông thành đạt.
Anh tuy xuất thân tầm thường, nhưng trong trường vẫn thuộc dạng đình đám, là cục cưng của thầy cô, là hình mẫu lý tưởng của bạn bè. Ngay cả khi từ bỏ học bổng, anh vẫn hết sức tự tin, tự tin rằng mình có thể dựa vào thực lực để vào được một ngôi trường tốt hơn, và cũng để được ở bên cô.
Sau này mơ ước của họ đã trở thành hiện thực, cùng dắt tay nhau bước vào đại học, anh coi việc chinh phục thế giới này chỉ là chuyện nhỏ. Tuổi trẻ ngông cuồng, giờ nghĩ lại thấy mình thật nực cười. Sau khi rời xa mái trường, sự thật tàn khốc đã đánh bại tất cả, hàng ngày anh chỉ có thể ngồi trong cabin của mình với một công việc bình thường được chăng hay chớ. Đối với lũ bợ đỡ tầm thường mà năng lực còn kém mình rất xa, cô lại thích ứng rất nhanh và cực kỳ thoải mái, ngày nào cũng vui vẻ thỏa mãn, như một chú chim nhỏ.
Đúng, tám năm ở bên cô, anh vẫn luôn hạnh phúc, nhưng càng về sau, anh càng thấy chán ghét.
Anh chán ghét việc bị người khác giẫm đạp dưới chân, ghét những tháng ngày mong chờ thành công mãi mà chẳng thấy, ghét căn phòng nhỏ chật hẹp nóng nực trên căn gác đó, sau cùng anh ghét ở bên cô, trong một mối quan hệ khăng khít không dời.
Vào công ty không lâu, anh bỗng tỉnh ngộ, cái gọi lài “Vương tướng ở đời, đâu mà chẳng làm nên nghiệp lớn”, tất cả chỉ là thứ bỏ đi. Dù anh không tài giỏi kiệt xuất tới đâu, nếu không có hậu thuẫn, không có ô dù thì muốn làm nên sự nghiệp căn bản cũng giống như nghìn lẻ một đêm.
Vậy nên khi cơ hội đến, anh không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nắm lấy. Cả một đời người có những lúc vận may chỉ đến một lần, nếu buông tay, sẽ không thể có lại được. Anh không muốn cả đời sẽ phải làm một tên nhân viên quèn sống cuộc sống nhàm chán buồn tẻ, hoặc phấn đấu ba, bốn chục năm để rồi than thở rằng chưa từng được hưởng thụ suốt quãng đời thanh xuân.
Hai năm nay anh hy sinh quá nhiều, nhất là khi chia tay với cô. Anh biết mình bạc bẽo, nhưng làm người được cái nọ phải mất cái kia, khi ấy anh chưa từng nghĩ cô sẽ tha thứ ình. Thực tế anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại cô, những tưởng sau khi lành vết thương cô sẽ trở về quê nhà, sống cuộc sống phẳng lặng dành ình.
Hai năm nay, anh không hề lãng phí giây phút nào, Đổng Diệc Lỗi ngày hôm nay đã không còn là anh chàng A Mông ngốc nghếch ôm hoài bão năm xưa nữa. chỉ có điều không ngờ, Lăng Tiểu Manh thích yên ổn đã không biến mất như anh dự đoán, cô trở thành vị trợ lý thiết kế trẻ tuổi nhất đã đành, trong đại hội thường niên còn bộc lộ tài năng theo cách khiến mọi người phải bỏ kính xuống nhìn.
Lúc đầu Đổng Diệc Lỗi rất kinh ngạc, sau này mới thấy đây chính là cơ hội tốt mà ông Trời dành ình.
Hai năm nay anh đã gặp không biết bao nhiêu cô gái, vẫn thấy người con gái như Lăng Tiểu Manh, có một nghìn năm nữa vẫn cứ là sự lựa chọn tốt nhất của đàn ông, sự lựa chọn tốt nhất của một người đàn ông thành đạt.
Ngồi trong công ty anh hừng hực quyết tâm, phải tới Thượng Hải khai phá ra một con đường. Thương trường như chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều được khởi động và vận hành với vận tốc nhanh nhất. Bọn họ không đủ kiên nhẫn để đào tạo nguồn nhân lực từ đầu, họ cần một Lăng Tiểu Manh tươi mới và mang trong mình sức hút cùng gia nhập, còn cô giờ đây dù ở phương diện nào cũng đáng để anh chú ý tới, thậm chí tận sâu trong trái tim anh vẫn còn yêu cô.
Giờ đây anh rất có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, còn người con gái này cũng đã trưởng thành, hai năm cách biệt, họ có thể cùng sánh vai nhau trên một sân chơi khác, cùng hưởng niềm vui của thành công.
Sau cuộc gặp gỡ chớp nhoáng tại đại hội thường niên, dường như quá khứ lại ào về trong trái tim anh, nhưng suy cho cùng cô mới là người con gái anh hoàn toàn lãng quên. Tám năm đó tuy non nớt, ngây ngô nhưng đẹp biết bao, anh muốn cô trở lại, để rồi không bao giờ rời xa.
Trước kia Lăng Tiểu Manh yêu anh nhiều lắm, họ ở bên nhau vui vẻ biết mấy, anh còn rất nhớ cô. Cô là người con gái ngoan hiền, tuy giờ đây bảo cô ngay lập tức đón nhận mình quả thực rất khó khăn, nhưng anh rất có niềm tin vào bản thân.
Điện thoại reo lên, anh rút ra nhìn rồi tắt máy.
Nhưng điện thoại lại reo, đầu dây bên kia mải miết gọi mãi không thôi, đã ba bốn lần rồi, đến cả Lăng Tiểu Manh cũng phải nhìn anh một cái. Đổng Diệc Lỗi ra dấu với họ, rồi bước sang một bên nghe điện thoại.
“Đổng Diệc Lỗi, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi sao?”, giọng người con gái quen thuộc, cũng bởi quá kích động nên tiếng thở dồn dập nghe rõ mồn một.
“Thư Tử Kỳ, tôi đã nói rõ với cô rồi, đừng phát điên lên như thế có được không?”
Đầu dây bên kia có tiếng khóc, rồi van nài.
Đổng Diệc Lỗi ngoái đầu nhìn Tiểu Manh, thấy cô và ông Chung đã bước đi xa, mới bắt đầu trả lời: “Vô ích thôi đại tiểu thư à, vấn đề của cô không phải rời xa tôi cô không thể sống tiếp, mà là cô có quá thừa thời gian để phát điên. Lúc này một phút của tôi quý hơn vàng, tôi không có thời gian ngồi nghe cô khóc đâu, tôi tắt máy đây.”
“Đổng Diệc Lỗi, anh dám!”
Ầm ĩ quá! Đổng Diệc Lỗi mất kiên nhẫn, dập máy luôn, rồi tắt máy, cũng may điện thoại này chỉ dùng để liên lạc với bạn bè và người thân, ngày mai anh sẽ đổi số.
Anh sải bước đi, mỉm cười với ông Chung lúc này đang quay đầu lại, rồi nhìn Lăng Tiểu Manh.
Hai năm trước, làm sao anh biết được người con gái này vẫn có thể chịu đựng được như thế, thật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không sao, chỉ là mượn gió đông giờ đây anh đã tìm được Bá Lạc của riêng mình, một cơn gió lốc giữa trời xanh, anh hoàn toàn có thể vượt qua trở ngại này.
Sân bãi rất rộng, đi một vòng đã hơn tiếng đồng hồ, Lăng Tiểu Manh định ngó qua khu trưng bày, vừa nghĩ vừa đánh dấu lại vị trí lên tấm bản đồ. Lúc đầu cô còn thấy có phần không thoải mái, sau bận tới bận lui nên quên hẳn người đi bên cạnh bao gồm cả Đổng Diệc Lỗi, người vẫn luôn nhìn cô.
Ông Chung tháp tùng từ đầu tới cuối, công ty Osun của Đổng Diệc Lỗi cũng có một khoảnh đất trong này, trưng bày các tác phẩm của những nhà thiết kế trẻ trong nước, khu trưng bày của Osun hoành tráng, đầy khí thế, ông Chung đang đưa anh đi xem cho kỹ, chẳng ai làm phiền, Lăng Tiểu Manh càng thích thú.
“Tiểu Manh, em có muốn cùng đi xem chỗ của công ty tụi anh không?” Bên tai bỗng có tiếng nói làm cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên đã thấy Đổng Diệc Lỗi đứng bên cạnh, mắt nhìn lên tấm bản đồ trên tay cô, một tay chỉ lên đó, “Ở ngay trung tâm, vuông vắn lắm, chắc chắn hiệu quả trưng bày rất tốt”.
Tới nước này, cô cũng không muốn biến người ta thành không khí, mắt nhìn đại theo hướng đó, “Thế à? ừ, vuông vắn lắm”.
“Cho chút ý kiến đi?” Anh đưa tay ra, Lăng Tiểu Manh vốn không nghĩ anh sẽ có động tác như vậy, còn chưa kịp rụt tay lại, liền bị ngón tay anh chạm vào, mất kiểm soát, toàn thân mát lạnh.
Lăng Tiểu Manh lập tức lùi lại, ngón tay Đổng Diệc Lỗi vẫn đang giơ lên, nhìn cô thẫn thờ.
Cơ thể phản ứng thật dữ dội, đến Lăng Tiểu Manh cũng thấy ngạc nhiên.
Hai người họ đã từng là một cặp tình nhân quấn quýt, mãi mãi sánh bước bên nhau không rời, giống như một cặp sinh đôi liền thân, đôi bàn tay thon dài đó cô đã quen thuộc như chính đôi tay của mình. Nhưng lúc này cô không thể chịu được dù chỉ là sự tiếp xúc ngoài da thịt, chỉ còn lại sự phản cảm.
“Tiểu Manh, em có cần sợ anh tới mức đó không? Anh đâu có ăn thịt em.” Lặng người hồi lâu anh bật cười, rồi bước về phía cô, chắp tay sau lưng, “Được rồi, anh không kéo em nữa. lại đây nhìn cùng anh, nói chuyện với anh về kế hoạch tham gia triển lãm lần này của Osun”.
Kế hoạch tham gia triển lãm của Osun, liên quan gì tới cô.
Trong bụng bắt đầu thắc mắc, đôi môi Lăng Tiểu Manh mấp máy định nói, nhưng trong đầu chợt lóe lên, Osun?
Cô có nghe Cố Chính Vinh nói qua, họ là một đội quân tốc hành hừng hực dã tâm thôn tính thị trường, đầu năm nay mới thâm nhập vào Trung Quốc, trong công ty đã lập hẳn chuyên án bám sát xu hướng.
Cô chỉ biết cúi gằm xuống tấm bản đồ trước mắt, cô vốn không mấy ấn tượng với những điều này, nhưng hai ngày trước lúc dùng bữa, Cố Chính Vinh còn chau mày nói chuyện về họ với ông chủ nhà hàng, ngữ điệu nghiêm trọng, khi ấy cô cũng không để ý lắm, giờ nghe thấy cô đột nhiên nhớ lại.
Đôi chân Tiểu Manh vẫn muốn lùi lại, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đáp lời, “Là cái gì?”
Đổng Diệc Lỗi mỉm cười, đưa cô đi thẳng về phía trung tâm, giơ tay chỉ, “Nguyên sàn trưng bày dành cho những nhà thiết kế mới được chiêu mộ trong nước của công ty, và cả những thiết kế mới nhất trên thế giới. showroom chủ lực tại châu Á của Osun cũng sắp được khai trương ở Thượng Hải, lần này phối hợp để PR, đương nhiên, cũng hy vọng nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng của các nhà thiết kế, công ty đang cần rất nhiều những nhà thiết kế nổi tiếng tại đây, em hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.” Tuy cô không hiểu lắm về thương trường nhưng Osun cô đã từng được nghe qua. “Tại sao không dùng những nhà thiết kế nước ngoài? Có những người cực kỳ nổi tiếng, thật ra chẳng cần dùng cách mất công này”.
“Đâu có giống nhau. Xu hướng thiết kế chuyên về nước ngoài giờ đây ở Trung Quốc đã rơi vào thoái trào, sự ủng hộ dành ặt hàng tiêu dùng của người nước ngoài đã bắt đầu bước vào quan niệm mới với sự tham dự của những mặt hàng Trung Quốc, tất cả các công ty đều cố gắng theo hướng này, cho dù là KFC cũng phải cố tìm bí quyết mới hòng đối phó với sự trỗi dậy của Phương Đông, chỉ sợ bị chia sẻ thị phần, nếu không lo trước tính sau thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, huống hồ có được nhà thiết kế bản địa nổi tiếng làm lợi thế, em không thấy nó rất hợp với tâm nguyện của những thành phần trí thức Trung Quốc thế hệ mới, lại khiến ta có cảm giác mới mẻ, rất dễ dàng để nổi bật hơn những thương hiệu chỉ chuyên đồ gia dụng giá cao theo kiểu tây sao?” Thấy cô chăm chú lắng nghe, Đổng Diệc Lỗi mặt mũi hớn hở, hào hứng nói.
“Đó đều là kế hoạch của anh nhỉ?”
“Lần đầu tiên khi anh gặp mặt, ông chủ của Osun ở Mỹ đã đề cập tới vấn đề này, ông ấy rất tán thưởng quan điểm của anh, em thấy thế nào?”
Nói hay lắm! Đổng Diệc Lỗi vẫn luôn là người đàn ông tài ba, từ nhỏ cô đã biết như thế. Nhưng nghĩ một lúc cô lại hỏi: “Đã vậy, tại sao còn phải phối hợp với những thiết kế mới nhất của nước ngoài?”
“Tiểu thư à, đây là kinh doanh, những nhà thiết kế trong nước có danh tiếng đến đâu cũng không thể đẩy giá thành lên quá cao được, để công ty thực sự thắng lợi cần phải dựa vào sự chênh lệch giá quốc tế, em có biết giá ship đồ gia dụng từ nước ngoài vào Trung Quốc có thể lộn bao nhiêu vòng không? giai đoạn đầu của những nhà thiết kế trong nước vẫn chủ yếu là quảng cáo.”
Lăng Tiểu Manh lại nhìn anh ta, suy nghĩ khi nãy lập tức bị xóa bỏ, “Thế chẳng phải treo đầu dê bán thịt chó sao?”
“Em xem sàn trưng bày lớn như thế này, còn biết bao nhiêu chỗ, vậy có bao nhiêu công ty nhỏ sẽ quảng bá cho những nhà thiết kế Trung Quốc còn chưa nổi danh? Có mấy ai để ý?”
Cô chán chẳng buồn nghe, cúi đầu gấp tờ sơ đồ trong tay, định từ biệt.
Tô Ngưng, cô chạy đi đâu rồi? Tôi không thể đợi được nữa, phải tự cứu mình đã.
“Tiểu Manh”, Lăng Tiểu Manh còn chưa kịp nói lời tạm biệt liền bị anh cướp lời, “anh có một đề nghị”.
“Ừ?” Cô đã quay người tìm lối ra, tiện thể nên ừ một tiếng.
“Anh biết hai năm nay em đều làm việc trong phòng Thiết kế, có muốn chuyển sang thiết kế đồ gia dụng chuyên nghiệp hơn không? Cơ hội hiếm có, nếu em đồng ý, anh thay mặt Osun mời em cùng gia nhập.”
“Hả?” Đột ngột nghe thấy lời nói không xuôi tai, Lăng Tiểu Manh hết sức kinh ngạc.
Đổng Diệc Lỗi đã hiểu lầm thái độ của cô, cực kỳ tự tin vẫy tay, “Nhìn xem, nếu em đồng ý, cả khu triển lãm này sẽ là của em, thế nào?”
“Đừng đùa chứ”. Người đàn ông này bị điên rồi sao? Lăng Tiểu Manh không nhịn được thốt lên, nét mặt trở nên quá đỗi kinh ngạc.
“Sao lại đùa?” Bước tới gần cô hơn, Đổng Diệc Lỗi cúi đầu mỉm cười, “Tiểu Manh, anh biết trước đây mình đã làm những việc có lỗi với em, nhưng giờ tất cả đã qua, anh đã chia tay Thư Tử Kỳ từ lâu, cho tới giờ vẫn chỉ có một mình. Cơ hội tốt thế này, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, hãy về cạnh anh, anh sẽ dần bù đắp cho em, sẽ giúp em trở thành nhà thiết kế hàng đầu trong nước”.
Lăng Tiểu Manh lại nổi da gà lần nữa, thực sự không thể khống chế được, cô lùi lại một bước. Đổng Diệc Lỗi lại bước tới, cô quay ngoắt đầu đi đúng ba bước rồi ngoảnh đầu lại, khuôn mặt thể hiện rõ thái độ không muốn anh ta đến gần.
Thượng đế! Khi người đàn ông này bỏ đi, con đã chấp nhận, đã hiểu, giờ Người an bài thế này, đáng ra con phải biết ơn, nhưng giờ đây tại sao Người lại để anh ta xuất hiện trước mặt con thêm lần nữa? tuổi tác lớn dần, con người cũng đổi thay, những cái đó con có thể chấp nhận, nhưng đâu cần thiết để con tận mắt chứng kiến một cách trần trụi thế này?
Anh có thể rời xa, có thể đổi thay, nhưng xin đừng xuất hiện trở lại, hãy gạt bỏ tất cả những điều tốt đẹp đã từng có, giống như một giấc mơ lúc nửa đêm đến một chút ký ức cũng trở nên nhạt nhòa, nhưng làm thế này có phải quá tàn nhẫn không?
“Đổng tiên sinh”, Lăng Tiểu Manh không ngờ đời này mình lại có thể gọi người đàn ông này như vậy, “Xin anh đừng nói nữa, thật đấy, tôi xin anh, tôi thấy buồn nôn”.
“Buồn nôn?” Anh trợn tròn mắt, rồi mỉm cười, “Tiểu Manh, em thay đổi rồi, giờ cũng biết nói chuyện lắm. Tại sao em lại từ chối anh? Chẳng lẽ em có bạn trai? đừng lừa anh, anh đã hỏi mọi người rồi, em nổi tiếng là người một mình đi một mình về, đến bạn bè cũng chẳng có một ai”.
Lăng Tiểu Manh định phản bác lại, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Tô Ngưng, cuối cùng cô cũng nhớ tới tôi! Cô lập tức nhấc máy, nói thật nhanh, “Tô Ngưng, rốt cuộc đến lúc nào cô mới tới đón tôi? Tôi đã xem hết cả, giờ muốn đi rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...