Joy tằng hắng mạnh một tiếng, thành công phá vỡ bức tường vô hình bao bọc thế giới hồng phấn kia, đem ba người hoàn toàn đã quên chính sự từ triệu hồi trở về thực tế.
Hắn sợ mình mà không hành động, ba cái người này sẽ trình diễn màn tình cảm hạn chế độ tuổi 21+.
(Muốn gì thì để sau khi an toàn đi! Dù có tiếc nuối xem phim hay nhưng tính mạng quan trọng hơn!)
"Người của Đội Điều Tra một hồi rất có thể còn qua lại đây. Các ngươi đã nghĩ ra cách làm như thế nào rời khỏi chưa?"
"Ngươi là ai?"
Thản nhiên thu hồi móng vuốt sờ sờ "em nhỏ", Sullivan ăn thêm chút đậu hủ ở chân của Gia Lôi mới ưu nhã đi xuống giường.
Hoàn toàn cố ý làm lơ không có nhìn thấy mấy dấu chấm li ti trên đùi Sullivan, Joy nỗ lực duy trì biểu tình bình thường.
"Ta tên là Joy, có thể xem như là một quân cờ không giá trị, một con tốt thí trên bàn cờ của Ám Dực Tộc. Cái tên bị đánh hôn mê bên kia là Dennis, cũng là chủ nhân của đám người còn đang canh gác ở bên ngoài cửa. Hắn cũng là đứa cháu trai duy nhất của Tam trưởng lão. Tộc trưởng đang phát động toàn bộ mọi người đi lục soát tìm kiếm Gia Lôi. Nơi này của ta cũng không phải an toàn, các ngươi cần lập tức tìm cách rời khỏi đây."
"Rời đi không được, phi thuyền mà chúng ta dùng tới đây đã bị hỏng rồi, chỉ có thể liều mạng đánh ra thôi."
Ason gắt gao ôm eo Gia Lôi. Mặc cho đối phương đá hắn đánh hắn cũng quyết không buông tay.
"Hỏng rồi?"
Joy kinh ngạc.
"Phi thuyền bị hỏng rồi mà các ngươi còn có tâm tình ở chỗ này nói chuyện yêu đương?"
Hai người đàn ông này đầu óc có vấn đề sao?
"Nếu không thì ngươi nghĩ phải làm gì? Dù sao cũng sắp phải xông trận, có thể dành chút thời gian cùng Gia Lôi ôn chuyện chẳng lẽ không phải càng tốt? Có người yêu cổ vũ, đợi lát nữa tham gia cuộc chiến tinh thần của chúng ta mới có thể càng thêm tăng cao, sức lực càng thêm dũng mãnh. Đúng không Gia Lôi?"
Vứt cho Gia Lôi một cái hôn gió, Sullivan sờ sờ vết thương đã không còn đau, lại lắc lư đi đến trước mặt Gia Lôi.
Gia Lôi không trả lời Sullivan. Trận huyết chiến sẽ xảy ra thì Gia Lôi tin. Tinh thần tăng cao, sức chiến đấu dũng mãnh Gia Lôi cũng có thể tin. Nhưng điều duy nhất Gia Lôi không tin là Sullivan và Anson vì một phút bốc đồng vội vàng xông vào đại bản doanh của Ám Dực Tộc mà không có một chút chuẩn bị. Chắc chắn, khẳng định hai người này còn có hậu chiêu, còn là một tuyệt chiêu đặc biệt kinh khủng.
"Ngươi muốn đi cùng chúng ta không?"
Ôm lấy Gia Lôi rốt cuộc không còn đá người nữa, Anson mặt vô biểu tình dùng ngón tay chọc chọc bề mặt co dãn của quả cầu. Hắn nghĩ đến đây là mặt Tiểu Bảo Bảo do Gia Lôi sinh, trông ánh mắt lãnh đạm chậm rãi dâng lên một tia ấm áp.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Joy dùng ngữ khí kiên định nói.
"Nơi này là nhà của ta, dù có chết ta cũng sẽ không rời đi."
"Không rời đi? Vậy chỉ có thể làm khó ngươi một chút."
Nâng cánh tay lên, Sullivan gõ một cái vào ót đối phương. Joy bị đánh ngất. Sullivan cười, nghiêng người tránh né, để Joy tùy ý ngã trên mặt đất phát ra một tiếng va chạm nặng nề.
"Joy đắc tội gì với ngươi?"
Gia Lôi nhướng mày. Chắc Joy sẽ cảm thấy may mắn vì thảm lót sàn trong phòng này khá dày?
"Ta ghen."
Thoải mái hào phóng trả lời, Sullivan một chút cũng không cảm thấy chính mình làm sai.
Ai biểu Joy có khuôn mặt đẹp y như Addis, không phải làm người nhìn thấy là phiền sao? Còn làm hại ta bực bội và Anson hiểu lầm. Mẹ nó, giống đực mà dùng khuôn mặt này tồn tại nhìn thấy là ghét rồi, chỉ muốn đập chết!
Trả thù xong tình địch tiềm tàng, Sullivan híp híp mắt từ trong lòng ngực móc ra một cái chai nhỏ.
"Gia Lôi, em còn nhớ rõ nhìn thấy Dị Tộc ở đâu hay không?"
"Nhớ rõ, mà trong tay ngươi chính là cái gì?"
"Thứ này là Garfield đưa cho ta. Hắn nói có thể làm đám Dị Tộc ngoài hành tinh phát cuồng. Ta rất hiếu kì Dị Tộc phát cuồng sẽ cuồng đến tình trạng gì. Hay chúng ta hiện tại liền đi thử xem?"
Gia Lôi liếc mắt nhìn cái chai Sullivan đong đưa ở trên tay. Cái chai chứa chất lỏng màu hồng nhạt, liều lượng cũng không nhiều. sờ cằm hắc hắc cười gian tà, Gia Lôi không chút nào nghi ngờ uy lực của chất lỏng này. Mấy bộ sưu tập huân chương của Garfield chính là từ máu những Dị Tộc mà ra đó thôi. Hắn nói chất lỏng này có thể làm Dị Tộc phát cuồng thì khẳng định sẽ hóa cuồng đến mức không nhận bản thân, Thần chắn giết Thần.
"Vậy còn chờ cái gì? Xuất phát thôi."
"Xin tuân theo thánh mệnh. Em yêu giữ cái chai cẩn thận, anh chở em bay đi."
Đem cái chai nhét vào trong tay Gia Lôi, Sullivan hưng phấn chuyển hóa ra hình thú. Cái phòng ngủ nho nhỏ nơi này sao chứa được con rồng khổng lồ? Chỉ nghe vang lên " ầm " một tiếng, căn phòng bị cái đuôi rồng nện vỡ ra. Chỗ ngăn ngầm đầu giường mà Joy cố tình tạo ra cũng bị cái đầu cực đại phá thành một lỗ thủng lớn. Ánh trăng xuyên thấu qua nóc nhà rách nát chiếu vào phòng, làm những chiếc vảy rồng màu tím sáng lóa mắt, dưới ánh trăng càng có vẻ rực rỡ lấp lánh.
Gia Lôi đứng ở trước người giúp Joy chặn lại những mảnh vụn rơi xuống. Chờ bụi mù tan hết, Gia Lôi bắt lấy mang tai Sullivan dùng sức kéo.
"Sullivan, sao ngươi dám đem lòng dạ hẹp hòi đối xử với người ta?"
Đừng nói với ta rằng cái phòng bị hủy hoại nát bét chỉ là do ngoài ý muốn. Hai mắt của ta đâu có mù!
Sullivan hừ hừ, rồi khịt khịt mũi phát ra tiếng phì phì.
Chỉ là cái phòng ở thôi? Cùng lắm thì về sau cho Joy cái còn lớn hơn nữa!
Thật ra phương pháp đi ra ngoài này đối với bọn họ và Joy đều có lợi. Tất cả đều từ nơi này đi ra ngoài, nếu không làm chút động tĩnh sao có thể tẩy sạch hiềm nghi cho Joy?
Tự hào cho là "Ta thực chính nghĩa" Sullivan lấy sừng cọ cọ thân thể Gia Lôi. Cũng không đợi đối phương lại phát hỏa, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống dài. Móng vuốt nhẹ nhàng kẹp Gia Lôi và Anson bay lên trời.
Chiến tích oanh oanh liệt liệt của Thủ Lĩnh Dark Clan lại được viết thêm một chương mới.
Tại thư phòng Tộc trưởng Ám Dực Tộc.
Tộc trưởng đang ngồi trên ghế âm trầm tức giận. Ông ta huy động lực lượng đông đảo cũng không thể tìm thấy bóng dáng Gia Lôi. Không chỉ ông ta, mà cả Ám Dực Tộc đều thấy vô cùng nhục nhã. Ông ta không tin một giống cái nho nhỏ như Gia Lôi lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể né tránh đôi mắt mọi người.
Nhất định là có nội gián trợ giúp Gia Lôi. Đáng chết, nội gián kia rốt cuộc là ai?
Tộc Trưởng đang giận muốn điên. Bỗng nhiên một tiếng rồng rống to vang vọng đến phía chân trời. Tiếng rống kéo dài, âm thanh khủng bố, long uy trong khoảnh khắc bao phủ khắp bầu trời đêm.
Âm thanh như khoe khoang đồng thời khiêu khích làm Tộc Trưởng biến sắc.
Sul..li...van! Đối đầu vài chục năm, cho dù bị điếc một lỗ tai, ta cũng sẽ không nhận sai tiếng rống của đối thủ!
Vỗ mặt bàn một cái làm cái bàn bị vỡ ra, sắc mặt Tộc Trưởng xanh mét đứng lên.
Hắn làm như thế nào trà trộn được vào Ám Dực Tộc? Đã chạy đến trong nhà người ta còn diễu võ dương oai. Thân là Tộc Trưởng, ta sao có thể dửng dưng không chút biết tình?
Một phút trước vừa mới bị Gia Lôi đánh mặt bên trái, sau một phút lại bị Sullivan hung hăng đánh má bên phải, ông ta nếu còn có thể nhẫn nhịn được không phát cuồng thì chính là Tộc Trưởng tệ hại nhất.
Thay đổi thành hình thú, mở rộng cửa sổ, Tộc Trưởng nhảy ra ngoài. Một con sói to lớn có bộ lông màu đỏ như lửa ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru tràn ngập sát khí. Hai cánh dang rộng vỗ lên xuống bay nhanh về hướng tiếng rống phát ra.
Những nhân vật cấp cao trong Ám Dực Tộc nghe được tiếng rống của rồng đều có tâm trạng không khác Tộc Trưởng là mấy. Tất cả đều tức giận bay đến chỗ phát ra âm thanh kia. Trong khoảng thời gian ngắn bầu trời bị che kín bởi những con thú có cánh như hổ báo, sói... tổ chức thành đội nhóm tiến về cùng một mục tiêu. Cảnh tượng khá là ngoạn mục.
Đám người Ám Dực Tộc đến thật mau, bất quá cũng không mau bằng một bụng đầy ý nghĩ xấu Sullivan. Hắn cố ý ở chỗ này phát ra tiếng rống là nhằm thu hút mọi người tập trung đến một chỗ, tiếp theo lại dùng hết tốc lực mang theo Gia Lôi đi tìm con thủy quái kia. Chờ những người Ám Dực Tộc chạy đến chỗ Joy, bọn họ đã sớm cho con thủy quái uống xong thuốc rồi. Vừa đúng lúc để quái vật kia đem người Ám Dực Tộc thành đối tượng tấn công, sẽ có cảnh máu tươi đầy trời.
Không thể không nói, Sullivan tính toán thực chuẩn xác, khi Tộc Trưởng mang theo một đám người chạy tới thì chỉ nhìn thấy có một ngôi nhà rách nát cùng tử thi đầy đất.
Mười mấy giống đực cường tráng nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, bên cạnh không có dấu vết đánh nhau, tất cả đều là trúng một chiêu trí mạng, hoặc là nói bị đánh lén cùng lúc.
" Hú!! "
Lại lần nữa phát ra tiếng sói tru. Âm thanh mang đầy sát khí vút cao, xuyên thẳng lên bầu trời đêm. Hơi thở dày đặc mùi máu tanh khiến cho sự sợ hãi của mấy người thuộc hạ chung quanh tăng thêm mấy chục lần. Có thể thấy được sự phẫn hận của Tộc Trưởng đối với Sullivan đạt tới mức độ kinh người cỡ nào.
Ông ta đương nhiên cực kỳ hận Sullivan. Số thành viên Ám Dực Tộc bị Dark Clan giết còn nhiều hơn với số lượng chết trong tay quân đội Liên Bang. Đặc biệt là nửa năm gần đây, Dark Clan quả thực là không muốn Ám Dực Tộc sống. Nếu không phải Dark Clan bức thật chặt chẽ, ông cũng sẽ không liều lĩnh mà nghĩ đến lợi dụng Dị Tộc.
Hiện giờ những tâm huyết bố trí của Ám Dực Tộc bị Liên Bang phá hư hết cái này đến cái khác. Nếu nói trong đó không có Dark Clan nhúng tay có chết Tộc Trưởng cũng không tin. Còn nữa không biết Gia Lôi có phát hiện thủy quái trong hồ là Dị Tộc hay không, nhưng khẳng định không thể gạt được đôi mắt của Sullivan.
Nếu bị hắn đem tin tức truyền ra ngoài thì......
Hung ác nhe răng nanh.
Sẽ không. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đi ra ngoài. Dù có mất nửa Ám Dực Tộc, ta cũng muốn Sullivan để mạng ở lại đây!
Mở đôi cánh, Tộc Trưởng lại lần nữa bay lên không trung. Trong không khí còn lưu lại chút mùi vị của con rồng kia, cho nên Tộc Trưởng có chỉ dẫn chính xác. Mà phương hướng chỉ dẫn tới làm Tộc Trưởng càng thêm tin tưởng mục tiêu. Quả nhiên Sullivan đi đến hồ nước.
Tức giận khiến đôi mắt tràn đầy đầy tơ máu, Tộc Trưởng mang theo một đám người vội vã chạy tới hồ. Chỉ trong chốc lát chỗ đổ nát này cũng chỉ còn lại Thiếu Tộc Trưởng Ám Dực Tộc, Anselm.
Dẫm lên mặt đất đầy máu tươi, Anselm lạnh lùng bước từng bước một đến chỗ bức tường bị phá thành một cái lỗ to. Từ chỗ khoảng trống mở rộng trên mặt tường có thể nhìn rõ ràng tình cảnh bên trong. Tình cảnh kia làm hắn phát điên, cho nên hắn mới lựa chọn lưu lại nơi đây để dạy dỗ tên không biết trời cao đất rộng Dennis một chút.
Hoàn toàn không biết chính mình đang bị Anselm nhìn chăm chú. Dennis với cục u trên trán đang bò đến bám vào trên người Joy ăn đậu hủ. Miệng vội vàng cắn mở vạt áo chôn đầu ở trước ngực Joy bận bịu hết hôn lại liếm. Ngẫu nhiên mà bởi vì quá sốt ruột sẽ theo bản năng giơ tay lên, cánh tay mới nâng lên một nửa liền nhe răng nhếch miệng buông xuống, sau đó lại càng ra sức làm việc.
"Ai cho ngươi động vào hắn?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...