"Tộc trưởng, hắn là giống cái quý hiếm. Hắn có thể sinh cho Thiếu tộc trưởng thật nhiều đứa con giống đực. Chuyện này thì bất luận nữ tính nào cũng không so sánh được."
Cũng bất chấp có thể kết oán cùng Ngũ trưởng lão hay không, Đại trưởng lão nhẫn nại muốn khuyên nhủ Tộc trưởng thay đổi chủ ý, cho người xuống nước cứu người.
"Ta biết. Ngươi không cần phải nói nữa. Người của chúng ta không thể xuống nước. Dù xảy ra bất cứ tình huống gì đều không thể xuống đó."
"Vì cái gì? Ta......"
"Rít... Rít....!! "
Âm thanh rít gào thật dài cắt ngang lời Đại trưởng lão. Dùng tay che lại lỗ tai đau nhức, mọi người nôn nóng nhìn trên mặt nước xem sự việc đang xảy ra.
Gia Lôi uốn cong đuôi cá ném ra một quả cầu nước thật to. Quả cầu nước bay lên theo đường vòng cung rồi nện xuống.
" Ầm "
Một vật to lớn như vậy nếu bình thường căn bản Gia Lôi sẽ nâng không nổi. Nhưng lực tấn công của Gia Lôi khi biến thân rất mạnh có thể so với giống đực. Quả cầu nước được ném ra bay vút lên theo đường vòng cung rồi rơi xuống nện thật mạnh ở trên người thủy quái, những bọt nước khổng lồ được tạo thành, văng tung tóe bốn phía.
Gia Lôi nện thủy quái một đòn mạnh. Nhưng như vậy cũng còn chưa tính xong, Gia Lôi lại học theo thủy quái, tung người nhảy lên giữa không trung, rồi lại chui đầu vào trong nước.
Bọn họ đều cho rằng Gia Lôi muốn nhân cơ hội trả thù. Không ngờ rằng đợi một hồi lâu sau, mọi người chỉ thấy thủy quái đổ máu không ngừng kêu gào. Trong lúc thủy tiếp liên tiếp phát cuồng tìm kiếm đối thủ, lại không có nhìn thấy bóng dáng Gia Lôi đâu cả.
Gia Lôi thế nhưng ở trước mắt bao nhiêu người dùng chiêu "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Lộ Trần Thương" (Giữa ban ngày ban mặt, sửa đường, ngấm ngầm bí mật mở lối chạy trốn.)
Tên nhóc này liều mạng xuống nước cùng thủy quái. Cố ý bơi loanh quanh lòng vòng chỉ vì để chờ đợi thời cơ, nhắm chuẩn mục tiêu, dốc toàn lực ra một đòn chính xác, mở đường máu thoát khỏi khốn cảnh!
Những khán giả trên bờ đều cảm thán.
Chiêu này không chỉ can đảm còn quyết đoán. Những người ở đây đã xem nhẹ Gia Lôi hiện tại đều "Cam Bái Hạ Phong". Nhưng đồng thời, bọn họ đối với Gia Lôi... cũng càng tăng thêm tức giận.
Một đám đông bu lại nhìn như xem trò vui đều bị phản pháo. Có phải ngươi còn cười vào mũi bọn ta hay không, Gia Lôi? Đây là sự sỉ nhục của toàn bộ Ám Dực Tộc. Hành vi vả vào mặt này, không đánh trả trở lại, bọn ta thề không làm người!
Tộc trưởng nghiến răng đến sắp chảy máu. Ông ta như vậy mà bị một đứa nhỏ chơi khăm, trở thành trò cười trước mắt tất cả mọi người trong tộc, bị thua sạch sẽ thể diện.
Giỏi lắm, rất hay, nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy đừng trách ta tàn nhẫn!
"Lục soát cho ta. Khởi động hệ thống cảnh báo cấp cao nhất. Tất cả thành viên Ám Dực Tộc đều phải tham gia hành động. Tiến hành lục soát điều tra mọi nơi. Nếu hắn phản kháng cứ thẳng tay đánh, bị thương cũng được, không được giết chết, phải mang người về cho ta!"
Đánh chết, đánh cho tàn phế cũng được? Ngũ trưởng lão cười, ông ta chờ chính là những lời này.
Toàn bộ Ám Dực tộc bởi vì lời nói của Tộc trưởng mà khí thế sôi trào lên. Trên trời, trong nước, dưới đất, nơi nào có thể ẩn trốn đều bị xếp vào phạm vi điều tra. Trừ em bé chưa biết gì, cả người già cũng bị kéo đi tham gia công tác tìm kiếm. Những đội ngũ những nhóm nhỏ tự phát được thành lập rất nhiều. Toàn thể mọi người lấy xuất phát điểm là chỗ mặt hồ nơi Gia Lôi biến mất, một tấc cũng không bỏ sót, dần dần mở rộng phạm vi ra.
Tại một chỗ khác.
"Đừng nhúc nhích."
Dùng cánh tay siết chặt cổ một con tin, đem người kéo vào gốc khuất, Gia Lôi dán ở bên tai hắn, thấp giọng nói:
"Đem thiết bị liên lạc giao cho ta."
Đối phương thực nghe lời, thuận theo, gỡ xuống thiết bị liên lạc trên cổ tay, yên lặng đưa tới trong tầm tay Gia Lôi.
"Yên tâm, ta sẽ không kêu, có thể đừng siết chặt được không? Ta đau."
Âm thanh trong trẻo không có nửa phần khẩn trương. Người này tựa hồ sợ Gia Lôi không tin, cố tình đem ngữ điệu hạ thấp nhẹ nhàng từ tốn.
Giọng này có điểm quen tai?
Chồm lên, nghiêng đầu về phía trước, Gia Lôi quan sát kỹ lưỡng gương mặt con tin.
Đây hình như là...... Joy gì đó?
Khó trách cũng không có một chút khẩn trương. Người có tính nhẫn nại thường bình tĩnh hơn người khác. Sao để ý chút sóng gió trước mắt?
"Nơi này là chỗ ngươi ở sao? Trang trí không tồi."
Xác thật không tồi. Không gian mang vẻ cổ kính tao nhã thoáng đãng. Nếu không phải chính tai nghe được câu chuyện của Joy và người kia, Gia Lôi sẽ cho rằng Joy là nhân vật giàu sang quyền quý, có cấp bậc cao ở Ám Dực Tộc.
"Bất quá chỉ là một nhà giam hoa lệ để cho người ngoài xem thôi. Bản thân ta cũng không xứng ở chỗ như vậy."
Giọng Joy vẫn bình đạm như cũ, không chút gợn sóng. Cũng mặc kệ Gia Lôi có nghe hiểu hay không, dù sao bản nhân Joy cũng không có một chút ý tứ nâng cao bản thân mình.
Nhướng mày, Gia Lôi không có tiếp lời Joy. Gia Lôi lười đi quan tâm Joy là đang tự ai oán hay là có dụng tâm kín đáo khác. Nếu hắn có thể để tùy ý người anh em biến mình thành sủng vật, rồi đưa cho những người đàn ông khác chơi đùa. Hết người này đến người khác đùa bỡn mà không phản kháng, vậy thì đừng ồn ào than thở mình mệnh khổ.
Xem bộ dáng Joy cũng không giống người yếu đuối vô năng, vừa gặp mặt liền thành thật với nhau, có cái gì nói cái đó. Càng không có khả năng là bởi vì bản thân mình có mị lực.
Người này dám làm như thế chỉ có hai cái khả năng. Một là đang nhẫn nhục phục tùng để có thể thực hiện mưu mô lớn hơn. Hai là đang cầu may muốn tìm cơ hội tốt để rời khỏi Ám Dực Tộc.
Mặc kệ là vì lý do nào thì Gia Lôi đều cảm thấy tạm thời mình được bảo đảm an toàn. Nghĩ như thế, Gia Lôi cười, buông lỏng một chút, nhưng lại không có hoàn toàn đem cánh tay dời đi. Chỉ cần Joy có cử động lạ, Gia Lôi tuyệt đối có thể đi trước một bước giết chết hắn.
"Ta là Gia Lôi. Nói vậy ngươi cũng biết ta vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này. Không biết có phải ảo giác hay không, ta ngửi thấy mùi vị thân thiện ở trên người ngươi. Ta cảm giác ngươi là người tốt, sẽ trợ giúp ta tránh khỏi sự đuổi bắt có phải hay không?"
Giọng khàn khàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Joy, tựa như Joy là cọng rơm cứu mạng, sợ hắn bay mất.
Còn không phải là đang diễn kịch sao? Ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Gia Lôi thích nhất làm chuyện này. Lúc trước chính là dựa vào hãm hại lừa gạt mới có được tín nhiệm của Anson.
Chớp chớp đôi mắt nhu hòa mang theo vẻ kiên cường cùng yếu ớt. Lại đem phóng đại khí chất ngoan ngoãn vô hại đến cực hạn. Gia Lôi muốn tăng độ hảo cảm đối với Joy.
Ai cần biết trong lòng hắn đang suy tính cái quỷ gì, nói đến cùng Joy chỉ là kẻ đáng thương đang cố giãy giụa khỏi vũng bùn.
Joy căm ghét tình thân, lại cũng khát vọng có người yêu thương hắn ỷ lại hắn. Người điển hình ngoài miệng càng nói không cần trong lòng càng là thoát không khỏi là kẻ hai mặt.
Loại người này Gia Lôi thấy đã nhiều. Bọn họ thông thường chia làm hai thái cực trái ngược. Một loại là xuất thân trong hào môn quý tộc, từ nhỏ sinh ra đã ngồi trên đống tiền, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy trống trải lạnh lẽo cô đơn. Một loại khác là luôn gặp khó khăn trắc trở, xem cả thiên hạ là kẻ địch.
Bọn họ đang chờ đợi có một ngày có thể xuất hiện một người ôn nhu hòa ái sưởi ấm cho họ, khiến họ có thể sống giống người bình thường, một lần nữa có được hạnh phúc.
Đối với loại thứ nhất, ta chỉ cần luôn ở bên cạnh làm cho họ thấy vui vẻ là được. Đi theo phía sau, thỉnh thoảng cho chút ý kiến, không đến mức thành vệ sĩ hay người hầu, chỉ cần được chấp nhận thì ta sẽ được họ đối xử như anh em vào sinh ra tử vậy.
Đối với loại thứ hai càng dễ dàng, bày ra thái độ "ngươi chính là trời của ta, là đất của ta, là người mà ta cần nhất", nhất định có thể nắm giữ được trái tim đối tượng.
Quả nhiên, Joy bị ánh mắt trong sáng của Gia Lôi làm cho lòng mềm mại, sự vô tình đạm mạc trên nét mặt tiêu tán không ít.
Đã bao nhiêu lâu rồi? Trong trí nhớ của Joy, trừ người ông nội đã mất vì bị ốm kia, thì không có ai dùng ánh mắt đơn thuần nhìn hắn. Ở trong mắt Gia Lôi không có khinh thường, không có dục vọng. Mà đối phương chỉ cần một người xa lạ có khả năng trợ giúp mà thôi.
Gia Lôi không phải người người đầu tiên yêu cầu hắn trợ giúp. Những người đàn ông muốn đùa bỡn kia cũng yêu cầu hắn, nhưng bọn họ lại làm hắn thấy ghê tởm muốn phun ói. Thiếu tộc trưởng càng cần hắn hơn ai hết. Nếu không có hắn, Thiếu tộc trưởng làm như thế nào cướp được lợi ích trong tay nhóm đối địch?
Chính bởi vì bản thân là con trai Tộc trưởng, là em trai Thiếu tộc trưởng nên những người kia mới có thể càng thêm điên cuồng càng thêm si mê, nhân tiện ích lợi đem về cũng càng nhiều càng làm cho Thiếu tộc trưởng vừa lòng.
Joy không tin Tộc trưởng không biết Thiếu tộc trưởng làm cái gì, chỉ là ông ta không thèm để ý mà thôi. Một người Ám Dực Tộc lại sinh ra tàn phế, không có cánh sao có thể xứng đáng làm con Tộc trưởng?
Không chỉ là Tộc trưởng, bảy vị Trưởng lão mỗi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt tùy ý Thiếu tộc trưởng giật dây hắn. Có khi vì đấu đá, người hai phe phái còn cố ý làm ra mấy chuyện gây khó khăn cho Thiếu tộc trưởng, vì thế hắn sẽ bị nhiều người đùa bỡn vài lần, sau đó mọi việc sẽ ổn thỏa, tất cả đều vui vẻ.
Vừa hỗ trợ bên phe theo Thiếu tộc trưởng có được lợi ích, vừa muốn phe chống đối Thiếu tộc trưởng đem ích lợi trong tay giao ra, còn có thể hung hăng đùa bỡn người anh em có cùng huyết thống với Thiếu tộc trưởng. Rất hưng phấn còn gì? Người bị bọn họ đè ở dưới thân tùy ý chơi đùa chính là con trai Tộc trưởng, Quả thực có khác gì nhục nhã Tộc trưởng.
Không có người nào bận tâm qua cảm thụ của ta. Bọn họ vừa khinh bỉ vừa đối xử với ta tàn nhẫn như thế nào, ta nhớ mãi không quên. Những người đùa bỡn ta theo năm tháng càng ngày càng tăng nhiều. Ta không biết chính mình còn có thể chịu đựng được bao lâu. Ta hận, hận toàn bộ Ám Dực Tộc. Mà Gia Lôi chính là nhân vật mấu chốt có thể khiến cho Ám Dực Tộc rớt vào hố sâu vực thẳm, cũng có thể dẫn đến sự hủy diệt. Dù cho Gia Lôi không khiến ta xúc động tận đáy lòng, ta cũng sẽ liều mạng giúp đỡ Gia Lôi.
"Ngươi cảm giác không có sai. Ta sẽ giúp ngươi, lấy danh nghĩa Thần Thú mà thề, ta tuyệt đối sẽ không gây tổn hại cho ngươi dù một chút mảy may!"
Gia Lôi:
"...... "
Đây là cảm giác của một người bị truy nã đang đứng ở cửa hải quan, đột nhiên nghe nhân viên kiểm tra của chính phủ nói rằng hắn có thể đi qua cổng. Cảm giác cổ quái này là chuyện như thế nào?
Gia Lôi đã suy nghĩ đến sẽ dùng những lời lẽ giả dối thuyết phục Joy để đạt được sự tín nhiệm của hắn, cũng liệu định có thể phải dùng những từ kích thích mạnh mẽ Joy. Nhưng chỉ một giây đồng hồ liền biến thành đồng bọn sinh tử thì quá mức nhanh có phải không?
Ta vừa mới bắt đầu một chút! Chỉ một chút thôi nha! Joy, ngươi là người thiếu tình thương đến mức khủng khiếp như vậy sao?
"Đi cùng ta vào đây, trong phòng của ta có hệ thống ngăn cách tốt, mùi vị sẽ không lan tỏa trong không khí. Trên người của ngươi mùi vị giống cái quá rõ ràng, cần phải lập tức che giấu đi."
Không chờ Gia Lôi suy nghĩ xong, Joy chủ động bước đi. Hắn kéo Gia Lôi đi thẳng vào trong phòng. Hai người thân cao xấp xỉ, hành động lúc này trong giống như một đôi song sinh dính liền thân thể.
Gia Lôi không biết nên khóc hay cười, buông cánh tay ra một chút, lui về phía sau một bước nhỏ.
Gia Lôi không nghĩ Joy "giấu" mình trong phòng hắn. Hiện giờ Gia Lôi chứng thực Joy sẽ không bán đứng mình, tất nhiên không có cần tiếp tục bắt cóc đối phương làm gì.
Đương nhiên, chỉ cần Gia Lôi muốn bất cứ lúc nào đều có thể giết chết Joy. Đó cũng là nguyên nhân mấu chốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...