Đối với một người chỉ ngẫu nhiên sờ qua tay nữ tính vài lần, ngay cả khi còn là giống đực cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, thì làm sao biết làm như thế nào trong trường hợp này đây?
Bỗng nhiên nhìn thấy nữ tính cao quý lộ ra phía dưới, cộng thêm hai chân mở rộng, một bộ dáng như mời gọi người ta. Cho dù Gia Lôi tự nhận mình có định lực như núi, trong phút chốc cũng bị đông cứng rồi vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh.
Tay chân cũng không biết nên để nơi nào.
Tuy rằng làm đạo tặc rất nhiều năm, nhưng về phương diện này Gia Lôi của chúng ta tương đối ngây thơ, có biết không?
Vì thế mặt đỏ tai hồng, Gia Lôi quay đầu đi, trái tim khống chế không được đập một cách kinh hoàng.
"Thịch.... thịch.... thịch.... "
Tiếng tim đập quá lớn. Trừ lộ ra xấu hổ cùng quẫn bách, trong lòng Gia Lôi còn dâng lên vài phần cảm giác chột dạ quỷ dị.
Xoay mặt nhìn chỗ khác để giảm bớt cảm giác rối loạn không thoải mái, Gia Lôi không muốn suy nghĩ mình vì cái gì lại chột dạ. Đây đều là chuyện vụn vặt nhỏ nhặt, hà tất phải lãng phí tâm trí?
"Bác sỹ làm sao vậy?"
Cánh tay đưa qua đợi một hồi lâu cũng không thấy Gia Lôi tiếp nhận bao tay mang vào, nam y tá cảm thấy kỳ quái chớp chớp mắt.
Người bệnh đang chảy máu. Ở loại thời điểm này bác sĩ còn thất thần, có phải quá không có đạo đức nghề nghiệp hay không?
Những y tá mới vào nghề, mỗi người đều có lòng chính nghĩa, suy nghĩ thực dễ dàng bị cảm xúc chi phối. Trong lòng có thắc mắc, y tá lại nhìn về phía Gia Lôi, ánh mắt không tự giác liền mang theo một chút tìm tòi nghiền ngẫm. Mà càng nhìn, y tá càng cảm thấy vị bác sĩ cao cấp này có vẻ quái quái.
Hiện tại nhiệt độ không có thấp, bác sĩ này lại che kín mít, không nóng sao? Lại không phải đi phẫu thuật, lại mang khẩu trang cùng mũ trùm đầu như vậy, giống như đang đề phòng, sợ bị người khác nhận ra.
Còn nữa, thẻ đeo trước ngực kia là thẻ màu vàng kim, hẳn đây là bác sĩ cao cấp của khu VIP dành cho khách quý. Công việc của bọn họ đều ít bận rộn, thái độ đối với công việc lại rất nghiêm ngặt cẩn trọng. Ai bảo người ta chuyên môn tiếp đãi người quyền quý? Người tới xem bệnh đều có tâm tình rất kém, không nghiêm túc cẩn thận một chút có khả năng bị mất không chỉ là thể diện mà còn là chén cơm.
Lẽ ra bác sĩ có thói quen cẩn trọng nghiêm túc, thì căn bản không có khả năng thất thần trong khi trị liệu cho người bệnh. Vị bác sĩ trước mắt này đâu chỉ là thất thần? Tầm mắt cũng không dám nhìn trên thân thể người bệnh.
Điểm đáng nghi ngờ cuối cùng là mọi người ở trong cùng một bệnh viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sao ta trước nay chưa có gặp qua vị bác sĩ cao cấp này?
Chẳng lẽ là người mới tới? Làm gì có khả năng đó chứ? Nhóm y tá trong bệnh viện đối với những vị bác sĩ ở khu VIP luôn theo dõi sát sao. Không có lý do gì có một vị bác sĩ mới tới lại không có một chút động tĩnh nào?
Trừ phi...... Người này căn bản không phải bác sĩ!
"Lạch cạch "
Bao tay rơi trên ghế đã bị máu tươi nhiễm đỏ tấm trải trắng tinh. Tay y tá cứng đờ vươn ra, hắn run run nhặt bao tay lên, cố nở nụ cười nói:
"Không cẩn thận trượt tay một chút, ha ha."
Trong lòng hắn có những suy nghĩ hỗn loạn.
Làm sao đây, làm sao đây? Ta đem kẻ xấu kéo vào phòng xem bệnh, còn liên lụy đến một vị nữ tính. Mà quan trọng chính là vị nữ tính đang không ngừng chảy máu. Hại chết một vị nữ tính phải bị hình phạt nặng bao nhiêu đây?
Phi, hình phạt cái gì? Ta lại không phải người thời xưa, nhiều lắm là tính tội ngộ sát.
(ToT)
Ngộ sát cũng là giết người, làm sao để ổn thỏa a a!
Đừng hoảng hốt, sự tình còn chưa có đi đến bước cuối cùng. Vạn nhất hoảng hốt quá độ bị kẻ xấu nhìn ra thì mạng của ta cùng vị nữ bệnh nhân này đều sẽ kết thúc.
Lui một bước suy nghĩ cặn kẽ, nam y tá thấy mình suy đoán đúng. Hắn cũng không biết mình có thể làm được cái gì hay không?
Gia Lôi nhìn qua đã thấy ánh mắt tìm tòi nghiên của y tá nhìn mình, liền cảm thấy được đối phương khác thường. Gương mặt đặc biệt rối rắm của hắn thật khôi hài, Gia Lôi nhịn không được liền nhớ tới vị bác sỹ bị mình đánh ngất xỉu ở trong WC nam.
Kỳ thật bệnh viện này là trại tập trung những người thần kinh không ổn định sao? Bằng không sao gặp tên sau càng ngu xuẩn thâm hậu hơn tên trước vậy?
"Nhìn đủ rồi chưa?"
"Nhìn gì đâu? Ta không có nhìn cái gì cả."
Cố chống chế mà trả lời, thật ra chân cẳng y tá đã nhũn ra. Hắn cố gắng trấn định, nuốt nước miếng.
Mẹ ơi có sát khí!
"Không nhìn cái gì thì nhanh chóng cầm máu đi. Ngươi muốn cho vị nữ bệnh nhân này chảy máu mà chết sao?"
Thật không biết người này làm cách nào trở thành y tá?
Gia Lôi lạnh lùng nhíu mày, hận không thể đem tên y tá ngu ngốc bóp chết.
Tùy tiện kéo người ta đến xem bệnh. Đôi mắt của ngươi nhìn chằm chằm ta không tha, có biết phép lịch sự hay không? Không biết tôn trọng bác sĩ sao?
Y tá thật muốn khóc. Hắn cũng muốn cầm máu cho nữ bệnh nhân, nhưng thân phận của hắn không đủ. Vượt quyền xem bệnh sẽ bị thu hồi thẻ và huỷ tư cách làm y tá.
Thôi đi, cùng một kẻ xấu tranh cãi không thích hợp với hành vi thường ngày của một y tá. Vẫn nên cầm máu cho nữ bệnh nhân đáng thương trước!
Mím môi cúi đầu, lấy bao tay mới, y tá đang định mang vào tay, một âm thanh mỏng manh đứt quãng đột nhiên vang lên.
"Con ta...... Cứu... cứu...... con ta......"
Con?! Lần thứ hai y tá đánh rơi bao tay. Hắn vừa mới nghe được cái gì? Vị nữ bệnh nhân này đang nói con?! Đây là một thai phụ!
Hoàn toàn là bộ dạng bị sấm sét bổ trúng đại não, cả người y tá ngốc rớt.
Chỉ cần người có đầu óc bình thường đều biết có con đối với một gia đình thậm chí toàn bộ Liên Bang có tầm quan trọng thế nào. Có nữ tính thậm chí cả đời cũng không thể có được một đứa con. Mà tình huống của vị nữ tính trước mắt này rõ ràng không được lạc quan. Nếu lại trì hoãn chỉ sợ là......
Nghĩ đến có một đứa bé sắp sửa biến mất ở trước mặt mình, y tá bất chấp sợ hãi, bắt lấy một tay Gia Lôi, cầu tình.
"Vị này... xin ngài thương xót để ta đi ra ngoài tìm người giúp đỡ được không? Ngài hãy tích đức, coi như là vì đời sau mà làm phúc đi. Ta bảo đảm... ta sẽ không đi thông báo chuyện của ngài. Ta dùng mạng sống của mình mà thề."
"Được, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những gì ngươi đã nói. Nhanh ra ngoài tìm người đi."
Hung hăng ném móng vuốt của y tá ra, Gia Lôi đuổi hắn như đuổi ruồi bọ, đem người đẩy ra bên ngoài.
Cho dù là đạo tặc hung ác nhất cũng sẽ không xuống tay với một đứa bé. Ta là người vô nhân tính như vậy sao? Cái tên y tá ngu ngốc này quả nhiên thiếu hiểu biết!
"Cảm ơn ngài, rất cám ơn ngài."
Thấy Gia Lôi hiểu lý lẽ như vậy, y tá cao hứng muốn hỏng rồi. Hắn cúi chào thật sâu một cái, mới vội vã chạy ra bên ngoài.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể thoát thân, Gia Lôi đi lên trước đem ba lô cùng quả cầu chứa Tiểu Bảo Bảo nhà mình đặt ở trên ghế ôm vào trong lòng ngực. Không đợi Gia Lôi xoay người bỏ đi, nữ bệnh nhân lâm vào trạng thái nửa hôn mê đột nhiên hô lên:
"Con ta... Đừng đi, đừng rời khỏi mẹ. Bác sĩ... mau... mau cứu... cứu con ta.... Cứu... cứu con ta!"
Giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nữ bệnh nhân dùng một tay nắm chặt tay áo Gia Lôi. Giọng tràn đầy khẩn cầu cùng bất lực, đôi mắt lăng lăng nhìn thẳng Gia Lôi. Một tay khác theo bản năng để ở trên bụng. Cô ấy có thể cảm giác được con mình đang đi ra ngoài, mà người có thể trợ giúp lúc bây giờ chỉ có vị bác sĩ trước mắt này.
"Cầu xin ngài cứu... cứu con ta. Ta rất khó khăn mới có được nó, cầu xin ngài......"
Khi nói chuyện, một dòng máu loãng lại chảy ra ở phía dưới, tay nắm lấy Gia Lôi đột nhiên siết chặt. Cái tay ở trên bụng run rẩy muốn đi xuống dưới thăm dò, nhưng khi chạm đến máu loãng lại giống như bị kim đâm lùi về đến ngực.
"Con ta......"
Nước mắt rào rạt rơi xuống.
"Con ơi!!!"
Tiếng thét chói tai, không tiếp nhận được hiện thực, nữ bệnh nhân hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Động tĩnh lớn như vậy, Gia Lôi biết chính mình cần phải lập tức rời đi. Đã có thể rời khỏi lại có chút không đành lòng, cắn răng một cái.
Để xem tạo hóa đi!
Mở ba lô, đem quả cầu dự phòng ở bên trong ra, lăn lăn ở trong vũng máu loãng. Gia Lôi làm thật cẩn thận. Vốn ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, không nghĩ tới đã thật sự cảm nhận được mạch đập mỏng manh từ quả cầu loáng thoáng truyền ra.
"Bác sĩ, ngài nhanh lên, nhanh lên."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn. Gia Lôi nheo mắt, thu hồi quả cầu đâu vào đấy, cố nén ghê tởm đem quả cầu dính máu đầm đìa nhét vào ba lô. Sau đó đem ba lô đeo lên trên vai, Gia Lôi ôm quả cầu chứa con mình nghiêng người trốn một bên.
Thừa dịp bác sĩ cùng nhóm y tá vọt vào cứu người, Gia Lôi lặng lẽ không một tiếng động chuồn ra khỏi phòng khám bệnh.
Có lẽ cứu một mạng người nên được trời cao yêu mến chăng? Lần thứ hai tìm đường đến phòng cách ly thực thuận lợi, cũng đạt được mục đích lấy được dịch dinh dưỡng.
Cầm lấy quả cầu chứa đầy dịch dinh dưỡng đặt cạnh quả cầu có chứa Tiểu Bảo Bảo. Chậm rãi, hai quả cầu dung hợp thành một cái chỉnh thể. Tiểu Bảo Bảo thực thích thức ăn mới mẻ, không ngừng hướng tới ba ba làm nũng.
"Thật thần kỳ."
Tuy đã sớm biết quả cầu này rất thần kỳ, nhưng tận mắt thấy vẫn nhịn không được kinh ngạc mà cảm thán. Mà nếu không phải muốn cho con mình nếm thử hương vị dinh dưỡng mới, Gia Lôi cũng sẽ không lao lực ôm con chạy loạn, bỏ bớt cái ba lô nhẹ nhàng biết bao nhiêu? Trốn cũng thuận tiện hơn.
Nơi đây không nên ở lâu, Gia Lôi đem đứa con vì mừng rỡ làm ầm ĩ đặt lên bàn. Cởi quần ra biến hai chân thành đuôi cá, lại cho ra hai quả cầu rỗng khác dùng để chứa dịch dinh dưỡng dự trữ. Cảm thấy Tiểu Bảo Bảo cùng "con nuôi" đã đủ đồ ăn trong một khoảng thời gian mới mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi.
"Mau, qua bên kia nhìn xem."
Đi chưa được mấy bước, đã nghe được một giọng nói cố tình đè thấp âm chui vào lỗ tai, Gia Lôi biến sắc quay đầu nhìn. Ở phía xa xa, có một đám cảnh vệ đang đứng. Cách đó không xa chính là người vừa cất tiếng nói. Bọn họ đều là giống đực, đám người này như là đang điều tra một người nào đó.
Chết tiệt!
Gia Lôi mắng một câu thô tục.
Không cần phải hỏi, khẳng định là tên y tá nói chuyện không giữ lời kia đem ta đi bán đây mà. Giỏi lắm, ta cũng không trông cậy vào tên y tá ngốc đó có bao nhiêu trượng nghĩa, có lẽ hắn còn tưởng rằng đang vì dân trừ hại đây mà. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng cho ta chút thời gian để chạy trốn phải không?
Xoay người Gia Lôi bước nhanh đến khu vực VIP dành cho khách quý.
Dù nhóm cảnh vệ có lục soát mọi nơi cũng sẽ không tìm khu vực VIP trước. Nếu nhanh chân một chút, hẳn là còn có cơ hội chạy đến WC nam trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài, trước khi nhóm cảnh vệ đến điều tra nơi đó.
"Người phía trước đứng lại một chút."
Hả? Tên hỗn đản nào có đôi mắt lợi hại như vậy? Ngươi bảo ta đứng lại thì ta đứng lại à? Ta đâu có ngốc!
"Người phía trước kia, ta nói ngươi đó, lập tức đứng lại có nghe hay không?"
Người phía sau càng kêu, Gia Lôi càng chạy nhanh.
Tên y tá đáng chết đó, khi đi trình báo khẳng định đã đem bộ dạng ta miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cho nhóm cảnh vệ nghe rồi!
Nhưng Gia Lôi quên mất một chi tiết. Trong bệnh viện có biết bao nhiêu bác sĩ mặc đồ trắng, người qua lại cũng không ít, nhưng mang khẩu trang cùng mũ trùm đầu lại chỉ có một người mà thôi.
Thấy kêu không được người phía trước, cảnh vệ vội vàng cầm lấy thiết bị liên lạc gọi cho một người khác.
"Đội Một... Đội Một, ta đã phát hiện mục tiêu khả nghi. Hắn đang chạy về hướng gần chỗ ngươi. Xin chi viện, thỉnh cầu chi viện."
"Đội Một nhận được tin, lập tức chi viện."
Âm thanh trả lời vang dội chọc Gia Lôi giận nhe răng.
Cảnh vệ đại ca à, kỳ thật các ngươi có thể đừng tích cực như vậy được không? Thật là...
Đau khổ bên này là niêm vui bên kia. Gia Lôi cũng ngăn cản không được sự thật tàn khốc là người ta đang tổ chức giăng lưới để bắt mình.
Gia Lôi hít thật sâu một hơi, chân bước nhanh hơn, bắt đầu chạy thục mạng. Trong khoảng thời gian ngắn gây ra hoảng sợ cho người bệnh cùng người nhà. Tiếng la thất thanh nổi lên bốn phía, khung cảnh thật hoảng loạn.
Nhóm cảnh vệ đang giận dữ. Có thể ở khu khách quý đi lại đều không phải nhân vật bình thường. Hôm nay mặc kệ có thể bắt được tên xấu xa chạy phía trước hay không, bọn họ cũng sẽ chịu xử phạt, nói không chừng cả công việc cũng bị mất.
Khiến cho nhiều người tức giận, tất nhiên Gia Lôi càng khó trốn tránh. Sau khi chạy loạn một hồi trong khu vực rộng lớn dành cho khách quý, Gia Lôi vẫn thấy trước, sau, trái, phải đều có truy binh đang lục soát soàn soạt. Phát hiện nguy cấp, Gia Lôi quyết đoán nhấc chân "đá" cánh cửa phòng trước mặt. Một tiếng ầm, cánh cửa phòng văng ra, cũng không thèm nhìn bảng tên ghi trước cửa, Gia Lôi xông vào phòng.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi lại muốn làm gì?"
Không phải ai khác. Chính là vị bác sĩ cao cấp mới vừa được người ta giải cứu từ trong WC nam ra. Trái tim bị tổn thương nghiêm trọng, vị bác sĩ khóc không ra nước mắt chỉ vào Gia Lôi. Biểu tình của hắn có thể nói là bi đát thống hận vô tận...
Trải qua một tình huống đả kích lớn như vậy, hắn không còn chút sức lực lẫn tinh thần, đã xin phép chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Bất quá còn vài bệnh nhân cần xuất viện, hắn phải xử lý vài thủ tục nho nhỏ nên thời gian bị trì hoãn mà thôi. Sao trời xui đất khiến cho hắn lại đụng phải tên biến thái?
Không bận tâm đến vị bác sĩ đáng thương thân thể đang run rẩy, thân thể Gia Lôi cứng còng nhìn chằm chằm người bên cạnh vị bác sĩ.
Người mà đã lâu không gặp.
Ở trong đôi mắt kia thấy được sự lo lắng cùng sự khát khao đoạt lấy, sự chiếm hữu cùng dã tính điên cuồng. Trong khoảnh khắc tất cả dây thần kinh đều bị buột chặt.
Đây là...... nhân cách phụ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...