Thật là không có biện pháp. Lần nào từ trong không gian chui ra cũng đều cách mặt đất rất xa. Lúc này đây lại không có cái đệm thịt người nào cho Gia Lôi ngồi lên như lần gặp Garfield, cũng không có người làm đế lót như lần đi cùng Sullivan. Nếu không cuộn người lại lăn tròn thì tuyệt đối sẽ bị thương nặng. Chỉ sợ bị thương ngoài da thôi thân thể yếu ớt này cũng chịu không nổi.
Thật vất vả làm cho thân thể ngừng lăn quay, Gia Lôi nằm ngửa ở trên thảm cỏ lớn tiếng thở hổn hển.
Ngay từ khi ở trong không gian Gia Lôi liền cảm giác được thể lực của chính mình suy yếu một cách kỳ cục. Chỗ sâu nhất bên trong cơ thể còn có một đợt chấn động như sóng thần cuồn cuộn dâng lên. Kỳ phát tình quả nhiên giống như tưởng tượng của Gia Lôi, không ổn định một chút nào.
Nếu mà còn ở lại trang viên thì......
Ớn lạnh rùng mình một cái, Gia Lôi tưởng tượng ra cảnh tượng có một đứa bé con khóc lóc gào thét đuổi theo sau lưng mình như cái đuôi nhỏ bám chặt không tha, kêu "mẹ ơi mẹ ơi".
Cảnh tượng thật là đáng sợ! Tuyệt đối không thể tưởng tượng như vậy!
Hít một hơi thật sâu, Gia Lôi cố sức ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Bên trái có con sông nước chảy lượn lờ, bên phải là rừng cây xanh um tùm. Trên bãi cỏ tươi tốt cũng có những bông hoa nhỏ xinh xắn không biết tên gì đang nở rộ.
Ở cách đó không xa có mấy đứa bé giống đực còn nhỏ đang đuổi bắt nhau, chạy tới chạy lui. Thân rắn màu trắng bạc dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh. Ngẫu nhiên có hai con rắn nhỏ bị vướng đuôi vào nhau, còn bị quấn thành một cục, thoạt nhìn đặc biệt khôi hài.
Nơi này không phải là...... gia tộc Brooke đó chứ?!
Chỉ có ở gia tộc Brooke mới có thể nhìn thấy cảnh tượng những chú rắn nhỏ vui chơi trên bãi cỏ thế này.
Gia Lôi không nhớ rõ năm đó mình có từng ở chỗ này cùng mấy bạn nhỏ trong tộc chơi đùa ầm ĩ như vậy hay không. Nhưng khung cảnh này, mặt cỏ này, còn có những bông hoa dại màu tím vươn lên từ trong thảm cỏ xanh khiến Gia Lôi mơ hồ có chút ấn tượng.
Con sông trước mắt này chính là thứ đã cuốn ta đi trước kia sao? Rơi xuống ở chỗ này rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh đây?
Đang ngơ ngác xuất thần, Gia Lôi không phát hiện có một con rắn nhỏ màu trắng "uốn lượn" lẻn đến bên chân mình. Thân thể thon dài cuốn thành một vòng tròn, đầu nhỏ ngẩng lên. Đôi mắt màu bạc có đồng tử dựng thẳng đứng chăm chú nhìn chằm chằm mặt Gia Lôi.
Nó chớp chớp mắt tựa hồ đang suy nghĩ người này là từ đâu bỗng nhiên hiện ra ở đây.
Nhịn không được cười, Gia Lôi vươn ngón tay chậm rãi đưa về phía trước thăm dò. Bé rắn nhỏ lập tức cảnh giác, thân thể dựng thẳng đứng. Lưỡi rắn vươn ra lại lùi về, giống như nó đang nói "Cách xa ta một chút biết chưa? Bằng không ta sẽ không khách khí đối với ngươi đâu".
Ánh mắt hứng thú cùng nụ cười vui vẻ không hề giảm bớt, Gia Lôi không chỉ không có lùi bước, ngược lại tốc độ tiến về phía trước càng nhanh hơn.
Bé rắn nhỏ tức khắc liền nổi giận. Nó há to mồm ra cắn đầu ngón tay của Gia Lôi. Mặc cho Gia Lôi lắc qua lắc lại cũng không nhả ra. Thân rắn thon dài lắc lư lay động trong không khí theo động tác vung vẩy loạn xạ của Gia Lôi. Cảnh tượng này càng chọc Gia Lôi trực tiếp cười thành tiếng.
Tiếng cười kinh động tới hai con rắn nhỏ khác. Bọn chúng đang phát sầu vì mãi chơi trò Thần Mã thì bạn của chúng đột nhiên không thấy đâu. Nguyên do là người bạn kia đi cắn người sao?
Nhưng mẹ đã nói hiện tại răng của chúng nó không tốt lắm, không thể tùy tiện cắn cái gì. Còn nữa ba cũng nói người xa lạ đều là người xấu, tốt nhất cách xa bọn họ một chút.
Vì thế bé rắn màu trắng bạc bên trái nhìn sang bé rắn màu trắng bạc bên phải, sử dụng ánh mắt ra hiệu. Bé rắn màu trắng bạc bên phải gật đầu, liền quay đầu bò nhanh như bay. Mà bé rắn màu trắng bạc bên trái lại rất có nghĩa khí, nó cũng nhào tới mở miệng hung tợn cắn mu bàn tay người xa lạ.
Hả? Mùi vị máu này sao không có một chút tanh?
Lưỡi rắn liếm một lần lại một lần.
Sao lại ngọt như vậy?
Gia Lôi ngây ra.
Hai vật nhỏ này đang muốn uống máu ta sao? Chỉ nghe nói qua rắn cắn người, khi nào thì tiến hóa đến mức độ có thể uống máu?
"Nhả ra."
Vung vẫy tay.
Uống hai giọt là được rồi. Còn muốn hút đến khi sạch máu ta mới thôi sao?
Không nhả!
Con rắn nhỏ màu trắng bạc vặn vẹo thân thể. Bọn chúng nó chính là nhóm chiến đấu vì chính nghĩa, nên càng phải ra sức cắn.
Trước khi người xấu này chưa có bị trúng độc kiên quyết không mở miệng đâu!
Ơ mà!
Lại liếm liếm, máu của người xấu đều ngọt như vậy sao? Khó trách có nhiều người nguyện ý làm anh hùng. Thì ra làm anh hùng có món ngon ăn nha!
Gia Lôi không hề biết được mình đã trở thành món đồ ngọt kia, đã không chịu nổi nữa dứt khoát động thủ. Dùng ngón cái và ngón trỏ bàn tay khác banh miệng bé rắn nhỏ cho há rộng ra. Hơi hơi dùng sức, cuối cùng Gia Lôi thành công đem con rắn nhỏ màu trắng đang thích thú liếm máu ra khỏi mu bàn tay mình.
"Xì xì xì "
Vẫn còn chưa có liếm đủ đâu!
Bé rắn nhỏ dùng cái đuôi gắt gao quấn quanh tay Gia Lôi, ra vẻ tội nghiệp chớp chớp đôi mắt.
Nhướng mày, Gia Lôi cười tủm tỉm nâng tay còn treo lủng lẳng một con rắn nhỏ vặn vẹo vặn vẹo....
Vun tay.
" Vèo "
Trước mắt bé rắn nhỏ đầy sao. Nó rớt xuống trên mặt cỏ rồi.
Đau quá, đau quá, hu hu hu...
Giải quyết xong một bé rắn phiền toái, Gia Lôi đem ánh mắt dời về phía một bé rắn khác còn ngơ ngác nhìn chằm chằm mình. Hiển nhiên, bé rắn này đã bị hành động tàn nhẫn của Gia Lôi dọa không nhẹ, cái đuôi cũng đã cứng đơ rồi.
"Ngoan, há to miệng ra."
Khẽ cười, thuận tiện Gia Lôi còn sờ sờ cái đầu nhỏ. So với những em bé của tộc khác, Gia Lôi càng thích màu bạc lấp lánh của mấy con rắn nhỏ này.
Nếu bản thân vẫn là giống đực, có phải tương lai ta cũng sẽ có một đứa con trai đáng yêu như thế này hay không?
Nghĩ đến thay đổi giới tính, liền không thể không nhớ tới Garfield. Không thành công bỏ trốn, đối với Garfield mà nói bất quá là bị ai đó tát một cái, với chính mình tổn thất lớn hơn đi.
Dám đánh cược, không bao lâu toàn bộ hệ Ngân Hà sẽ tràn lan khuôn mặt của Karen. Tuyệt đối không có ai không biết Karen là người trong lòng của Sullivan Elvis, Anson Alfred, Thiếu Tướng Garfield. Có lẽ sắp tới còn có một người nữa muốn tham gia vào đội hình, đó là Thống đốc Leopold. Ai cũng biết bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau. Một khi có người phát hiện Karen đơn độc một mình, mặc kệ đó là người của Liên Bang hay mật thám Dark Clan bên kia đều sẽ đi thông báo cho lãnh đạo của họ.
Lấy tình trạng trước mắt của thân thể, Gia Lôi muốn chạy cũng chạy không được. Vậy lúc này đây chạy trốn còn có ý nghĩa gì chứ?
Cho nên Gia Lôi mới nghĩ mang theo Garfield. Không thể hành động mà không có bảo tiêu vạn năng, khi phát tình còn có thể đem ra làm giải dược. Quả thực là chuẩn bị chu đáo của người chạy trốn chuyên nghiệp.
Đáng tiếc người tính không bằng trời định.
Không biết lần này là nhân vật nào tìm được mỹ nhân trước đây.
"Đứa nhỏ lì lợm này, ngươi còn muốn cắn bao lâu?"
Gia Lôi lại nâng tay lên làm động tác chỉ chỉ như muốn bé rắn đang cắn ngón tay nhìn ra xa chỗ con rắn nhỏ bạn nó đầu óc đang còn choáng váng. Gia Lôi hướng con rắn nhỏ chết sống cắn không buông nhe răng.
Thấy bạn mình thống khổ, bé rắn do dự, chậm rãi mở miệng ra.
Thời điểm Gia Lôi đang muốn khen nó biết thức thời, lại không nghĩ tới đứa bé lì lợm lại trực tiếp từ cổ tay áo Gia Lạp chui vào bên trong.
Hừ hừ, cách lớp vải quần áo xem ngươi làm như thế nào kéo ta ra!
Hành động thình lình của con rắn nhỏ làm cho Gia Lôi dở khóc dở cười. Gia Lôi vén tay áo lên muốn bắt con rắn ra. Nhưng thân thể nó vừa nhỏ cũng quá trơn tuột, bắt vài cái cũng không bắt được.
" Ui "
Hít hà một hơi.
Đứa nhỏ này, thời điểm chạy trốn còn không quên cắn người? Thật sự phải đánh mông mấy cái.
(Gia Lôi à Gia Lôi, ngươi có biết tư tưởng của ngươi hiện tại đã đồng điệu cùng Sullivan không? Không nghe lời chạy trốn gì đó, xác thật nên bị đét vào mông.)
Bé rắn nhỏ nghĩ mình có làm gì sai đâu? Rõ ràng ba nó nói trong Xà tộc Bạch Xà bọn họ có chất độc mạnh nhất. Ai bị bọn họ cắn đều sẽ hôn mê bất tỉnh. Nó cùng bạn mình hợp lại cắn người xấu, vì cái gì người xấu vẫn không có dấu hiệu muốn té xỉu?
Con rắn nhỏ ở trong quần áo bò tới bò lui lung tung, cũng không chịu ngoan ngoãn, cách lớp quần áo thật sự khó bắt được nó. Gia Lôi đành phải cởi nút áo trước ngực, cho tay tiến vào trong. Cuối cùng cũng bắt được vật nhỏ đang định cắn vào cánh tay.
"Ui ui ui"
Lưỡi bị nắm, miệng há to.
"Thật là khó coi!"
"Khó coi?"
Gia Lôi nhẹ nhàng kéo cái lưỡi rắn.
"Nước miếng nhễu nhảo chính là rất khó coi."
" Ô ô ô"
Ngươi khi dễ rắn. Ta sẽ nói anh trai đánh bẹp ngươi!
"Ai nha nha, ta rất sợ hãi nha."
Một chút cũng không có cảm thấy thẹn vì khi dễ trẻ nhỏ yếu ớt, Gia Lôi cười híp mắt. Sao đó đôi mắt màu bạc lại sáng lấp lánh, một lần nữa làm con rắn nhỏ không ngừng oán hờn.
"Buông con trai của ta ra mau!"
Tiếng gào to ở đâu đột nhiên vang lên cắt ngang sự giao lưu của Gia Lôi cùng bé rắn nhỏ? Gia Lôi nâng mi mắt. Từ phía xa xa đã thấy ba nam một nữ đang bước nhanh đến đây. Người đang chạy tuốt đàng trước gọi to, cho thấy rất nôn nóng.
Thì ra ba người ta đã tới, Gia Lôi cũng không thể lại khi dễ con nhà người ta. Ngón tay khẽ buông lỏng, miệng của bé rắn rốt cuộc được tự do.
Cúi đầu nhìn dấu nước miếng ở trên người, rắn nhỏ thẹn quá thành giận. Nó liều lĩnh cắn vào điểm nhỏ màu hồng trước ngực Gia Lôi.
"......... "
Ba bé rắn đã cắn ngón tay Gia Lôi vội vã chạy tới cứu con. Đến gần hắn mới thấy rõ ràng, vị người xấu đột nhiên xuất hiện ở chỗ này theo như lời bạn của con trai nói to lớn khủng khiếp, thế nhưng lại là người trong lòng của Thiếu Tướng Garfield.
Đứa con ngốc này, con mà cắn chỗ đó của Karen, ba ba sẽ bị Thiếu tướng phạt nặng. Này này này sao còn liếm nữa?
Che mặt, hắn tuyệt đối không có dạy con trai ăn đậu hủ giống cái.
Tuyệt đối không có!
Người ba của bé rắn còn lại cũng chạy theo phía sau. Khi nhìn thấy cảnh tượng, hắn cũng một đầu hắc tuyến. Có phải hiện tại bọn họ nên chạy đi để tránh gặp họa hay không?
Nghe nói Thủ lĩnh Sullivan của Dark Clan là người có thù tất báo. Có người dám liếm nơi đó của Karen trước hắn..... Còn bọn họ lại vây xem...... Hậu quả mà bọn họ sẽ gánh chịu thực nghiêm trọng đúng không?
Đừng hỏi bọn họ vì sao lại biết Sullivan chưa có liếm qua hai hạt đậu đỏ trước ngực Karen. Có video làm chứng nha. Khi ở đấu trường, Karen một chút sắc mặt tốt cũng không có cho Sullivan. Cả sắc mặt tốt cũng không chịu cho, vậy đậu hủ tất nhiên càng sẽ không để hắn ăn.
"Nhả ra."
Cảm giác tê tê dại dại từ trước ngực ập vào trong lòng, vốn dĩ hiện tại thân thể đã tương đối mẫn cảm, căn bản Gia Lôi chịu không nổi kích thích. Bé rắn này đánh bậy đánh bạ cắn chỗ đó, không khác gì đem khoái cảm phóng đại vài lần. Gia Lôi đã dùng hết sức lực mới miễn cưỡng nhịn xuống không cho âm thanh than nhẹ vọt tới cổ họng.
Không buông, ai bảo ngươi kéo lưỡi ta? Cắn chết ngươi!
" Ô "
Thân thể bỗng nhiên chấn động.
Con rắn nhỏ đáng chết này. Cắn thì thôi đi, còn liếm láp, cũng chấp nhận đi, nó còn dùng cái đuôi cọ xát phía bên kia cho nổi lên làm gì?
Sắc mặt Gia Lôi đỏ bừng, giơ tay lên muốn đem con rắn nhỏ được một tấc lại muốn tiến một thước kéo ra ném đi.
Ba bé rắn vừa thấy Gia Lôi đỏ mặt nghĩ rằng đã rất tức giận. Sợ con mình bị người ta bóp chết, hắn cũng bất chấp thất lễ hay không thất lễ, chạy nhanh chân xông lên cầm cái đuôi rắn hô to.
"Ngươi xuống dưới cho ta. "
Nghe thấy trong giọng nói ba mình tràn đầy áp lực cùng thịnh nộ, bé rắn không dám lại làm càn. Nó hé miệng, nháy mắt tiếp theo đầu bị chúi xuống, sau đó bị ba nó ném tới trên vai rồi.
Mà con rắn nhỏ rời đi, một bên đầu ngực đã sưng đỏ đứng thẳng. Hạt đậu đỏ còn dính nước bọt làm cho sáng bóng, còn có một vết máu đỏ tươi lộ ra ở trước mắt mọi người. Đừng nói ba giống đực, nữ tính duy nhất ở đây nhìn thấy cũng tim đập nhanh hơn, lập tức dời đi tầm mắt.
Gia Lôi đã không có tâm tư để ý tới ánh mắt của người khác. Vốn không có nhiều sức lực, trải qua lăn lộn một hồi cả động ngón tay cũng khó.
"À..... Karen tiên sinh có phải sinh bệnh hay không?"
Họa là do con trai nhà mình gây ra, người làm cha muốn tránh cũng trốn không xong, chỉ có thể căng da đầu hướng Kare lấy lòng.
Đứa con nghịch ngợm này, chờ về nhà đi, xem ba ba không đánh con đến kêu bà gọi ông thì không ăn tiền!
"Ta không có việc gì, chỉ là có chút mệt. Có thể giúp ta tìm một chỗ nghỉ ngơi được hay không?"
Khó khăn lắm áp xuống xao động dâng lên, Gia Lôi mở to mắt nhìn ba bé rắn.
Người này có vẻ thành thật, con của hắn lại đắc tội với mình, ở nhà hắn an tâm nhất!
"Á, nghỉ ngơi?"
Lệ rơi thành sông. hắn có thể coi như không có nghe hiểu đối phương ám chỉ gì hay không? Đôi mắt cầu cứu liếc về phía mấy người bạn đi theo tới. Đáng giận, những người này không phải nhìn trời thì chính là nhìn phương hướng khác. Không có một người để ý tới hắn, khổ sở thu hồi ánh mắt.
"Vậy...... Vậy...... Tới......"
"Vậy ở nhà ta đi."
Là ai?
Là ai dùng giọng nói giống như âm thanh cứu vớt từ trời cao vọng xuống?
Mừng như điên quay đầu, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy, xung quanh như được bao bọc bởi ánh hào quang. Hắn bước từng bước đến gần.
"Burley? Cậu trở về khi nào?"
"Vừa trở về."
Burley nhẹ nhàng lịch sự hướng tới mấy người họ gật đầu. Người này giơ tay nhấc chân đều lộ khí chất thanh nhã. Trong mắt mọi người, Burley Brooke tuy không bằng Seleigh Leopold nhưng cũng làm người ta nhịn không được muốn thân cận. Không phải vì thế người này sao cưới được thiên kim tiểu thư gia tộc Robin làm vợ?
Vị phụ huynh kia cũng mặc kệ Burley có bao nhiêu phong độ, bao nhiêu ưu nhã mê người. Hắn lôi kéo tay Burley chạy nhanh đến trước mặt Gia Lôi, giống như tú bà đề cử cô nương đầu bảng. Đem Burley tâng bốc lên tận bầu trời như hiếm có vô song, giống như nếu Gia Lôi không ở nhà của Burley quả thực thiên lí bất dung vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...