Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Nhìn thấy Garfield vội vàng rời đi không chỉ cha hắn cùng cha con nhà Leopold còn có rất nhiều người khác.

Những ban hữu nhà Garfield sẽ không nói thêm cái gì. Họ đều biết đàn ông nhà Garfield luôn đặt người mình yêu ở vị trí hàng đầu, chuyện này ai cũng có thể lý giải.

Nhưng những đối thủ của Garfield lại không thấy như vậy. Họ muốn công kích thì dù không có lý do gì cũng sáng tạo ra lý do. Huống chi lúc Jia Paer Garfield đi cũng không hướng Thú hoàng xin chỉ thị. Đây không phải công khai khiêu khích uy nghiêm hoàng thất thì là cái gì?

Đừng quên gia tộc Garfield đã nhiều thế hệ tham gia quân ngũ, trong tay nắm binh quyền. Người cầm quyền sẽ thích gia tộc khác nắm binh quyền sao? Dù Thú hoàng không nghi ngờ gia tộc Garfield tạo phản, cũng không thích bọn họ.

"Người trẻ tuổi chính là không đủ ổn trọng, có người yêu là quên hết tất cả như vậy. Barron, quản lý con mình đi, cũng không thể để nó quên quy tắc."

Jane Barrow là một nhà chính trị, là gia chủ của một trong mười đại thế gia. Gương mặt già nua đang cười tủm tỉm.

Nói là đã quên quy tắc? Quên cái gì? Quả thực là trách cứ Jia Paer Garfield bất trung bất hiếu.

Barron Garfield cũng mỉm cười. Khuôn mặt có bảy phần giống Jia Paer Garfield nhưng thành thục ổn trọng hơn. Đừng nghĩ ông ta năm nay đã 401 tuổi mà tưởng già, bởi vì được bảo dưỡng tốt cũng không có diện mạo của ông lão, chỉ có vài nếp nhăn ở khóe mắt ghi lại dấu vết của năm tháng.

"Đừng lo lắng, chuyện trong nhà họ biết làm thế nào. Jia Paer Garfield xúc động vì tình cảm một chút mà thôi. Cũng chỉ là người trẻ tuổi như vậy thực bình thường."

Alex Barnett ở bên cạnh khẽ cười. Trong mười đại thế gia chỉ có ba gia tộc làm việc trong quân đội. Barnett tất nhiên không quen nhìn sắc mặt của Jane. Hồ Tộc không hổ là Hồ Tộc, ở tình trường luôn chơi xấu không tính, ở trong quan trường là kẻ hai mặt. Xứng đáng bị mắng thành gà mẹ.

Vốn dĩ người trong cuộc cũng chưa có ý kiến, người ngoài rảnh rỗi ăn củ cải nói cái gì?

Jane Barrow bị nghẹn sắc mặt có chút cứng nhắc, nhưng thực mau lại cười rộ lên.

"Ta cũng là vì muốn tốt cho nhà Garfield thôi. Thời gian trước không phải bởi vì hắn quá xúc động mới bị tạm đình chức kiểm tra sao? Ây, đáng thương là sau vụ nổ mạnh đã gây tổn thất lớn, mất đi số liệu gien. Nếu không nói không chừng chúng ta đã có thể sớm nhìn thấy giống cái quý hiếm rồi."


Thật đúng là hất một chậu nước bẩn lớn. Theo như Jane Barrow nói Jia Paer Garfield đã trở thành tội nhân thiên cổ.

Nghe được Jane Barrow không biết xấu hổ đem vấn đề đẩy tới nghiêm trọng, Barron Garfield trầm mặt. Đôi mắt màu vàng kim lạnh như băng nhìn chằm chằm Jane Barrow.

"Ngài Barrow, hôm nay có đi gặp bác sĩ chưa? Sao ra ngoài lại không mang theo não? Ai cũng biết Tân Dân Cục bị nổ là do đạo tặc Gia Lôi gây ra. Những đạo tặc độc hành đều to gan lớn mật. Nếu ngày đó không phải có con ta, không biết có bao nhiêu nơi bị phá nát đâu. Sao đến nỗi bị cách chức tạm thời để kiểm tra, không cần ta nhiều lời chứ? Ngài đã lớn tuổi trí nhớ kém thì về nhà nghỉ đi, đừng ra ngoài làm người ta sợ."

Lời này quá sắc bén, thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho Jane Barrow. Bên cạnh đều là những nhân vật quan trọng của các đại thế gia. Ở chỗ này bị hạ nhục, mặc dù Barrow khéo đưa đẩy cũng bị nói cho không nói được gì.

"Thôi bớt tranh cãi đi, Barron cũng vậy, mọi người đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao có thể nói khó nghe như vậy?" 

Venn Adrian, cũng là nhà chính trị, nhưng cho người ta cảm giác hoàn toàn khác Jane Barrow. Thiên tính công bằng công chính của Lang Tộc đã ngấm vào máu huyết hết thế hệ này đến thế hệ khác người trong gia tộc Adrian. Cho nên thấy Venn Adrian khuyên can, Barron Garfield hừ một tiếng không nói thêm nữa.

Mấy người thừa kế gia tộc đời kế tiếp đều làm bộ không có nhìn thấy lớp người già đấu đá. Con trai của Jane Barrow cũng không có nhìn đến, mọi sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Jia Paer Garfield vừa rời đi. Đôi mắt mông lung khó hiểu, cũng phân không rõ rốt cuộc có ẩn ý gì.

Ở bên kia, Burley thấy Gia Lôi cùng hai người kia rời đi, tâm trạng căng thẳng mới chậm rãi buông lỏng. Hắn quay đầu nhìn Khuynh Nguyệt. Hắn phát hiện đối phương có bộ dáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hắn đột nhiên có chút hụt hẫng.

Anh trai vẫn luôn là ngọn núi đè hắn. Dù hắn nỗ lực như thế nào cũng không vượt qua được. Rõ ràng hai người là song sinh, rõ ràng hắn giỏi hơn so với anh trai, nhưng tất cả mọi người chỉ khen anh trai hiểu chuyện ngoan ngoãn. Chưa từng có ai khích lệ hắn, ngay cả Khuynh Nguyệt cũng chỉ đồng ý hắn sau khi anh trai mất tích.

Hắn không cam lòng, dựa vào cái gì giống nhau như đúc, ông trời lại đối xử khác biệt như vậy?

Cho đến khi anh trai chết, hắn mới thật sự xuất đầu lộ diện. Không còn ai đem ra so sánh, không có ai nói hắn không ưu tú nữa. Mười mấy năm qua là những ngày tháng hắn sống vui vẻ hạnh phúc nhất. Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy, nhưng cái người có diện mạo giống anh trai lại phá vỡ sự hạnh phúc của hắn.

Thì ra hắn chưa bao giờ quên người anh cho hắn áp lực quá lớn, chưa bao giờ buông bỏ oán hận cùng...... tự ti.

Rất buồn cười? Trước sau không chịu thừa nhận mình thua anh trai mọi thứ. Chỉ khi nhìn thấy một người giống anh trai thì cảm giác tự ti lại bộc phát.


Đều là thiếu niên kia sai! Nếu hắn không xuất hiện, thì ta sao nhớ lại ám ảnh tuổi thơ?

"Làm sao vậy?"

Cảm giác được cảm xúc của con trai không tốt, Lachlan Brooke nhẹ nhàng chau mày.

Gia Lôi cùng Burley đều có diện mạo giống Lachlan, đẹp trai nhưng không mất nhu hòa. Gia Lôi rất giống Lachlan trước kia, cũng không phải chỉ dung mạo, mà là thần thái, khi nói khi cười quả thực như phiên bản.

"Cha, cha...... còn nhớ anh trai không?"

Hai chữ "anh trai" vừa ra khỏi miệng, Burley liền phát hiện biểu tình của cha mình thay đổi. Đôi mắt chợt lóe qua cảm xúc phức tạp, có đau đớn, có hối hận, còn có hoài niệm.

Không cần nói thêm nữa, từ trong ánh mắt kia, Burley đã tìm được đáp án. Cha không quên anh trai. Dù bây giờ chỉ còn một đứa con bên cạnh là hắn, nhưng trước sau cha hắn vẫn không quên được Karen.

Vậy ta tính cái gì? Mẹ thường nhìn ta bằng ánh mắt hoảng hốt, có phải thông qua ta thấy anh trai? Cha cùng mẹ có phải đều nghĩ người chết năm đó là ta thì tốt hơn phải không? Có phải họ đều nghĩ người còn sống là anh trai thì tốt biết bao nhiêu phải không?

Còn Khuynh Nguyệt lo lắng như vậy không phải sợ anh trai xuất hiện thì vị trí của ta bị cướp mất?

Ở trong lòng Khuynh Nguyệt, từ đầu đến cuối đều thấy ta kém hơn anh trai. Chỉ cần anh trai xuất hiện, mọi thứ thuộc về ta đều sẽ chạy đến chỗ anh trai. Ta một lần nữa trở lại bóng tối nhìn mọi người khen ngợi anh trai, đến chết cũng không ngoi đầu lên được.

Biểu tình thực dữ tợn, Burley chậm rãi cúi đầu. Đôi mắt phát ra tia âm u. Hắn giấu giếm được Lachlan Brooke cùng Khuynh Nguyệt, lại không có giấu được người vẫn luôn chú ý hắn, Sullivan.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Burley, Sullivan liền biết người này có quan hệ với Gia Lôi. Quả nhiên, khi Gia Lôi nhìn thấy Burley, biểu hiện đó đã chứng minh nghi vấn này đúng rồi.

Sullivan đùa gì thì đùa cũng sẽ không đem chính sự nói giỡn. À, phải nói là cũng sẽ không đem sự bảo hộ của người khác tới đùa giỡn. Những người đó không có tham gia, tự mình hắn chơi vui vẻ là được, cần gì quan tâm bọn họ đi tìm chết.


Hắn không biết Gia Lôi cuối cùng sẽ quyết định như thế nào. Nhìn thấy Gia Lôi lộ ra biểu tình yếu ớt, hắn thật không quen. Cho nên mới để tùy ý Anson mang đối phương đi, cũng không có đi quấy rầy, cũng không có theo sau xem náo nhiệt. Hắn ở lại bất quá là nhàm chán mà thôi, thuận tiện cũng giúp Gia Lôi xem sắc mặt những người gọi là thân nhân đó.

Điều hắn thấy đúng là thu hoạch không nhỏ. Vị thiếu niên tên Burley tựa như thực không thích Gia Lôi? Biểu tình trên mặt làm người ta muốn nôn, cũng ngứa tay.

Hắn muốn móc lục phủ ngũ tạng của tên kia ném bỏ, rồi đem xác chết sấy khô thành tiêu bản, đem đến mấy tiệm đồ cổ bán. Ít nhiều gì cũng có thể mua được bữa cơm phải không? Tay nghề chế tác thây khô của hắn không tệ, cam đoan không ai nhìn ra được.

"Burley, đừng nhắc đến Karen trước mặt mẹ con, bà ấy sẽ chịu không nổi."

Vỗ vỗ bả vai con trai, Lachlan nặng nề thở dài. Giống đực rất khó có được con nối dõi, năm đó phu nhân vì ông sinh được một cặp song sinh, đã làm ông cười ngây ngô vài ngày. Nhìn hai đứa con nhỏ, ông từng thề mình sẽ làm người cha tốt nhất trên đời.

Khép đôi mắt một chút, cưỡng chế chua xót cuồn cuộn từ đáy lòng. Là ông không tốt, không có bảo vệ được con mình, khiến Karen đi sớm như vậy.

May mắn bên cạnh còn có một đứa con hiếu thảo, bằng không đừng nói vợ ông, ngay cả chính ông cũng sẽ không biết làm sao chịu đựng nỗi?

"Con đi ra ngoài một chút."

Đẩy tay cha mình ra, xoay người chạy ra khỏi đại sảnh, Burley cũng không có nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cha mình ở phía sau. Đương nhiên cũng không có nhìn thấy một người khác cười tủm tỉm đi theo sau hắn.

Sullivan là người có thù tất báo, sẽ xuống tay bất cứ lúc nào, còn ra tay tàn nhẫn không mềm lòng. Những người đó không cần nói dong dài, quá khôi hài.

Cho nên không tính toán cho Burley cơ hội làm chuyện xấu. Hắn chuẩn bị buổi tối hôm nay liền ra tay chỉnh Burley.

Nếu hắn trời sinh chính là tương khắc với giống cái kia, Sullivan không ngại làm kẻ ác xen vào việc người khác. Dù sao Gia Lôi cùng Burley cũng không có cảm tình gì, dù đến ngày nào đó Gia Lôi lựa chọn trở lại nhà Brooke, cũng sẽ không vì chuyện em trai bị tai nạn ngoài ý muốn mà thương tâm.

Người kia lạnh lùng đến cỡ nào, không thấy Anson đem một bầu nhiệt huyết, liều mạng đeo bám, cũng không làm giống cái dao động sao? Chậc chậc, Anson thật đáng thương.

Hoàn toàn không biết vận rủi đang từ từ hướng đến mình, Burley đứng ở trong biển hoa, nơi mà hắn từng cùng Khuynh Nguyệt thân thiết, liều mạng múa may tay chân. Mỗi một đòn đều dùng hết sức lực, âm thanh đứt gãy không ngừng vang lên. Từng cây từng cây hoa ngã xuống.

"Vì cái gì ngươi luôn như âm hồn không tan? Vì cái gì ngay cả khi đã chết cũng không đi, cứ lưu lại bóng ma? Ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng ngươi? Karen, ta hận ngươi!!"


Rống xong rồi, động tác trên tay cũng ngừng lại, thở hổn hển, biểu tình trên mặt của Burley so với ở trong đại sảnh còn muốn dữ tợn hơn, âm trầm rất giống oan hồn.

Bỗng nhiên vang lên tiếng động, Burley cuống quít quay đầu lại. Hắn nhìn thấy Khuynh Nguyệt sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là bởi vì trong lòng quá sợ hãi, muốn lặng lẽ trốn, lại không cẩn thận vướn chân té ngã trên mặt đất.

"Đều nghe được? Có cảm tưởng gì?"

Burley cất tiếng cười, bước chân không nhanh không chậm hướng về phía Khuynh Nguyệt. Hắn chán ghét ánh mắt Khuynh Nguyệt nhìn hắn. Người này chính là vợ hắn, sao có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn?

"Không...... Không có cảm tưởng gì."

Khuynh Nguyệt bị dọa sắp khóc. Cô chưa từng thấy qua Burley như vậy. Hắn giống người điên, còn cười âm trầm. Khi về nhà, cô nhất định phải giải trừ hôn ước này, không thể gả cho một kẻ điên.

"Khuynh Nguyệt, ôi......"

Lời nói chưa xong, đã bị đánh úp sau đầu. Một trận gió lạnh thổi qua, tiếp theo Burley cái gì cũng không biết.

Khuynh Nguyệt mở to hai mắt muốn thét chói tai, đáng tiếc không có âm thanh nào thoát ra, cũng hôn mê theo.

Vẻ mặt Sullivan không kiên nhẫn ngoái lỗ tai. Nếu không phải muốn tóm gọn cả hai, hắn lười nghe bọn họ nói.

Một kẻ không coi trọng tình thân, một người vong ân phụ nghĩa. Đúng là trời sinh một đôi. Hắn nên làm người tốt, chúc mừng bọn họ là một đôi đê tiện sao?

"Đem hai đống phế thải này ném cho Sean. Nói là ta dặn dò, đem "loại thuốc đặc hiệu" mới nghiên cứu chế tạo ra cho bọn chúng dùng. Trong vòng hai mươi phút phải đem người trả về, đã biết chưa?"

Đáng tiếc không thể làm tốt hơn, bằng không gia đình Brooke sẽ phải gánh thêm mất mát. Loại cảm giác ngẫu nhiên ngược người làm một lần cũng không tồi.

Khóe môi cong lên lộ ra nụ cười mê người, Sullivan lắc lư rời đi. Phía sau rừng hoa đi ra vài bóng người. Chớp mắt Burley cùng Khuynh Nguyệt không thấy bóng dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui