Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Một chút cũng không biết thủ lĩnh mà mình sùng bái kính ngưỡng đang vui sướng vì kéo cẳng mình, Anson vui vẻ nắm tay Gia Lôi bước khỏi máy bay của Garfield.

Chậm chạp bị Anson đoạt mất Gia Lôi, Garfield cũng không có tức giận. Hắn đi phía sau, ngón tay không ngừng thực hiện thao tác, tắt máy, đóng cửa máy bay, mở cửa nhà, sau đó khởi động trạng thái phòng bị cấp S.

Ai không trải qua cho phép, bước vào nơi này đều sẽ bị nhốt ở bên trong.

Khi ba người đều lên lầu hai, Garfield đã phong kín lối đi. Lúc này hắn mới vừa lòng vội vã bước vào phòng ngủ.

Vào phòng ngủ, Gia Lôi ném tay Anson ra, đến ngồi xếp bằng ở trên giường.

Thật con mẹ nó, giường này đúng là to rộng thoải mái, ngủ năm người lực lưỡng cũng không chật. Người có bề ngoài chính nghĩa lại cất giấu tâm tư cầm thú sao?

Hắn ở một mình sao lại mua giường lớn như vậy làm gì? Nữ tính lăn lộn mấy vòng cũng không hết. Giống cái thân thể yếu thì không qua mấy lượt đã bị chết ở dưới thân Garfield. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là kỳ thật hắn chuẩn bị để làm cùng giống đực?

Khẩu vị có vẻ nặng nha. Quả nhiên không hổ là Thiếu Tướng trẻ nhất Liên bang.

"Karen suy nghĩ cái gì?"

Thấy người mình thích cứ nhìn chằm chằm vào mình, Garfield cởi bỏ nút áo, nửa ngồi xổm trước giường cùng Gia Lôi.

Hắn có thói quen mặc quân trang. Cho dù là từ hình thú biến về hình người, áo da cũng không mặc thoải mái bằng quân trang. Cho nên quần áo của hắn đa phần là quân trang. Bộ đang mặc là mấy ngày hôm trước mới được phát, còn chưa có giặt qua đâu. Quân trang phẳng phiu vừa vặn tuyệt đẹp, trên vai là quân hàm lấp lánh lóa mắt, khiến cả người hắn đều nhuộm đẫm mị lực phi phàm.

Bởi vì nửa ngồi xổm, vạt áo hơi tách ra hai bên, lộ ra áo sơ mi trong. Cũng không biết hắn cố ý hay là vô tình, áo trong cũng mở hai nút, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện lộ ra.

"Karen......"

Đầu chậm rãi nghiêng về trước, đôi tay chống hai bên sườn, giọng trầm thấp nam tính có chút nghẹn, mà đầy truyền cảm.

Gia Lôi tự nhận là mình đối với sinh vật giống đực trước nay đều không có hứng thú, cũng nhịn không được ngực bỗng nhiên nhảy lên.

Con mẹ ngươi, tên đáng chết này lại muốn dùng sắc dụ ta?

Dùng sức đẩy người đang áp sát tới gần mình, Gia Lôi hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có chuyện gì thì nói, đừng đến gần ta như vậy."


"Karen thẹn thùng?"

Không có thể chạm đến môi người mình thích, Garfield ít nhiều có chút thất vọng. Hắn đã làm mọi cách, cả dùng sắc dụ người, sao vẫn không thể bắt được Karen chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự không phải dạng Karen thích?

"Ta giống thẹn thùng sao?"

"Vậy vừa mới rồi vì sao nhìn ta? Ta còn tưởng rằng em ám chỉ gì với ta, để ta chủ động lại đây thân thiết."

Mặt vô tội phản bác, hắn thừa dịp Gia Lôi bị á khẩu không trả lời được vươn tay ôm người vào trong lòng ngực. (Thật ra người nào đó ấn vào trong ngực chặt đến nói không ra lời).

Hắn gắt gao ôm người, khuỷu tay áp chế chân Gia Lôi, đầu chôn ở trong lòng ngực đối phương cọ tới cọ lui, cả người đều say mê.

Hiện tại Garfield ước gì có thể để Karen dưới thân làm đến khóc thút thít cầu xin tha thứ, nhưng không được. Phía sau lưng có ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm hắn.

Anson chịu đồng ý cho ta bảo vệ Karen, thuận tiện ăn chút đậu hủ đã là cực hạn. Muốn ăn sạch sẽ? Vậy tuyệt đối sẽ giết chết ta.

Hắn đương nhiên không sợ chết, Anson cũng chưa chắc đánh chết được hắn. Hắn chỉ là không muốn cưỡng ép Karen. Yêu có thể bá đạo lại không thể không có nguyên tắc. Giống cha mẹ hắn chính là bi kịch. Hắn không hy vọng bi kịch tái diễn.

Hơi phân thần một chút, sau đó cổ áo đột nhiên bị kéo căng, tiếp theo hắn cảm giác thân mình bay lên không rồi rơi xuống "chạm" góc tường.

Anson mặt vô biểu tình phủi phủi tay. Hắn cho phép Garfield theo đuổi Karen, nhưng không cho phép được một tấc lại muốn tiến một thước.

Dám đem đầu chôn ở trong lòng ngực Karen ăn đậu hủ quá mức. Ta còn chưa có chôn đầu vào đó đâu.

Gia Lôi mặc kệ họ có đánh nhau hay không. Từ khi Anson cùng Garfield kết thành liên minh đã làm Gia Lôi muốn hộc máu. Đã không thể trông cậy vào hai người này có sơ hở để mà trốn. Hôm nay trên đường chạy trốn thất bại chính là chứng minh tốt nhất.

"Karen không phải mệt mỏi sao? Mau ngủ đi, ta ở bên cạnh canh chừng cho em."

Từ "canh chừng" nói cao giọng, xem như là cố thủ, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Gia Lôi. Nhưng nếu Garfield dám làm gì thì hắn tuyệt đối không có quân tử.

Trừ phi đột nhiên hắn vô năng.

Cầu nguyện cho mong ước tuyệt vời này có thể được thực hiện ngay lập tức.


"Không cần, ta có thói quen ngủ một mình."

Gia Lôi cười gượng. Bị hai dã thú nhìn chằm chằm ngủ được mới là lạ.

"Có lẽ mọi người đều mệt mỏi? Mau đi ngủ, không cần lo cho ta."

"Karen là thật không hiểu hay là giả vờ không biết?"

Anson lại xoa xoa đỉnh đầu Gia Lôi. Đôi mắt màu xanh bích lăng lăng nhìn thiếu niên đang cười đặc biệt không được tự nhiên.

"Từ khi tìm được lần nữa, bắt đầu từ thời khắc đó, ta liền không nghĩ tới rời xa em nửa bước."

Có thể đừng nói trắng trợn như vậy được không? Ngươi nói ra lời thâm tình này kỳ thật là nói cho ta biết có muốn chạy cũng không có cửa đâu. Thật sự là đàn ông sao?

"Không sai, trước khi Karen chưa có chọn gả cho ai, Garfield ta cũng sẽ không rời xa một bước. Ta là người theo đuổi, bảo vệ em. Chinh phục Karen chính là sứ mệnh của ta. Em làm lơ cũng được, kháng cự cũng thế, đều không thay đổi được gì. Karen là người làm ta trầm luân, em nhất định phải phụ trách giải thoát cho ta."

Một lần nữa đứng lên, Garfield lùi trở về mép giường, trên mặt đã không có cười vô lại, đôi mắt màu vàng kim tràn ngập quyết tâm thề nhất định phải thắng.

Ngươi vu oan cho ta!

Gia Lôi thiếu chút nữa hô to, rồi lại uất nghẹn ép buộc mình nhịn.

Dựa theo kinh nghiệm từng trải của ta, nói gì cũng khiến hắn càng nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn. Vì suy nghĩ cho lỗ tai, vẫn cam chịu đi. Ha, ha, ha....

Da mặt cứng đờ, Gia Lôi phát hiện cười gượng cũng phải tốn sức.

"Vậy các người muốn làm như thế nào? Ta có thích cùng các người chung chăn gối sao? Ta biết ta không phải đối thủ của hai người, nếu thật sự hai người muốn ép buộc ta thì cũng không có cách nào ngăn cản. Nói yêu hay không yêu, đừng khôi hài được không? Nếu là những nữ tính cao quý, ai dám không được cho phép mà bò lên trên giường họ? Bởi vì ta chỉ là cái giống cái, các người mới to gan như vậy sao? Trong lòng khinh thường ta thì cứ việc nói thẳng, mượn cớ làm......"

Chưa có nói xong Gia Lôi đã bị bịt miệng. Một đôi môi đã áp lên, hung hăng hôn Gia Lạp. Một bàn tay đặt ở bên hông xiết chặt lại, tựa như hận không thể bẻ gãy xương cốt.

Đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào khoang miệng, hôn đến Gia Lôi không thở nổi mới chậm rãi thu hồi. Ánh mắt Anson từ trước đến nay đạm mạc hiện tại hừng hực lửa nóng.


"Karen thật thông minh."

Giọng nói khàn khàn, hô hấp phun ở trên mặt Gia Lôi.

"Quả nhiên biết nên nói cái gì để làm cho ta tức giận. Nhưng hiển nhiên em còn chưa đủ hiểu biết về ta. Em cho rằng bị khích tướng ta sẽ liền phẫn nộ mà rời đi? Sẽ không đâu, ta chỉ biết bây giờ muốn trừng phạt em, làm cho em biết phép khích tướng ta căn bản không có dùng được."

"Ta, ô......"

Muốn phản bác, lại bị người ngăn chặn môi, hơi thở mát lạnh ùa vào xoang mũi. Đây là hương vị của Garfield, nồng nàn mà cuồng nhiệt. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng quét sạch một lần, cho đến khi trước mắt Gia Lôi tối đen mới không tình nguyện buông ra.

"Karen sao có thể hiểu lầm tâm ý của ta? Cho dù em cố ý nói dối, ta cũng bị tổn thương rồi."

Cái trán chạm vào thái dương Gia Lôi, từ phía sau đem Gia Lôi ôm vào trong lòng ngực, Garfield dùng giọng khàn khàn lên án Gia Lôi tuyệt tình.

"Nếu chỉ muốn lên giường, lấy thân phận của ta tìm cái dạng gì không được? Nữ tính có tình cảm với ta cũng không ít, nhưng em thấy ta đối với ai nhìn nhiều hơn một cái không? Ta yêu ta mới chạm vào. Chỉ có em là khác họ, ta nhìn thấy em liền xúc động, nghĩ đến liền cầm lòng không đậu. Giống cái luôn giống nhau, luôn dính người, còn em không phải luôn muốn chạy trốn hay sao? Em cho rằng nằm ở bên cạnh mà không thể ăn là dễ dàng lắm sao? Ta nhẫn nại vất vả như vậy còn không ngừng kích thích ta, em quả thực là muốn cho ta điên có phải hay không?"

Từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, nuốt nước bọt, Garfield thật sự nhẫn nhịn rất vất vả. Quân trang sớm bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt, phía dưới phình phình một đại pháo thẳng tắp chọc vào eo người trong lòng ngực. Hô hấp phập phồng, ma sát tăng lên, làm mồ hôi tuôn như suối.

Gia Lôi một cử động nhỏ cũng không dám, ở trong lòng lệ tuôn rơi.

Ta sai rồi, ta không biết lựa lời đi nói bậy. Muốn làm bọn họ ghét bỏ để có thể chạy trốn là không đúng. Sự thật chứng minh, giống đực đều là cầm thú. Giống đực thâm độc lại thông minh càng là cầm thú cộng thêm biến thái!

Thấy Gia Lôi thật sự thành thật, Anson duỗi tay giải cứu Gia Lôi khỏi Garfield, ôm lấy người âm thầm thở phào, khẽ cười.

"Biết sai rồi?"

Gia Lôi liều mạng gật đầu.

Ta mà không nhận sai mông liền phải nở hoa rồi!

"Ta cam đoan về sau không nói thế này nữa."

Ta sẽ nói khác!

"Thôi, chỉ cần em không nghi ngờ tâm ý của ta, nói cái gì cũng không sao."

Hắn biết thiếu niên này không có khả năng an phận chờ được yêu thương. Nhớ trước đây khi còn là đạo tặc độc hành, thiếu niên này chỉ mang theo một đàn em lại dám đối đầu cùng toàn bộ giới đạo tặc. Thiếu niên này không để ý tới luật lệ, chỉ muốn làm theo ý mình, cũng không ra tay đối với kẻ yếu. Ngạo khí cùng dã tính đã sớm khắc sâu trong xương cốt, cũng hoàn toàn làm sáng rực nơi mình đến.

Đương nhiên, cũng làm cho người ta đau đầu.


Tỷ như chỉ cần Karen không thích sẽ nói đến đen mặt, cũng không thèm nhìn mà quay đầu bỏ đi.

Ta dù sao cũng hơn Garfield một ít, tốt xấu gì cũng không bị Karen chán ghét. Nhưng cũng chỉ không ghét thôi, yêu còn rất xa. Để cho Garfield đứng trước che chắn, để hắn luôn bị Karen chán ghét đi, có hắn hấp dẫn cảm xúc xấu của Karen, ta cũng có nhiều cơ hội tăng thêm cảm tình!

Lúc này Garfield trốn ở toilet giải quyết xúc động sinh lý, không biết ý xấu của Anson.

Mà dù không biết Anson có hành vi vô lương, hắn cũng không nghĩ Anson theo hướng người tốt. Hai người là tình địch, thân phận này đến chết cũng sẽ không thay đổi. Sao Anson có thể không đào hố chôn hắn?

"Ngoan ngoãn nằm xuống, ta cũng phải đi tìm toilet giải quyết, một chút liền trở về."

Đem gối chỉnh lại, đỡ Gia Lôi nằm xuống, Anson đứng lên đi xuống giường.

Súng của hắn cũng phình phình sắp phóng đạn ra, phải nhanh tìm chỗ giải quyết. Toilet trong phòng đã bị Garfield chiếm dụng rồi.

Phòng ngủ rốt cuộc chỉ còn lại có một mình, Gia Lôi xoay người, đem cả khuôn mặt đều vùi vào gối.

Không muốn trốn, biết rõ trốn không thoát đi trốn làm cái rắm gì?

Lối đi đã bị Garfield phong tỏa. Mà dù có bản lĩnh chạy ra khỏi nhà, thì ở ngoài sân cũng có những bẫy rập khác. Mà không có máy bay, đi bộ cũng trốn không khỏi Thủ Đô. Chờ bị bắt trở về, ha ha, cũng không biết bọn họ còn nhẫn nhịn được hay không.

" Kít "

Cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, gió lạnh tiến vào phòng ngủ, Gia Lôi theo bản năng quay đầu lại. Sau đó......

Không có sau đó, Addis lưu loát đánh ngất xỉu người rồi. Hắn ôm người để lên trên vai, phi thân ra khỏi tầng hai.

" Ui..."

Đùi đau. Từ tầng một bò lên tới tầng hai thiếu chút nữa bị nhốt ở bên trong. Cũng may hắn nhạy bén, thấy tình thế không tốt lập tức thay đổi cách, vậy mà cũng bị thương ở chân.

Đều do Garfield không đúng, tự nhiên khởi động hệ thống phòng bị cấp S làm gì? Còn Anson nữa, nếu thủ lĩnh của hắn không cổ động ta tới trộm người, ta cũng sẽ không bị thương ở chân. Tới dự yến tiệc, nếu bị người khác phát hiện mình bị thương, thì không phải đáng ngại sao?

Vì hai vị giống đực kia đắc tội hắn, cho nên vị người yêu này bị hắn đối xử mạnh bạo cũng không tính quá đáng phải không?

Nghĩ vậy, Addis khiêng người trên vai càng đúng tình hợp lý, cũng không có ý điều chỉnh tư thế. Cứ như vậy để Gia Lôi chúi đầu xuống dưới đi về chỗ của mình.

Khi Sullivan đang chờ xem cuộc vui, nhìn thấy Addis mang Gia Lôi về đến đã vỗ bàn cười to.

Gia Lôi, ngươi cũng có ngày hôm nay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui