Tìm? Tìm cái gì? Hiện giờ hắn chính là "ma", ai xông lên chính là pháo hôi.
Đối mặt với một đám ánh mắt lóe sáng, quý bà Cổ Tình Leopold, cũng chính là mẹ của Leopold, nữ chủ đương nhiệm của gia tộc lại ngượng ngùng nói sợ con của mình. Khó xử hơn nửa ngày, cuối cùng bà quyết định, quyết đoán đem ông chồng đẩy ra ngoài.
"Honey à, ngài Leopold thân mến, con của chúng ta, người mà sẽ kế thừa gia tộc lại làm ra hành động vô lễ với tiểu thư nhà người ta. Nó khiến cho tiểu thư Onassis xinh đẹp khóc như mưa từ nhà mình chạy ra. Thật sự là quá thô lỗ, ngài cứ việc đi trừng phạt nó, em quyết không can thiệp."
Đôi mắt sáng đầy mê hồn qua bao nhiêu năm vẫn không giảm, so với năm đó thậm chí càng thêm quyến rũ hơn. Người phụ nữ này nhìn vô cùng thánh thiện, bà là hiện thân của chính nghĩa. Tuy yêu thương con trai nhưng không nuông chiều, dạy dỗ rất chu đáo. Cho nên ông Leopold cảm thấy dựa theo lời nói của bà đi làm đó chính là chân lý.
Xoa mặt một cái, Caliban Leopold ngửa đầu nhìn đèn trần.
Ai chà, ngày mai phải đem đèn đổi thành màu trắng đi, màu vàng quá kích thích thần kinh.
"Honey làm sao vậy?"
Cổ Tình bất mãn đánh vào cánh tay Caliban Leopold.
Không giúp bà trị đứa con còn chưa tính, sao lại ngẩng đầu nhìn đèn chứ?
"Anh không có việc gì."
Thu hồi ánh mắt, Caliban Leopold bình tĩnh trả lời.
"Không có việc gì thì tốt. Anh mau đi giáo huấn con mình đi. Em ở dưới chờ, đi sớm về sớm."
Ngoài miệng ôn nhu hiền lành, nhưng lực trên tay Cổ Tình quả thực dã man. Dùng hết sức đẩy ngài Leopold đến thang lầu. Bởi vì dùng lực quá lớn, cũng bởi vì hình thể ông chồng quá cường tráng, chỉ đẩy vài cái Cổ Tình mệt đến má cũng ửng đỏ.
Không thể trốn khỏi phải bước lên bậc thang, Caliban Leopold có chút dở khóc dở cười.
Vợ yêu muốn ông đi dạy bảo đứa con trai sao? Hay là muốn nhìn thấy Seleigh Leopold giáo huấn ông?
Chỉ cần ở nhà Leopold một thời gian mọi người đều biết, thời điểm Seleigh Leopold "hóa ma" không chỉ năng lực tăng, tính cách càng tương phản bình thường. Nếu nói bình thường hắn là ôn nhuận khiêm tốn, thì khác thường chính là lạnh lùng máy móc.
Hắn sẽ suy đoán động cơ những người tới gần. Tìm ra động cơ xong hắn sẽ không chút do dự chỉ ra nhận xét. Nếu gặp phải động cơ không tốt, sẽ đánh ba cái, có thể đánh đến da mặt người ta bị rách.
Caliban Leopold không cho rằng mình là người thích tìm ngược. Dù sao khi Seleigh ma hóa cũng không chủ động tấn công ai. Hơn nữa còn có một vị "con dâu thần bí" bên cạnh, Seleigh sẽ không để ý người khác.
Cho nên ông nghĩ không cần đi lên quấy rầy Seleigh, chờ ngày mai hắn khôi phục bình thường lúc đó sẽ nói sau.
Vì thế ông xoay người, bàn tay to cầm bàn tay nhỏ của vợ yêu, Caliban Leopold lộ ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
"Trời đất bao la vợ là lớn nhất, ta lười quan tâm nó thế nào. Nếu đã gây họa thì phạt nó ở trong phòng đi. Không được ta cho phép, ai cũng không được gọi nó ra ngoài."
Ông chủ ơi, ngài có thể cho chút thể diện hơn được không?
Ngay cả Cổ Tình cũng bị sốc khi nghe Caliban Leopold nói. Một lý do thoái thác quá chính đáng đến vô sỉ. Đáng giận hơn chính là còn đánh yêu ra hiệu rút lui.
Trừng mắt nhìn Caliban Leopold một cái, kỳ thật trong bụng có ý nghĩ "lão cáo già", Cổ Tình thu hồi vẻ hưng phấn chờ xem chuyện vui, lôi kéo ông chồng mình đi.
"Nói như thế nào thì Ái Nhi cũng là tiểu thư đại gia tộc, để người ta chạy về như vậy không được. Chúng ta phải cho nhà Onassis một lời xin lỗi. Honey việc này liền giao cho anh. Em không muốn so chiêu cùng lão gấu Adolf, hắn quá lắm lời."
Cũng không biết phu nhân Onassis làm như thế nào chịu được Adolf Onassis. Rõ ràng là con gấu, còn một hai phải ra vẻ đáng yêu. Cái mặt thịt cười tủm tỉm nhìn vào làm lông tơ đều dựng thẳng đứng.
Lúc trước nếu không phải e ngại Adolf Onassis trong ngoài không đồng nhất, bà đối với Ái Nhi đã yêu thích nhiều hơn hiện tại. Cô bé kia dù là thân phận hay khả năng sinh con, đều lương xứng với Seleigh.
Nhưng ngàn tính vạn tính lại không nhìn ra tâm tư con trai mình. Ai có thể dự đoán được thiên kim đại tiểu thư ở trong mắt người khác là hoàn mỹ. Ở trong mắt con nhà mình lại không là cái gì?
Nhìn chồng đi vào thư phòng, Cổ Tình ngồi trên sô pha gọi quản gia đến trước mặt.
"Nói cho ta nghe cô gái mà Seleigh mang về bao lớn rồi? Tướng mạo như thế nào?"
Có thể làm Seleigh trực tiếp hóa ma thì cô gái kia nhất định xinh đẹp khiến người ta nhìn là yêu phải không?
Thật đáng tiếc đã tới chậm một bước, chỉ kịp nhìn thấy Seleigh cẩn thận đắp chăn rồi ôm đi, căn bản không thấy được mặt.
"À...... Đại khái mười tám, chín tuổi, vẻ mặt...... Thực đẹp, ha ha."
Lắp bắp mở miệng, quản gia sầu đến tóc sắp bạc trắng.
Nên nói như thế nào để bà chủ biết, cậu chủ thích không phải nữ tính mà là giống cái đây? Trên cổ thiếu niên có dấu hôn, nghĩ đến nên làm không nên làm cậu chủ đều đã làm. Xem bộ dáng cậu chủ đối với giống cái này thật sự rất để bụng nha.
Khóc rồng. Cậu chủ tính tình thế nào quản gia hiểu nhất. Một khi động tâm thì tuyệt đối không buông tay. Hiện giờ người cũng mang về nhà rồi, càng chứng minh cậu chủ đã quyết tâm.
"Ngươi khóc cái gì?"
Thấy quản gia nước mắt lưng tròng, khóe môi Cổ Tình giật giật.
"Có chuyện thì nói, đừng làm ta ghê tởm."
"Dạ......"
Biết rõ nói ra thì sẽ có bão tố, quản gia sao dám mở miệng?
"Nói!"
Cổ Tình cũng bực, sắc mặt hơi trầm xuống, bị ép buộc làm quản gia không dám ngẩng đầu.
Biết tránh không khỏi, quản gia cắn răng một cái, nói nhanh.
"Cậu chủ mang về một giống cái."
"Cái gì?!"
Đáp án ngoài ý làm Cổ Tình biến sắc.
Con mình mang về một giống cái? Vậy là muốn phá nhà Leopold rồi!
Cúi đầu, quản gia không nói chuyện. Quản gia biết bà chủ phẫn nộ cái gì. Một giống cái có khả năng làm gia tộc Leopold bị tuyệt hậu. Bà chủ có chấp nhận không?
Trên lầu.
Hoàn toàn không biết mình chỉ ngủ một giấc thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Gia Lôi từ trong mông lung tỉnh lại.
Nheo mắt tựa như thực lưu luyến giường ấm, gương mặt cọ cọ chăn một hồi lâu Gia Lôi mới lười nhác mở mắt.
Nơi này...... Là chỗ nào?
Bật ngồi dậy, tay trái theo bản năng để lên chiếc vòng bên tay phải, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Thực mau, Gia Lôi liền thấy được Leopold trầm mặc ngồi ở ghế dựa.
Ấn đường nhảy nhảy. Đây không phải Leopold mà Gia Lôi biết. Là đạo tặc có kinh nghiệm, nhìn liền biết ai là nhân vật nguy hiểm, phân biệt không được, cũng không thể lăn lộn kiếm sống.
Khụ, nhưng cũng có lúc ngoài ý muốn, đồng thời cũng chứng minh nhãn lực rất quan trọng. Nếu không làm sao bị rơi vào nông nỗi như hôm nay?
"Tỉnh rồi?"
Trước kia giọng Leopold trầm bổng có cảm giác mùa xuân ấm áp, nhưng lúc này cứng nhắc nghe ra vài phần lạnh lẽo. Giống như tia sáng mặt trời chiếu vào tuyết, dù nhìn ấm áp nhưng vẫn lạnh.
"Ừm."
Dùng hai tay ôm chân, Gia Lôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Tư thế tốt. Hai chân co lại ở trước ngực, vừa bảo vệ được tim phổi khi bị tấn công. Đôi tay đặt phía trước chân có thể đánh trả, có thể lui để phòng thủ. Eo hơi cong, chỉ cần có một chút động tĩnh là có thể bật ngồi dậy. Chẳng sợ đối mặt cùng lúc hai đối thủ, cũng có thể đánh một đòn trước khi nhảy lên rời khỏi vòng vây. Karen, ngươi hành động rất vô tình, ý nghĩa bao hàm lại khác nhau rất lớn. Ta có chút hoài nghi, Garfield thật sự có thể "huấn luyện" ra người có bản lĩnh như vậy sao?"
Gia Lôi mím môi không nói lời nào. Leopold trước mắt quả thực không phải Leopold đã gặp. Khả năng nhìn nhận của hắn rất chuẩn đến mức biến thái. Chỉ thông qua một tư thế liền định nghĩa toàn bộ về người khác. Người như vậy sao có thể là Seleigh Leopold khiêm tốn quân tử?
"Không muốn nói cái gì sao? Vậy để ta nói."
Hai chân Leopold bắt chéo, lưng tựa vào ghế. Bởi vì trong phòng không có bật đèn, Gia Lôi căn bản nhìn không thấy khóe mắt màu đỏ như máu của hắn, phảng phất như sẽ chảy huyết lệ bất cứ lúc nào.
"Ngươi luôn phòng bị cẩn trọng, điểm này từ tư thế ngủ có thể nhìn ra được. Ngươi có ý thức chiến đấu rất mạnh, điểm này có thể kết luận khi ngươi vừa tỉnh lại việc đầu tiên là kiểm tra vũ khí. Ngươi có kinh nghiệm chiến đấu của ngươi rất phong phú, điểm này có thể xác định từ ý thức bày ra tư thế thích hợp chiến đấu nhất. Ngươi còn thực thức thời, điểm này thể phán đoán khi ngươi phát hiện ta rất nguy hiểm liền thực trầm mặc cũng không tính toán chọc giận ta. Ngươi không có cảm giác an toàn, dã man, lực tấn công không yếu còn biết khi nào nhất định phải cúi đầu. Ngươi làm ta nhớ tới một loại người..... đạo tặc."
Giọng điệu nhàn nhạt Leopold thản nhiên lột mặt nạ ngụy trang của Gia Lôi. Biểu tình của hắn cũng không có biến hóa một chút, chỉ trừ câu cuối cùng tăng thêm ngữ khí gằn từng chữ một nói ra. Đó là lần duy nhất trong giọng nói xuất hiện rung động.
Nói xong hắn lại lẳng lặng quan sát phản ứng của Gia Lôi.
Không có ai biết Leopold đối với Gia Lôi có bao nhiêu hứng thú. Một người làm hắn đoán không ra, làm hắn nổi lên lòng hiếu kỳ.
Leopold bắt đầu một câu bằng "ngươi" sau đó là "điểm này" dần dần biến thành nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên Gia Lôi bị người khác vạch trần thân phận thực sự ngay trước mặt. Nếu không phải bị chỉ ra và bị xác nhận chính là chính mình, Gia Lôi thật muốn lớn tiếng tán thưởng hắn một câu làm tốt lắm.
Hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía người đối diện, một giống đực giơ tay nhấc chân đều thể hiện ưu nhã cao quý. Gia Lôi không sợ, không giận, không phản bác, chỉ muốn chờ xem hắn còn có cái gì để nói.
Nói trắng ra Gia Lôi là người càng ở tình thế nguy hiểm càng có thể bình tĩnh hơn người, cũng không để bụng sống chết, chỉ để ý chết có khó coi không.
Có khi vì mạng sống Gia Lôi cũng quỳ xuống cầu xin. Nhưng khi thật sự tới tuyệt cảnh, lại tiêu sái hơn bất luận kẻ nào khác.
Leopold thực tán thưởng biểu hiện của Gia Lôi, hứng thú của hắn cũng càng thêm tăng cao. Hắn cười cười lại nói tiếp:
"Ngươi tiếp cận ta là muốn ta mang ngươi ra khỏi hành tinh kia. Chuyện gặp phải Garfield là ngoài ý muốn. Từ thái độ của hắn đối với ngươi cho thấy, ngươi mới là người dựng lên mọi chuyện. Đây cũng là vì sao ta nhận định ngươi không có cảm giác an toàn không liên quan Garfield. Một giống đực chịu để người khác khống chế, cả tôn nghiêm cũng bất chấp, sao lại nhẫn tâm thương tổn người mình thích?"
Hắn đứng lên, đi từng bước một đến trước người Gia Lôi. Nhìn xuống thiếu niên lẳng lặng ngẩng đầu, sắc mặt không đổi, ánh mắt đạm mạc của Leopold rốt cuộc sinh ra biến hóa. Một đôi mắt bạc sáng kinh người.
"Trả lời ta mấy vấn đề? Một, ngươi rốt cuộc có phải đạo tặc hay không? Hai, vì sao Anson Alfred cho ngươi vũ khí này. Hắn có phải là lý do ngươi cam nguyện biến thành giống cái. Ba, ngươi dùng biện pháp gì đánh hôn mê Garfield. Đừng nói hắn không có té xỉu mà là ngủ rồi. Ta không cho rằng có giống đực nào cùng giống cái thân thiết mà ngủ được. Ta hỏi không nhiều lắm, ngươi cho đáp án là được, gạt ta cũng không có lợi. Hy vọng ngươi có thể nghiêm túc, lỡ bị ta vạch trần mặt mũi cũng sẽ không đẹp."
"......"
Đây là uy hiếp sao? Uy hiếp ta nói dối sẽ trả giá lớn. Con mẹ nó, Leopold rốt cuộc chết ở đâu vậy? Nhanh đến đem cái đồ biến thái này quẳng đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...