Tạ Hoằng Nghị ấm ức lắm.
Cậu ta thật sự không cố ý.
Nhưng sự thật chính là lên lớp được hai mươi phút, cậu ta đã không kìm được mà nhìn vào khuôn mặt Kiều Lam không dưới năm lần.
Vậy mới nói ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tần suất người đẹp đi trên đường cái được ngoảnh đầu nhìn lại sẽ cao hơn. Đẹp đến mức như Kiều Lam, ngồi ở ngay bên trái mình, cách một Đàm Mặc là có thể nhìn thấy.
Chuyện này khiến người ta làm sao nhịn được?
Các ông nói xem đạo lý này có đúng hay không?
Khổng Sa ngồi bên cạnh cũng bị lời ngụy biện này của Tạ Hoằng Nghị chọc cười. Chính bản thân cậu ta không kiểm soát được ánh mắt, nguyên nhân thành ra là do con gái nhà người ta sao?
Trách cô quá xinh đẹp à?
Khổng Sa mở miệng, mặt không biểu cảm: “Nếu cậu còn muốn đi học yên ổn, tôi khuyên cậu nên quản ánh mắt của mình thì hơn.”
“Hở?”
“Cậu mà dám liếc mắt nhìn nữa, có tin Đàm Mặc ném cậu ra khỏi phòng học luôn không?”
“Cậu ấy không hẹp hòi như vậy đâu.” Tạ Hoằng Nghị hoàn toàn không tin, chẳng phải chỉ nhìn nhiều thêm một chút thôi sao, đâu có gì quan trọng, hôm nay Kiều Lam thật sự quá là xinh đẹp.
Thế rồi Tạ Hoằng Nghị - người không hề tin – lại không kìm được mà liếc mắt nhìn Kiều Lam bên kia một lần nữa, cậu ta ngay lập tức đối mặt với ánh mắt tử thần từ người bạn cùng phòng đẹp trai vô cùng của mình, kèm theo đó là một chữ lạnh lùng băng giá.
“Cút.”
Tạ Hoằng Nghị: “…”
ĐM, keo kiệt dữ vậy!
Tạ Hoằng Nghị trợn tròn mắt, muốn oán ngược lại Đàm Mặc, nhưng không hiểu sao cậu ta lại thấy sợ khi đối mặt với ánh mắt của anh, cuối cùng lại quay đầu “trút tâm tư” với Khổng Sa.
“Aizz có phải Đàm Mặc hơi quá đáng rồi không? Mình chỉ nhìn nhiều thêm có tí mà đã bảo mình cút, còn có chút tình cảm bạn cùng phòng nào không vậy hả? Nhìn mà cũng không được, thật sự quá keo kiệt rồi. Cậu nói xem có đúng không? Có phải cậu ấy quá đáng lắm không hả? Tất cả những người yêu đương đều như vậy à? Nếu thật là như vậy thì mình tình nguyện ở một mình. Không đúng. Mình mà yêu đương thì chắc chắn sẽ không hẹp hòi như Đàm Mặc. Mình muốn yêu đương, mình cũng muốn có bạn gái xinh đẹp như thế. Ầy sao cậu không nói lời nào hết vậy? Chuyện gì xảy ra thế, sao tự dưng cậu phớt lờ người khác vậy?”
Khổng Sa hít sâu một hơi thật sâu. Sau ba giây nhắm mắt lại và im lặng, cậu cũng dứt khoát tặng cho Tạ Hoằng Nghị một chữ.
“Cút.”
Tạ Hoằng Nghị: “??????”
“Sao tự dưng cậu cũng hung dữ với mình? Mình làm gì cậu? Cậu đừng có vờ vịt với mình! Giả vờ câm hả, không nói rõ ràng thì không xong đâu.”
“Bạn nam hàng thứ năm mặc đồ màu vàng!” Giáo sư trên giảng đường đột nhiên lên tiếng. Mọi người lập tức nhìn về phía hàng thứ năm.
Đã bảo cái tên Tạ Hoằng Nghị này thích thể hiện mà, mặc một bộ đồ màu vàng chóe trông y như một con gà nhỏ màu vàng vậy. Vừa bước vào, giáo sư đã hoàn toàn bị màu sắc cực kỳ dễ thấy này thu hút, ấy thế Tạ Hoằng Nghị còn ngang nhiên lải nhải một cách trắng trợn như vậy, muốn giáo sư không chú ý cũng khó khăn.
“Có vẻ như bạn rất muốn phát biểu, vậy thì hãy trả lời câu hỏi này đi.”
Tạ Hoằng Nghị ngơ ngác ngẩng đầu lên, trên màn hình lớn có một câu hỏi. Trong ba phong trào công nhân lớn của thế kỷ 19, phong trào nào tập trung phản ánh những yêu cầu chính trị của công nhân.
Cái nào đây?
Tạ Hoằng Nghị - sinh viên ngành khoa học tự nhiên 100% - ngơ ngác. Dù là hồi lớp mười đã học, bây giờ cậu ta đâu có biết, thậm chí cậu ta còn không nhớ ba phong trào công nhân là ba phong trào nào.
Tạ Hoằng Nghị đã từng là học sinh khá giỏi, chưa bao giờ bị giáo viên nêu tên trong lớp, rốt cuộc cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt, cuối cùng ngậm miệng lại câm như hến đợi hết tiết.
Mãi đến lúc tan học Kiều Lam hãy còn muốn cười. Giáo sư gọi Tạ Hoằng Nghị một lần rồi lại gọi thêm hai lần nữa. Điều buồn cười là ông ấy không gọi tên, mỗi lần hỏi đến Tạ Hoằng Nghị đều gọi “bạn học Tiểu Hoàng” [1]. Tạ Hoằng Nghị thật sự không nhịn được, nói với giáo sư rằng mình tên Tạ Hoằng Nghị, kết quả giáo sư trực tiếp gọi cậu ta là “bạn học Tạ Tiểu Hoàng”.
[1] Tiểu Hoàng: “Hoàng” là màu vàng, “Tiểu” là cách gọi của người Trung Quốc giống như “Tiểu A”, “Tiểu B”. Ở đây giáo sư đang trêu Tạ Hoằng Nghị vì cậu ta mặc bộ đồ vàng chóe.
Ta Hoằng Nghị là một người nói nhiều và ồn ào như vậy, sau một buổi học, cậu ta trông như một quả cà tím héo vậy, ủ rũ bơ phờ.
Buổi chiều cả Kiều Lam và Đàm Mặc đều có tiết, hơn nữa lớp học đều bắt đầu vào tiết năm, cũng chính là một giờ chiều đi học. Hai người cùng đến canteen ăn cơm trưa.
Kiều Lam đã ăn ở canteen đại học B vài lần rồi, khá là ngon.
Có điều từ nhỏ Đàm Mặc đều được dì Trần tự mình xuống bếp nên ban đầu ăn không quen cho lắm, sau vài ngày thích ứng được thì tốt hơn.
Đàm Mặc không nói gì, hỏi cũng chỉ nói ăn khá ngon nhưng Kiều Lam luôn cảm thấy anh chưa ăn no. Trước đó vì còn phải tập kickboxing, mỗi buổi tối đều vận động rất nhiều, hơn nữa vì xuất viện, anh cần phải bổ sung dinh dưỡng, vậy nên dì Trần đều chọn những nguyên liệu tốt nhất để nấu ăn, chẳng hạn như thịt bò là thứ ngày nào cũng nhất định phải có, chẳng những thế, thậm chí còn phải kiểm soát số lượng.
Rõ ràng, canteen tuyệt đối không thể đạt được mức độ này.
Không phải Đàm Mặc yếu ớt mà là cơ thể của anh cần.
Điều mà trước đây Kiều Lam nghĩ là để Đàm Mặc đến trường ở ký túc, có thể quen biết bạn mới, chuyện này tốt cho anh, nhưng sau khi thật sự ở ký túc xá rồi, kỳ thực rất nhiều rắc rối nhỏ đều lộ ra hết.
Tắm rửa, ăn uống, tập thể dục, dùng điện dùng mạng, yêu đương… tóm lại đều không tiện cho lắm, đặc biệt là lúc trước, thỉnh thoảng Đàm Mặc nghiên cứu thị trường thì sẽ chăm chú đến nửa đêm, từ sau khi nội trú ở trường thì không được nữa.
Nhưng Đàm Mặc không hề nói gì cả, khi cô hỏi thì anh luôn trả lời là vẫn ổn. Kiều Lam thấy anh như vậy, cô không nhìn ra được là rốt cuộc anh có miễn cưỡng hay không.
Lúc dùng bữa trưa, Đàm Mặc ăn một lượng cơm bình thường nhưng tuyệt đối ít hơn khi ở nhà lúc trước. Kiều Lam nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên có người gọi cô.
Ba người này hẳn là chung một lớp, dù sao thì khoa Tâm lý chỉ có hai lớp, xác suất học cùng một lớp là quá cao.
“Thật sự là em à?” Ba vị đàn anh đi tới, đàn anh gọi cô xuýt xoa một tiếng: “Anh không biết nhiều về trang điểm nhưng trông em xinh hơn đó.”
Đàm Mặc nhìn tên đàn anh nhỏ con trước mặt, híp mắt.
“Cảm ơn.” Kiều Lam mỉm cười, sau khi trò chuyện bâng quơ đôi ba câu, cô rất lịch sự giới thiệu về Đàm Mặc một chút: “Đây là bạn trai tôi.”
Đàn anh gật đầu, cười híp mắt: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Mấy vị đàn anh đều cười. Quý Túc cũng vậy, anh ta chạm mắt với Đàm Mặc rồi cười cười. Mấy người lại tán gẫu vài câu. Trước khi đi, như thể nhớ ra, Quý Túc nói với Kiều Lam: “Thứ hai câu lạc bộ bắt đầu tuyển thành viên mới, nếu muốn tham gia, em có thể chuẩn bị sớm một chút.”
“Được rồi, cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở.” Kiều Lam gật gật đầu. Sau khi ba đàn anh rời đi, cô quay đầu lại thì thấy Đàm Mặc đang nhìn chằm chằm bóng lưng ba người họ bằng khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt u ám một cách khó hiểu.
Kiều Lam thoáng kéo Đàm Mặc: “Anh sao thế?”
“Không có gì.” Đàm Mặc thôi không nhìn nữa. Vừa cùng Kiều Lam đi về phía phòng học, anh vừa hỏi Kiều Lam như vô ý: “Em muốn tham gia câu lạc bộ à?”
“Muốn.” Kiều Lam nói. “Câu lạc bộ Tâm lý không giống với một số câu lạc bộ khác. Nó có tính chuyên nghiệp rất cao, hơn nữa còn được giáo sư hướng dẫn. Em nghe nói câu lạc bộ thường xuyên tổ chức cho mọi người cùng nghiên cứu các hồ sơ/trường hợp, đôi khi còn có thể thuê bác sĩ tâm lý, thường giúp sinh viên trong trường làm công tác tư vấn tâm lý để nâng cao năng lực, nói chung là giúp được khá nhiều.”
“Ừ.” Đàm Mặc hời hợt ừ một tiếng. “Tốt lắm.”
!
Rốt cuộc Kiều Lam cũng nghe thấy được một chút xíu điểm không ổn. “Anh sao vậy?” Kiều Lam đoán rất chuẩn. “Có phải là anh không muốn để em đi cho lắm không?”
Đúng.
Đàm Mặc rũ mắt, không nói gì.
Không biết tại sao, anh không muốn để Kiều Lam quá gần gũi với Quý Túc.
Lúc trước Kiều Lam đã từng nói, tên Quý Túc này cực kỳ xuất sắc, tuy vẫn chưa tốt nghiệp nhưng đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của giáo sư.
Những người ưu tú luôn luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Hơn nữa còn có một vài điểm rất quan trọng, Quý Túc là đàn anh trực hệ [1] của Kiều Lam.
[1] Trực hệ: dòng họ trực tiếp, ở đây ý chỉ đàn anh/đàn chị cùng một khoa, một ngành.
Đàm Mặc luôn nghĩ mọi cách để cuộc sống của mình trùng khít với cuộc sống của Kiều Lam hơn, cố gắng gây dựng suy nghĩ và hứng thú giống với cô, như vậy thì chủ đề trò chuyện giữa hai người sẽ bất tận, Kiều Lam sẽ không bao giờ cảm thấy ngán.
Anh không ghi danh vào chuyên ngành Tâm lý học, cũng không học được những thứ này. Ngay từ ban đầu, hội chứng Asperger đã quyết định rằng anh sẽ không bao giờ sánh bằng những người khác trong môn học này chứ đừng nói đến sinh viên tâm đắc như Quý Túc.
Một ngày nào đó, liệu Kiều Lam có bị người ưu tú và càng có chung chủ đề như vậy thu hút hay không?
Đàm Mặc không dám nghĩ.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đó, bất kỳ hành động nào của Quý Túc dường như đều có thâm ý khác trong mắt Đàm Mặc.
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Kiều Lam lúc huấn luyện quân sự bị anh bắt gặp.
Vừa rồi anh ta còn cố ý nhắc Kiều Lam đến phỏng vấn.
Tại sao lại nhắc riêng?
Nếu đã nhắc Kiều Lam chuẩn bị kỹ càng, vậy có nghĩa là Quý Túc muốn Kiều Lam đến câu lạc bộ Tâm lý, còn muốn giữ cô lại.
Tại sao muốn để Kiều Lam đến? Tại sao muốn giữ cô lại?
Ánh mắt Đàm Mặc bỗng tối đi.
Cuối cùng Đàm Mặc vẫn không nói gì, vì điều này có thể chỉ là suy đoán của anh mà thôi, vậy nên anh không thể cố tình gây sự nói ra suy nghĩ thật của bản thân như thế. Đàm Mặc lắc đầu nói: “Không có gì.”
“Anh chỉ thấy tham gia câu lạc bộ quá tốn thời gian, thời gian chúng ta ở bên nhau vốn đã không nhiều.”
Câu trả lời này hợp tình hợp lý, cũng rất phù hợp với Đàm Mặc. Kiều Lam thoáng do dự: “Vậy hay là…”
“Đi thôi.” Đàm Mặc cắt ngang lời Kiều Lam. “Thời gian sau này của chúng ta còn dài.”
Thật ra anh không biết thời gian có dài hay không.
Anh chỉ biết rằng Kiều Lam muốn đến câu lạc bộ Tâm lý.
Mấy ngày sau, “bạn gái Đàm Mặc” mà mọi người nói rốt cuộc cũng có tên, mấy sinh viên hơi nhiều chuyện một chút cuối cùng cũng biết cô tên là Kiều Lam.
Rất đẹp.
Chân cực dài.
Là kiểu đẹp mà chỉnh sửa một chút là có thể debut ngay.
Nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là trường đại học tốt nhất cả nước, không khí học tập mới là đặc điểm nổi bật nhất, mấy thứ như giá trị nhan sắc tuy rất quan trọng nhưng tuyệt đối không phải là thứ quan trọng nhất ở đại học B.
Khoảng cách giữa các lớp học của đại học B rất sít sao. Bắt đầu từ tám giờ sáng đến chín giờ rưỡi tối, tổng cộng mười hai tiết, một tiết năm mươi phút, giữa trưa có thời gian một tiếng nghỉ ngơi.
Những sinh viên có thể vào được đại học B đều là Thủ khoa hoặc những học sinh thuộc top đầu của tỉnh, cấp ba chắc chắn đều là đối tượng được các giáo viên đặc biệt quan tâm, đồng thời cũng là những học bá được các học sinh ngưỡng mộ và sùng bái. Nhưng sau khi vào đại học B rồi bọn họ mới phát hiện, hóa ra xung quanh mình đều là những người học siêu giỏi, có khi còn là học bá có điều kiện hơn mình về mọi mặt. Những học bá này không chỉ học giỏi mà còn có gia cảnh tốt, đa tài đa nghệ, tầm nhìn xa, hơn nữa còn cực kỳ chăm chỉ.
Chẳng hạn như bạn cùng phòng của Kiều Lam – La Man. Ban đầu cô cảm thấy phong cách truyện tranh loli mà cô nàng mặc trên người nhìn kiểu gì cũng chẳng giống một người học rất giỏi, nhưng cuối cùng La Man lại là học bá thi đại học được hơn sáu trăm tám mươi điểm. Mặc dù ngày nào cô nàng cũng dành thời gian để trang điểm, mua quần áo, thử váy thử đầm và hỏi thăm sở thích của đàn anh Quý Túc, nhưng khi học tập, cô nàng vẫn rất nghiêm túc, đâu ra đó.
Nhân lúc đang rửa mặt, La Man vui vẻ bụm mặt nói hôm nay mình lại gặp đàn anh Quý Túc, đàn anh còn nói thứ hai chính là ngày câu lạc bộ đón thành viên mới, bảo cô nàng chuẩn bị thật tốt.
“Đàn anh cố ý nhắc nhở mình trời ơi, các cậu nói xem có phải là thật ra anh ấy cũng rất có cảm tình với mình hay không?”
Kiều Lam nhớ hôm nay Quý Túc cũng nói với mình như vậy, có điều thấy La Man như thế, vậy nên cô cực kỳ tán thành gật đầu: “Mình cũng cảm thấy vậy, cố lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...