Người duy trì huyễn cảnh đã chết, huyễn cảnh tan biến, ốc đảo nhỏ cũng không còn nữa, chỉ còn lại cát vàng phủ ngợp trời, không thấy hồi kết.
Lạp Nhĩ dẫn theo binh lính xông vào, an bài cho từng người từng người một, mấy ngàn người, bận đến tối tăm mặt mũi.
Duy chỉ không thấy Dung Ly và Viễn Chi đâu hết.
Lúc này, Dung Ly và Viễn Chi dẫn theo một cái xác, bước vào một rừng cây nhỏ tiêu điều, quăng trước mặt một đám đệ tử mặc đạo bào màu trắng.
Đám đệ tử này không phải ai khác, chính là đệ tử Thái Cực tông môn.
Một đám không hiểu gì sất, bị khí thế thâm trầm của Dung Ly dọa sợ, vừa hậm hực vừa run rẩy.
“Gọi tam trưởng lão của các người ra đây.” Viễn Chi cất lời.
Trong đám người, một người trạc tuổi Viễn Chi, chậm rãi bước về phía trước, đôi mắt không giấu được sự chán ghét, ra vẻ nghiêm nghị chất vấn
“Chẳng hay … ý của các vị là …”
Viễn Chi ra hiệu cho bọn họ nhìn cái xác bị trói trên mặt đất.
Một đám tò mò bước lại gần, đem mũ trùm đầu màu đen kéo xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Trong khoảng khắc đó, bọn họ đều đứng im bất động.
Gương mặt này, thân hình này, cho dù có bị dịch dung qua cũng không thể nào giống như vậy được.
Thậm chí cho dù dịch dung, mỗi người đều có một loại khí tức linh lực khác nhau, không ai giống ai.
Đây chính là tam trưởng lão của bọn họ!
Chỉ khác là, trên người của bản thể này có vết tích tà tu, còn rất đậm, dường như còn mạnh hơn cả thực lực hiện tại của hắn.
Nhìn qua thôi cũng đã có thể thấy được, hắn đã gϊếŧ bao nhiêu người, tạo bao nhiêu sát nghiệp.
Tam trưởng lão Thái Cực tông môn, sư đệ của Trưởng môn chân nhân, xưa nay không thích ganh đua, chỉ thích vân du thiên hạ, người trong môn phái cũng chả gặp được mấy lần.
Điều duy nhất hắn làm khiến các đệ tử kinh ngạc chỉ có một, đó chính là, gần một năm trước, hắn bắt Thanh Tư kiếm về cho Trưởng môn, tố cáo việc Viễn Chi đã ly thế.
Tuy vậy, người ban nãy bất mãn với Viễn Chi vẫn cứng miệng nói
“Tam sư thúc ở đâu, bọn ta quả thật không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh sư phụ, đi làm nhiệm vụ ở gần đây, chưa từng gặp qua sư thúc!”
“Sư phụ của ngươi?” Dung Ly liếc mắt.
“Sư phụ của ta chính là Trưởng môn Thái Cực, Thanh Mộc chân nhân!”
“Vị tiên hữu này” Viễn Chi lên tiếng “Thân làm tu tiên giả, ngươi không cảm thấy việc bao che cho tà tu là điều xấu?”
“Ngươi không nhận ra ta?” Người kia tức giận hỏi, đôi mắt trừng Viễn Chi đến suýt bật ra ngoài.
Viễn Chi trầm mặc một lúc lâu, nghĩ bụng, làm sao mà ta biết ngươi là ai?!
Trên đời này nhiều người như vậy, làm sao mà ai cũng biết được?
Mà chuyện biết hay không biết liên quan gì đến chuyện tung tích của sư thúc ngươi?!
Không khí im lặng một lúc lâu, người kia mới trả lời
“Ta đã nói không biết là không biết, các ngươi đã tài giỏi như thế, tại sao không tự tìm?”
Nghe được lời này, gương mặt Dung Ly càng lúc càng âm trầm, không thèm quan tâm đến bọn họ là tu tiên giả hay mèo chó gà vịt, hắn dứt khoát phất tay một cái, khiến bọn họ ngã nhào ra đất.
Ánh sáng màu vàng nối liền từ bản thể giả đã chết trước mắt, mạnh mẽ xông thẳng vào một hang động nhỏ sau lưng bọn họ, đem một người từ bên trong quăng ra bên ngoài.
Người kia rơi trên đất cái bộp, y phục đều bị dính bùn đất, nhếch miệng cười cười.
Là tam trưởng lão!
Lão ta từ từ đứng dậy, phủi phủi y phục, dùng tay áo quẹt qua vết máu trên khóe miệng, đôi mắt đỏ ngầu như đã nhập ma, mỉa mai
“Sao? Bị ta cho ăn mệt mấy trăm năm rồi mới tìm ra, có cảm giác thế nào?”
Dung Ly không muốn nhiều lời, không nương tay quật thẳng vào đầu người kia.
Tuy nhiên, lần này hắn không hề tránh né, mà dùng tu vi cường đại đỡ đòn, khói đen lan tràn khắp nơi, cắn nuốt tất cả thần lực mà Dung Ly vung ra.
Đôi mắt hắn xám xịt, dần mất đi tiêu cự, mà thay vào đó là ma khí cường đại như phá khỏi xiềng xích lao ra ngoài.
“Nếu đã như vậy, hôm nay, ta và ngươi, phân thắng bại đi!”
Vừa nói, hắn vừa xông đến, điên cuồng tấn công Dung Ly, mỗi chiêu đều muốn đoạt mạng.
Hai người vừa đánh nhau, một đám đệ tử Thái Cực tông môn đã không nhịn được hoảng hốt tiến đến hòng can ngăn, bị Viễn Chi dùng Thanh Tư kiếm ngăn lại
“Các vị tiên hữu” Viễn Chi nghiêm giọng cảnh cáo “Phải trái trắng đen, hy vọng các vị nhìn ra được!”
“Đừng nhiều lời!” Cái tên gây sự ban nãy vẫn không ngừng lại, cứng miệng nói “Chưa nói rõ thế nào, chả lẽ bọn ta để yên cho các ngươi càng quấy?!”
“Hồ đồ!” Viễn Chi vừa xuất chiêu vừa quát “Các ngươi nhìn không ra, hắn đã đọa ma từ lâu rồi hay sao?”
“Tốt xấu gì cũng là người tiên môn, các ngươi có quyền gì xử trí sư thúc?” Vừa nói xong, hắn cùng tất cả đệ tử Thái Cực tấn công về phía Viễn Chi.
“Các ngươi quản được hắn gϊếŧ người? Hay quản được hắn gây họa nhân gian? Hắn muốn gϊếŧ chúng ta, bọn ta còn phải cung kính dâng hắn lên cho các ngươi, vậy thì thế gian này, há có phải chỉ cần là người phàm, ai cũng có thể ngồi lên đầu được?”
“Ta không cần biết thù hận giữa các người ra sao, nhưng người là của bọn ta, muốn đánh muốn gϊếŧ phải do bọn ta quyết định!”
“Ngu xuẩn hồ đồ” Viễn Chi tức giận đem tất cả linh lực tụ lại, vung kiếm một vòng, đánh thẳng lên trời, gió nổi cuồn cuộn, hàng vạn lá trúc xanh mang linh lực từ trên cao phóng xuống, lao nhanh như chớp, ghim thẳng lên từng người một, khiến bọn họ đều khuỵu gối, nằm rạp xuống đất, tứ chi bị kìm hãm, không thể ngẩng đầu.
“Mạng của tu tiên giả các người là mạng, mạng của người phàm không phải là mạng? Mạng của người phàm vô tội có thể đoạt bất cứ lúc nào, nhưng mạng của một tên ác nhân tiên gia thì không thể tùy tiện gϊếŧ? Đây chính là chính nghĩa mà các người mù quáng tôn sùng?”
Viễn Chi từ trên cao đáp xuống, khí tràn đều trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói
“Nằm ở đây suy ngẫm cho thật kỹ, đạo mà cái ngươi đang theo đuổi, chính là cái gì?”
Nói xong, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên trời đánh xuống mặt đất một cái ầm, khiến trời đất rung chuyển, Dung Ly từ từ bay xuống bên cạnh Viễn Chi.
Kẻ bị Dung Ly đánh xuống đã không còn dáng vẻ đạo mạo ban đầu, dường như tu vi đều bị hủy hết.
Không có tu vi duy trì, dung nhan hắn trở lại độ tuổi thật của mình, gương mặt nhăn nheo xấu xí, tóc bạc trắng xóa, xương cốt vỡ vụn, cả làn khói đen cũng đã bị đánh tiêu tán.
Viễn Chi bước đến bên người tam trưởng lão, chỉ nghe được người đó người châm chọc, tiếng cười thập phần khó nghe.
“Đáng không?” Y hỏi.
“Đáng” Người kia trả lời “Rất đáng”
Vừa nói, hắn vừa điên cuồng cười “Các người sinh ra đã là thiên tài, tuổi nhỏ thành danh, thiên hạ tôn sùng, phong quang vô hạn, cái gì cũng có, làm sao có thể hiểu được những kẻ phải bò lên từ bùn đất nhơ nhuốc như ta?”
Nói đoạn, hắn dừng lại, giọng nói già nua biến chất
“Ta sinh ra bần cùng, bị phụ mẫu bán làm nô bộc, bị đưa vào cung làm thái giám, bị đối xử không bằng súc vật, thế nhưng các ngươi sinh ra đã sống trong nhung lụa.
Vì cái gì, một cái giẻ lau mông của một đứa con nít còn quý giá hơn một hạ nhân gấp nhiều lần?
Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có một mục tiêu, nhất định phải có tiền, có tiền rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, ta vì tiền mà chuyện bán thân hạ tiện gì cũng làm.
Thế nhưng lại chỉ vì một con tiện nhân, ngươi đốt cả một cung điện, ngươi đốt tất cả tiền bạc ngân lượng của ta.
Ta lén chạy trốn, dọc đường đến cơm cũng chẳng có mà ăn, phải giành giật từng khúc xương với cả một con chó ven đường.
Khó khăn lắm mới moi tiền được từ một tên háo sắc, bị hắn kinh tởm thân thể ba ngày ba đêm, giả dạng thành người bình thường, gia nhập Thái Cực tông môn.
Thế nhưng từ trước đến giờ, dù ta đi đến đâu cũng không thể tránh được thứ vận mệnh tốt đẹp chó má của các người.
Ta cực khổ tu luyện, lại không bằng một nhóc con miệng còn hôi sữa.
Sư phụ khen ngợi ngươi cũng chưa từng để ý đến ta, tại sao tất cả mọi người đều không để ý đến ta?
Ngày đó đáng lẽ ta đã đắc đạo thành tiên, nhưng ngươi lại đúng lúc đắc đạo vào thời điểm đó, tại sao? Chỉ cần một khắc nữa, hào quang đó vốn dĩ thuộc về ta.
Thế nhưng cuối cùng lại bị ngươi giành mất, còn ta, vì tiên căn không vững nên tẩu hỏa nhập ma.
Vì cái gì, vì cái gì ông trời lại ưu ái cái ngươi như vậy? Rõ ràng ta nỗ lực hơn cái ngươi gấp trăm ngàn lần, cố gắng hơn các ngươi gấp vạn lần.
Những thứ ta phải trả giá rất đắt mới đạt được, các ngươi tùy tùy tiện tiện cũng có thể có? Giàu có, danh vọng, uy quyền, thực lực cường đại, vì cái gì đều là của các ngươi mà không phải ta?”
Chưa kịp nói xong, một ngụm máu từ cổ họng của hắn vọt thẳng ra ngoài.
Viễn Chi đưa cho hắn một chiếc khăn tay, bình thản nói
“Ngươi rất giỏi”
Tam trưởng lão kinh ngạc ngẩng đầu, bị ánh nhìn thờ ơ của Viễn Chi làm cho im lặng.
“Sư phụ ta từng nói như vậy” Viễn Chi lãnh đạm nói “Nói đến chăm chỉ nỗ lực, sư phụ ta thường lấy ngươi ra làm gương cho ta.
Người từng nói, nếu ngươi có tâm tính vững vàng, không bị lòng đố kỵ chi phối, đắc đạo thành tiên sớm hơn, trước đây sư tổ chưa chắc sẽ giao lại Thái Cực tông môn cho một người không có chính kiến như Thanh Mộc chân nhân.”
Dung Ly nhanh chóng kéo Viễn chi trở lại, bình tĩnh hỏi
“Ai sai khiến ngươi?”
“Không có!” Người kia trầm giọng trả lời.
“Chuyện hợp tác với Dung Hòa là do ngươi làm ra, cả chuyện ở Nam Yên và Tây Việt, đứng sau đều là ngươi, nhưng chuyện giúp đỡ quý phi ban đầu không phải là ngươi, hơn ba trăm năm trước ngươi chỉ là một tên thái giám.”
“Ha … ta không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Thế thứ này là cái gì?” vừa nói, Dung Ly vừa đem ra một viên trân châu đỏ tươi, được nối với một sợi dây màu đỏ đứt đoạn, giống như bị giật từ trên cổ người khác xuống.
“Huyết trân châu” Dung Ly mỉa mai “Thiên địa này không có được mấy cái đâu! Rất tiếc, chỉ là một phế phẩm chả có ích lợi gì”
Dung Ly toan ném đi, nhưng tam trưởng lão vẫn không mở miệng, thậm chí còn không mảy may cử động.
Viễn Chi vội ngồi xuống lật người hắn lên, chỉ thấy lão ta bị thất khiếu chảy máu không ngừng, cổ họng rung rẩy mấp máy.
Dung Ly lập tức vung tay lên trán Tam trưởng lão, ánh vàng lóe sáng, nhưng chỉ kịp giữ lại mạng cho lão ta, ý thức đều đã không còn.
Dung Ly liếc mắt dò xét khắp nơi, để thần thức bay xa vạn dặm truy tìm, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ thứ khả nghi nào, cuối cùng, hắn tức giận nghiền nát viên huyết trân châu trên tay.
Viễn Chi lúc này mới nhớ đến đám đệ tử Thái Cực tông môn vẫn bị áp chế một góc dưới đất, bèn hóa giải thuật pháp, thu Thanh Tư kiếm trở lại.
Một đám đệ tử vừa trải qua kinh hách, lồm cồm đứng lên, đã bị Dung Ly quẳng cho hai người, một là bản thể giả đã bị gϊếŧ từ lâu, một là tam trưởng lão mỉm cưỡng còn giữ lại một cái mạng.
Vốn dĩ ban đầu, cả Dung Ly và Viễn Chi đều không muốn lấy mạng lão ta.
So với để hận thù chi phối, bọn họ càng trân trọng mỗi thời khắc được ở bên nhau.
Nên biết dừng lại đúng lúc, giờ đây, chuyện cũ đã qua, bọn họ có nhau, nắm tay nhau tiến về phía trước.
Thiên địa luân hồi, ắt có nhân quả báo ứng.
Trước lúc đám đệ tử quay về Thái Cực tông môn, cái tên ban nãy vẫn cứng miệng quay lại nói với Viễn Chi
“Ta vẫn không thích ngươi!”
“Ta cũng không cần ngươi thích” Viễn Chi bình thản trả lời “Thế nên, chúng ta tránh xa nhau một chút, đừng để chạm mặt nhau, khó coi!”
Y không phải cống phẩm, người gặp người thích, mà cho dù là cống phẩm, cũng không phải ai cũng thích.
Y càng không yêu cầu tất cả mọi người đều thích mình, thế gian này làm sao có chuyện một người được tất cả mọi người yêu thích? Dù có là thần linh trên trời, cũng có người âm thầm nguyền rủa phỉ báng bọn họ đấy thôi! Quản được cảm xúc yêu ghét của người khác sao?
“Từ trước đến nay, ngươi một chút cũng không đáng làm tiên quân!” hắn nói.
“Đáng hay không đáng, chuyện của ta ngươi không có quyền lên tiếng” Viễn Chi đáp “Căm ghét người khác nên nước sông không phạm nước giếng, chứ không phải bỏ qua luân thường đạo lý chỉ để cản đường người đó.”
“Hừ, đừng bao giờ gặp lại!” tên kia mặc đạo bào phất phới, vừa nói vừa xoay người biến mất.
“Đừng bao giờ gặp lại!” Viễn Chi cũng không thua kém nói.
Người đi rồi, Dung Ly mới hướng Viễn Chi hỏi
“Nhớ ra hắn là ai rồi?”
“Ân” Viễn Chi gật đầu “có nhớ một trong những câu truyện lan truyền về ta, có một tên tiểu tử đến thỉnh giáo bị ta làm cho bẽ mặt không? Là hắn!”
Dứt lời, Viễn Chi mở to mắt dè dặt hỏi Dung Ly “Ngươi … có thấy ta rất xấu tính không?”
Dung Ly thấy vậy, đưa tay xoa đầu y, cười nói
“Ta thích ngươi xấu tính!”
Thật ra lúc đó Viễn Chi đã sống lánh đời rất lâu, hoàn toàn không biết nên giao thiệp với bên ngoài thế nào, vì sợ hãi giao tiếp nên y gặp người là sẽ tìm cách chạy.
Cứ nghĩ đến việc hơn ba năm trước, y thà ngủ trên nóc chuồng gà cũng không muốn ngủ nhờ nhà dân là sẽ hiểu.
Nhưng bù lại, sau khi gặp Dung Ly, khả năng ăn nói của Viễn Chi đã tốt hơn rất nhiều, hiện giờ còn biết hướng người khác thị uy cho Dung Ly nữa cơ!
Viễn Chi giật giật tay áo của Dung Ly, lười biếng nói
“Ta muốn ngủ!”
Dung Ly vui vẻ trở thành đệm thịt của Viễn Chi, một đường bay về Thương Khung, chỉ kịp để lại cho đám đệ tử Thương Khung còn đang miệt mài làm việc một đạo phù truyền âm.
‘Xong việc, tự biết đường về’
Ý trên mặt chữ, xong việc thì tự biết đường mà về nhà!
Haha hahaha!
Lại bị bỏ rơi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...