A Đạt băng bó cho Lạp Đề xong xuôi, nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trên giường, quay qua mắng đứa cháu gái hồ ngôn loạn ngữ của mình
“Ăn nói cái kiểu gì vậy?”
Lạp Đề dùng gương mặt trẻ con của mình, đôi mắt hổ phách chớp chớp, nghiêm giọng
“Cậu, nàng ấy đã có thai, là con của con!”
“...”
Viễn Chi làm rơi tách trà xuống đất cái bộp, triệt để ngây ngốc.
Đám nhỏ phía sau đứng hình, toàn thể hóa đá.
Nghiêm trọng nhất là A Đạt, hắn suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ, mặt mày lúc xanh lúc trắng.
"..."
Thế giới quan sụp đổ!
Nhân sinh quan đổ nát!
Toàn hiện trường khủng hoảng chỉ có được Dung Ly bình tĩnh, hắn cong môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạp Đề, mặt không biến sắc.
Ôi thần linh ơi!
A Đạt dùng hết sức bình sinh để ổn định hô hấp, tứ chi hắn run rẩy tột độ, mắt tròn mắt dẹt nhìn Lạp Đề, lạc giọng hỏi
“Con nói … con nói … nó … nó … có con? của con? … làm … làm sao … mà có?”
Lạp Đề nhíu mày, dửng dưng trả lời
“Dĩ nhiên là đã làm chuyện nên làm mới có được.” Hỏi thật thừa thãi, chả nhẽ tự dưng mà có được?
A Đạt gục ngã, xanh mặt lắp bắp
“Co … con … làm … làm cái gì rồi? Không phải, không phải, con mới mấy tuổi? Điên rồi! Con điên rồi!”
Không để ý đến A Đạt điên cuồng lẩm bẩm, Dung Ly vẫn bình thản chấp nhận
“Được.”
Viễn Chi bất ngờ nhìn qua, đổi lấy một ánh nhìn trấn an của Dung Ly.
Một lúc sau, Lạp Đề và Dung Ly cùng cao giọng nói
“Thành giao”
“Thành giao”
Cả hai ăn ý đạt thành ý kiến chung trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng của tất cả mọi người xung quanh.
Thật không biết nói gì cho phải!
Đúng thật là, chỉ có những đứa không bình thường mới chơi chung với nhau được thôi!
Thế nhưng, khi Dung Ly toang đến gần người bị thương đang nằm trên giường, Lạp Đề ngang nhiên tung hết toàn lực cho hắn một cước.
“Cút” Lạp đề gầm lên.
Tất cả mọi người bị tiếng quát của Lạp Đề làm cho hồ đồ luôn rồi.
Không phải muốn chữa trị sao? Thái độ lồi lõm gì thế?
Càng quan trọng hơn, thế gian này thế mà có người dám quát vào mặt Dung Ly!
Từ trước đến nay chỉ có hắn quát vào mặt người khác thôi!
Dung Ly lùi lại, trong mắt ẩn chứa chút bực bội cùng không kiên nhẫn.
“Ta chữa bệnh!” hắn nhắc nhở.
“Không phải ngươi!” Lạp Đề đáp.
Dung Ly nhướng mày nhìn Lạp Đề, cuối cùng, hắn thong dong lui xuống.
Bình thản đến lạ!
Viễn Chi chìm trong mơ hồ một lúc lâu, sau đó bừng tỉnh, y đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bao gồm cả Dung Ly, đóng cửa cái rầm, cài then khóa chốt.
Trong phòng chỉ còn có Lạp Đề và Viễn Chi, cùng với cô bé bị hôn mê kia.
Viễn Chi không nói nhiều, thấy Lạp Đề không ngăn cản, y ngay lập tức chạy đến bắt mạch.
Một lúc sau, y cẩn thận đặt tay cô bé về lại trong chăn, chăm chú nhìn Lạp Đề, chất vấn
“Nàng năm nay mười bốn tuổi?”
Lạp Đề gật đầu, ánh mắt không nhịn được lo lắng.
“Có … có cứu được không?” nàng hỏi.
Viễn Chi lắc đầu “Không chắc chắn”
Nói đoạn, y bồi thêm “Công chúa, bệnh gì cũng có thể chữa, chỉ có tâm bệnh là không thể!”
Lạp Đề cúi đầu không nói, hai tay nắm chặt, lớp băng vải quấn trên cánh tay dần bị máu thấm ướt.
Viễn Chi thở dài vô lực, y nói
“Thật ra ta có một tin tốt! Không phải là quá tốt, nhưng trong tình huống này, cũng được xem như khá tốt đi!”
Lạp Đề ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, nước da ngăm ngăm phiếm hồng.
“Nàng không có thai.” Viễn Chi nói.
“Nhưng … nhưng nàng …” Lạp đề ngập ngừng, thái độ vẫn còn lưỡng lự, muốn hỏi lại thôi.
“Ta biết” Viễn Chi đáp “Một số bệnh trạng có mạch tượng rất giống với hỉ mạch, nhất là đối với người suy nhược như nàng.”
Nói đoạn, y bồi thêm “Nếu có thai, đối với nàng mới là tình huống xấu nhất!”
“Thế thì tại sao nàng lại nôn mửa?” Lạp Đề luôn miệng hỏi.
“Cái này phải hỏi người thôi, công chúa, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?” Viễn Chi vặn hỏi ngược lại.
“Ta không rõ” Lạp đề chau mày đáp “Ta chỉ mới gặp nàng ba tháng trước, nàng làm công cho sòng bạc, bị đánh tơi tả.
Hỏi ra mới biết, là do cha mẹ nàng ham mê cờ bạc, nợ nần chồng chất, nàng bị sòng bạc bắt làm công trả nợ.
Lúc đó ta chưa gặp qua cha mẹ nàng, nên ta chỉ nghĩ, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thương con cái của mình.
Cho đến khi, ta thấy nàng côi cút làm việc ngày đêm, bữa đói bữa no, tiền công đều bị cha mẹ cướp đi, ta bèn sai người tống bọn họ vào ngục.”
Nói đến đây, đôi mắt Lạp Đề đỏ ngầu
“Thời gian ta xuất cung ít ỏi, ta thật không hiểu tại sao nàng lại tức giận với ta, cầu xin ta thả cha mẹ nàng ra.
Ta nổi nóng với sự nhu nhược của nàng, một bên đáp ứng nàng, một bên bỏ về cung điện, suốt nửa tháng không ra ngoài!
Nếu ta biết được, lòng người có thể nhẫn tâm đến mức nào, ta chắc chắn đã gϊếŧ hai người đó từ lâu.
Bọn họ thế mà lại bán nàng vào thanh lâu, đến khi ta tức tốc đến nơi, nàng đang bị mười mấy gã đàn ông vây quanh.”
Nói đến đây, Lạp Đề ngừng một chút, tiếp tục
“Ta chỉ lo điên cuồng xử lý bọn người đốn mạt đó, lại không chú ý đến nàng, lúc đó trên đường có một đám người đi ngang, chớp mắt một cái, nàng đã vô thanh vô thức bị bọn tà tu thôi miên dẫn đi!”
Viễn Chi gật đầu, tỏ ý đã hiểu
Những người có nội tâm yếu ớt rất dễ bị thôi miên thuật ảnh hưởng.
Lạp Đề bất lực nhìn Viễn Chi, gặng hỏi
“Dọc đường, ta đã suy nghĩ rất nhiều, nàng từng nói ta không hiểu nàng, chúng ta không cùng một loại người …”
Viễn Chi không cho là thế, y nói
“Công chúa, ta và điện hạ cũng không phải cùng một loại người.
Lại nói, ngươi không hề làm sai chuyện gì cả …
Chỉ là, nàng ta đang trông mong vào một gia đình không phải là gia đình, tự lừa mình dối người mà thôi!”
Thấy Lạp Đề nghiêm túc suy ngẫm, Viễn Chi mỉm cười
“Công chúa, có một số người, một số sự việc, không thể nhân nhượng, nếu không, sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp như tưởng tượng.
Dẫu biết rằng lùi một bước biển rộng trời cao, nhưng tiến một bước, vẫn là trời cao biển rộng đấy thôi, trời đất không thay đổi vì con người, chỉ có cách nhìn của con người khiến trời đất thay đổi.
Đến lúc cần, nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nên quyết đoán thì quyết đoán, nên thế nào thì thế đó!”
Nói đến đây, Viễn Chi bất giác nhìn ra ngoài cửa, khóe mắt cong cong
“Người là công chúa, nắm toàn cuộc trong tay, đừng để người khác nhìn ngươi như một con hổ giấy!”
Giống như người nào đó vậy, đến khi quả quyết rồi thì có chín trâu mười hổ cũng không kéo lại được!
Dung Ly đứng bên ngoài, ánh mắt chăm chú dán vào cửa, bất giác bật cười.
Lạp Đề nghiêm túc lắng nghe Viễn Chi nói, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia sát khí.
Thanh gươm sau khi trải qua rèn giũa, cần một ít máu tanh, mới có thể chân chính trở thành một món vũ khí khiến người người kính sợ.
Nàng muốn trả thành một thanh gươm vang danh khắp chốn, chứ không phải chỉ là một thanh gươm được trang trí trong gác tía lầu son.
Trong lúc đó, Viễn Chi mở cửa ra ngoài, bắt đầu sai bảo bọn nhóc làm việc.
Nào là đun nước nóng, giặt khăn, sắc thuốc, nấu cháo, luôn phiên chạy đôn chạy đáo như những con ong chăm chỉ.
Đến gần sáng, Viễn Chi đơn giản thu toàn bộ linh lực, cẩn thận đỡ A Chiêu nằm xuống, mới lững thững mở cửa bước ra.
Lạp Đề vẫn còn bên trong, nàng mệt lả nằm ườn ra bàn, nhìn A Chiêu sắc mặt hồng hào trên giường.
Viễn Chi nhúc nhích qua lại, lười biếng dựa vào người Dung Ly, vù vù ngủ mất.
Thật mệt mỏi!
Mất ngủ một buổi tối, thật không thể tin được!
Lúc cởi y phục ra, Viễn Chi mới biết thương thế trên người A Chiêu thật sự có bao nhiêu nghiêm trọng.
Đối với một cô bé mười mấy tuổi làm ra chuyện này, đám người kia, cả cầm thú cũng không bằng.
Dung Ly cẩn thận đem người ôm đi, để lại một đám nai con bị bóc lột sức lao động cả đêm, ngơ ngơ ngác ngác.
Chiều hôm đó, người dọn tàn cục trong miệng Lạp Đề cũng xuất hiện.
Đại ca nàng, trữ quân tương lai của Tây Việt, Lạp Nhĩ, được A Đạt thông báo, đùng đùng dẫn quân kéo đến, người ngựa như gió dập sóng rền, khiến người dân xung quanh hoảng sợ không thôi.
Lạp Nhĩ mặc khôi giáp màu đen, đạp cửa xông vào, không nói không rằng, gương mặt lạnh căm, khí thế cường giả cuồn cuộn kéo đến, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua cả người Lạp Đề.
Lạp Đề không dám lên tiếng nói nhiều, tự động quỳ xuống, cúi đầu nhận phạt.
Lạp Nhĩ thẳng tay quất ba mươi roi.
Cả A Đạt cũng ngăn không nổi, chỉ đành thực hiện tốt chức trách của cậu ruột, chạy đi lấy dược chữa thương.
Hai đứa cháu này, đứa lớn như quan tài hình người, đứa nhỏ như thanh gươm biết đi, hắn quản không nổi, cũng không dám quản.
Rõ ràng nữ vương hoạt bát lém lỉnh, còn đại ca hắn cũng đâu đến nổi, sao lại sinh nhầm ra hai đứa con thế này?!
Có khi nào đầu thai lộn chỗ rồi không?
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng huynh muội họ bất hòa, tàn sát nhau đoạt vị không ngừng.
Chuyện này, đến cả nữ vương cũng bất lực.
Lạp Nhĩ đánh xong, ném roi qua một bên, lạnh nhạt nói
“Mấy ngày nay, mẫu thân không ăn không ngủ, lúc về nhớ dẹp cái tay của muội cho kỹ, nếu người rơi một giọt nước mắt, hai chân muội cũng đừng hòng đi nữa.”
Lạp Đề tự biết sai, cúi đầu trầm mặc, cả người đều đau đến rớm máu cũng không dám tìm người ủy khuất.
Lúc này đây, Viễn Chi đã thức từ lâu, cùng Dung Ly ngồi vắt vẻo trên ngọn cây cảm thán.
“Thế trận lớn thật, thái tử điện hạ, thành ý lớn thế này, ngươi có dám nhận hay không đây?”
Dung Ly cong môi, véo má Viễn Chi, xoa nắn đến khi y trừng mắt cảnh cáo mới trả lời
“Ta giúp bọn họ nhiều như vậy, thành ý của bọn họ đương nhiên lớn thôi!”
Viễn Chi nghe xong bĩu môi, thầm tiếc thương cho số phận đám người kia.
Khẳng định sẽ bị Dung Ly dùng đến triệt để.
Bỗng nhiên, một đám Thanh Nghi dẫn theo Thanh Tư, Thanh Niệm cũng đáp xuống đọt cây, háo hức nhìn xuống dưới, chỉ hận không thể dán luôn tròng mắt trên người mặc khôi giáp màu đen kia.
Nhiều chuyện tập thể!
Thật hết nói nổi!
Một đứa không nhịn được thắc mắc, hỏi ra vấn đề mà cả đêm bọn họ nghe được vẫn không tài nào hiểu được
“Đại nhân, đại nhân, người nói xem, tại sao hai người lại không tin đứa bé A Chiêu kia có thai con của Lạp Đề công chúa?”
Viễn Chi nghi hoặc nhìn bọn nhóc, dùng ánh mắt dò xét từng đứa một, như thể đang hỏi, các ngươi có bệnh à?
Có bệnh thì mau trị!
Bọn nhóc ngượng ngùng gãi đầu giải thích
“Thì chuyện kỳ ba trong thiên hạ cũng không ít, đến cả hoàng hậu của Vân Nhạc cũng là nam, thì chuyện này …”
Bọn họ vừa nghe đã tin là thật!
Nhân sinh giờ ai nói gì cũng tin!
Viễn Chi dở khóc dở cười đáp
“Bởi vì đám người vương thất Tây Việt này ấy à, dù có sắc tâm cũng chưa chắc có tặc đảm, huống hồ là xuống tay với một bé gái mười mấy tuổi!”
Nghe đến đây, mọi người đều triệt để mơ hồ, chỉ có Minh Khuê dường như nghĩ ra được gì đó, châm chọc Viễn Chi
“Ngươi thế mà chuyện tạp nham ở các nước khác cũng biết không ít nhỉ?”
Viễn Chi trợn mắt đáp lời “Ta tốt xấu gì cũng là thái tử phi đó được không? Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, những chuyện này cũng không biết thì làm sao dám đứng trước mặt người khác ứng đối?!”
Hay cho câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó!
Dung Ly trong phút chốc chẳng biết nên cười hay khóc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...