Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân


Từ khi Thanh Tư có Thanh Niệm đi chung, hai cái đứa nhiều chuyện này như tìm thấy thế giới mới , chốc chốc lại lẻn đi tọc mạch ở đâu đó, mất dạng.
Lý do rất đơn giản, Thanh Tư sợ Dung Ly muốn chết, nào dám phá hỏng chuyện tốt của hắn, quấy rối hắn sủng mỹ nhân.
Cho dù mỹ nhân này là chủ nhân của mình cũng không ngoại lệ.
Chủ nhân có thể vứt, nhưng mạng thì không!
Mạng quan trọng nhất, hiểu không?
Nên là, cứ chui chỗ khác đi chơi thôi!
Riêng Thanh Niệm thì thích nhìn đây xem đó, cái gì cũng tò mò, nên không thể ở một chỗ với Thanh Nghi chán ngắt được, ca ca nàng còn bận lên bận xuống nữa kìa.

Vì vậy, mỗi ngày nàng chỉ xuất hiện bên cạnh Thanh Nghi một canh giờ để điểm danh vậy thôi, còn lại thì chạy biến.
Vì để tránh dọa người, Thanh Nghi đã trùm Thanh Niệm kín mít, nhưng thỉnh thoảng chơi vui quá, sẽ có chuyện, ví dụ như hôm nay.
Một con bé từ trên xuống dưới trắng bệch, lạnh căm căm, như người chết, bàn tay sáu ngón, trên da nhợt nhạt còn có vảy, cùng với một thanh kiếm bay qua lượn lại.
Tổ hợp quá xuất sắc luôn!
Đủ để khiến người khác không mắc tè cũng tè ra quần, đương đi tè thì nín bặt, bệnh tim sẽ có được nơi yên nghỉ lâu dài.
Cực kỳ tốt cho sức khỏe của trẻ nhỏ và người lớn tuổi.
Một đêm nào đó, Thanh Niệm nhìn thấy một thanh niên đang khom lưng làm gì đó bên bìa rừng, trong đầu nàng sớm đã bị bảy bảy bốn chín thoại bản của Thanh Tư tẩy não, mặc định cho rằng, người này đang làm chuyện xấu.
Ví dụ như, bỏ bùa người khác, lại ví dụ như, đang lên kế hoạch hãm hại người khác!
Chứ nửa đêm nửa hôm, chui tọt ra bìa rừng, khom lưng ngồi xổm, xung quanh toàn là côn trùng kêu vo ve, làm cái gì đứng đắn được? :))
Thanh Niệm đưa tay vỗ vỗ vai người kia.
Đôi bàn tay lạnh căm đến quỷ dị, mặt mày tím ngắt lơ lửng trên không trung.
Người kia vừa quay đầu lại, đã té xỉu!
Thế giới này không còn gì lưu luyến nữa rồi!
Thanh Niệm tò mò sấn tới, quan sát thật kỹ từ trên xuống dưới, thấy trên người hắn có một bộ phận rất lạ, dài dài chỏng chơ, đó giờ nàng chưa từng thấy bao giờ luôn.
Nam nhân Tây Việt thường để trần nửa người trên, nhưng nửa người dưới vẫn mặc y phục che chắn.
Mà người này trùng hợp lại đang làm việc mà mặc y phục làm không được.
Chuyện mà ai cũng biết là gì đó …
Thanh Niệm toang đưa tay vỗ vỗ người kia, bị Thanh Tư nhanh chóng bay cái vèo qua, đập lên tay cái cốp rõ đau.
Mới ngoảnh đi ngoảnh lại chút xíu đã gây họa!
Đúng là không thể làm người khác lo được!
Từ khi đi chung với Thanh Niệm, tâm tình cha già của Thanh Tư trỗi dậy triệt để, quản còn hơn con không đẻ.
Còn hơn có con gái mới lớn, mà đứa con gái này cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu!
Thanh Tư tức giận đùng đùng, chưa từng thấy đứa con gái nào trơ trẽn vậy luôn á!

Không đến kịp chắc còn sờ người ta!
Biết cái gì không mà sờ?
Cái thứ đó tên là bí mật không thể sờ đó biết chưa?
Nghe đồn sờ vào sẽ có người chết đó!
Đã không biết còn hay thắc mắc!
Giờ chết người rồi đó, hay thật!
Chủ nhân mà biết sẽ mắng nó cho xem!
Đúng kiểu họa vô đơn chí luôn á!
Thanh Niệm bị đánh đau, tự biết mình gây họa, lui về một góc, để Thanh Tư khó khăn kéo quần người kia lên, chậm rãi phủ khăn trắng lên người!
A di đà phật!
Người chết rồi đừng quay đầu nhìn lại!
Quay đầu lại sẽ thấy ma đó, đừng quay!
Đi đi, đi luôn đi!
A di đà phật!
Yên nghỉ đi!
A di đà phật!
Siêu thoát đi!!
Người thanh niên kia bị vải vóc trùm lên, loạng choạng mở mắt, đôi mắt hổ phách chạm phải gương mặt trắng bệch của Thanh Niệm.
Tiếp tục ngất xỉu!
Thanh Tư đánh một cái cốp lên đầu Thanh Niệm, bảo nó cút xa một chút, không được lọ mọ đến gần, còn mình thì tiếp tục siêu độ, đọc bảy bảy bốn chín loại kinh thư!
Trong sách bảo người chết rồi phải siêu độ thế á!
Chứ nó có chết bao giờ đâu mà biết!
Chết một lần rồi mới biết, không chết sao mà biết được?!
Haizz, cũng may nhân gia bẩm sinh thông minh, học sâu hiểu rộng, học một biết người đó nha!
Lúc người thanh niên kia tỉnh lại lần thứ ba, Thanh Tư kiếm thiếu điều đã đem người ta khâm liệm xong.
Chỉ thiếu nước đem chôn thôi!
Lần này rút kinh nghiệm hai lần trước, hắn không ngất xỉu nữa!
Hắn hét toáng lên!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Hai tiếng la vang vọng trời xanh cất lên, nhanh chóng đánh thức cả đám người Thanh Nghi, lật đật vọt ra ngoài!

Còn tại sau lại hai tiếng hét ư?
Vì Thanh Niệm nó thấy người ta hét lên, nó tưởng đang chơi trò gì vui lắm, nên cũng hét theo!
Không hề biết tiếng hét của mình thấy ghê tới mức nào luôn!
Nghe như tiếng ma nữ hét đòi mạng vậy á!
Nhưng nó cảm thấy vui ghê!
Thì ra còn có trò này, nhân loại thật nhiều trò chơi kỳ lạ!
Kết quả là, một đám người tức giận đùng đùng xuất hiện trước mặt ba đứa!
Thanh Tư kiếm quyết định chọn im lặng giả chết, tìm thời cơ chuồn êm!
Lúc trước chỉ có chủ nhân, nó còn dám õng a õng ẹo, làm gì này nọ, giờ bên cạnh chủ nhân có phu quân của chủ nhân, nhìn gương mặt âm trầm đó, nó chỉ hận không thể tàng hình, hoặc tự đâm mình một nhát cũng được.
Mặc dù nó chỉ là một thanh kiếm!
Dung gia đều là những con quỷ đội lốt người đó, biết không?
Thanh Niệm nhìn thấy Thanh Nghi, một bộ thấy chết không sờn mà nói oang oang
“Ca ca, ca ca, huynh lại đây xem người này đi, hắn có cái thứ gì kỳ lạ gắn trên người á!”
Thanh Nghi nghe vậy, cũng tò mò đến gần.
Người thanh niên còn đang hoang mang tột độ, sống lưng cứng đờ, trơ mắt nhìn bản thân bị một con ma phi lễ.
Lần đầu chưa có kinh nghiệm
Bị phi lễ vài lần sẽ quen thôi mà!
Ân, chân dài vai rộng, cơ bắp săn chắc, da màu đồng vạm vỡ, còn rất đẹp trai cường tráng nha~
(Tác giả: Tôi thề đây là suy nghĩ của Thanh Tư kiếm, không có chút nào của tác giả đâu!)
Thanh Niệm ngây thơ chỉ vào nửa người dưới của nam nhân cao to bên cạnh, hào hứng nói
“Ca ca, chỗ này nè, chỗ này có cái gì to to á, mọi người đều không có, chỉ có người này có thôi!”
Chỗ đó có cái gì?
Cái gì mọi người đều không có?
Chưa từng thấy thì đừng nói bậy nói bạ, tu tiên chứ có phải làm thái giám đâu mà không có?!
Không khí nhất thời sượng trân.
Cơn buồn ngủ cùng tức giận của mọi người bay đi mất tăm.
Nói gì bây giờ, một đám nam nhân như bọn họ nói gì bây giờ???
Trời xanh a~
Ngó xuống mà coi!
Đến trời xanh cũng chả biết làm sao bây giờ!

Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết!
Con ma Thanh Niệm nhận thấy các ca ca đều đứng im bất động, nàng nghi hoặc nghiêng đầu.
Thanh Nghi lúc này mới cứng đờ lên tiếng
“Được rồi, Thanh Niệm, muội về ngủ trước đi, chuyện còn lại để bọn ta lo!”
Thanh Niệm vẫn còn dùng dằng không buông
“Nhưng … nhưng hắn có thứ tà vật kỳ lạ đó …”
Thanh Nghi ho khụ khụ, suýt nữa đã đứng không vững, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, nhưng đôi tai hồng hồng đã bán đứng y.
Minh Khuê lúc này mới trúc trắc lên tiếng giải vây
“Thanh Niệm, cái đó không phải tà vật, muội và Thanh Tư về trước, sau này muội lớn rồi sẽ hiểu!” Dù sao nam nhân đối diện cũng có vẻ to thật, không thể để Thanh Nghi cứ chú ý đến nơi đó được.
“Ồ” Thanh Niệm kéo Thanh Tư kiếm, lủi thủi lượn đi.
Thật ra thì việc biết hay không biết này cũng không cần thiết cho lắm, bởi vì Thanh Niệm chỉ là một con ma bị nguyền rủa, chả nhẽ con ma còn đi lấy chồng?
Lấy ai? Ai lấy?
Nhưng mà để một con ma nữ đi theo một đám nam nhân như bọn hắn, con bé còn cái gì cũng không biết, quả thật là không thỏa đáng.
Sau này phải giao cho các bà bà nấu cơm trên Thương Khung dạy bảo thôi!
Viễn Chi thấy vậy, cho Thanh Tư một cái liếc cảnh cáo, lôi kéo Dung Ly thì thầm
“Lần sau phải dạy bảo nó thật kỹ lại! Tốt nhất là giao cho Dung Lạc quản mấy bữa” Nhiều chuyện chạy loạn thì thôi đi, còn dẫn con gái nhà người ta trộm xem nam nhân đi nhà xí.
Càng ngày càng không ra gì!
Thật hết nói nỗi!
Thanh Tư đang lo sợ run cầm cập, không biết đã bị ụp một cái nồi lớn lên đầu!
Trời xanh không thấu~
Không muốn thấu!
Sau khi Thanh Niệm rời đi, người thanh niên kia mới đỏ mặt lên tiếng
“Tôi … tôi … về nhà trước đây!”
Ai mà biết chỉ nửa đêm lẻn ra bìa rừng đi nhà xí, đã bị một phen kinh hồn táng đảm thế này.
Thanh Nghi ngượng ngùng gật đầu tạ lỗi
“Lệnh muội vẫn còn nhỏ người non dạ, mong công tử lượng thứ!”
Người kia có hảo cảm không tệ với Thanh Nghi, nên vẫn giữ mặt mũi, không dám cư xử quá thô lỗ như với những bạn bè thường ngày, trầm ổn đáp
“Không trách, không trách, là ta … ta ...!ở đây … ai, xem như tự chuốc lấy đi!”
Thật ra thì nhà xí trong nhà không đi, lại thích chạy ra bên ngoài, có bị người ta bắt gặp cũng không thể nói rõ được.
Dung Ly đột nhiên lên tiếng hỏi
“Ngươi sống ở gần đây?”
Người kia trả lời
“Ta sống chung với mẹ già, ở một ngôi làng nhỏ gần đây, chẳng hay các vị là …”
Viễn Chi nhanh chóng giải thích
“Bọn ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, dám hỏi, chẳng hay gần đây trong làng của công tử có dị tượng gì xảy ra?”
Nhìn qua, người này không phải là dạng người sẽ làm chuyện kia giữa nơi mành trời chiếu đất, huống hồ, bọn họ đã đến gần nơi của đám người kia.

Người kia nghi hoặc nhìn kỹ nhóm người trước mặt một lúc lâu, mới hào sảng trả lời
“Không cần câu nệ như thế, gọi ta A Đạt là được, các ngươi chắc là tiên gia mà người ta nói đi?”
Thanh Nghi gật đầu, A Đạt tiếp tục
“Tiếc là ở Tây Việt không có tông môn nào lớn cả, nhìn trang phục, các người là đến từ Vân Nhạc?”
Thanh Nghi phấn khởi, dù sao gặp được một người dễ nói chuyện còn hơn là không có ai câu thông được.

Y đáp
“Ta tên Thanh Nghi, hai vị đứng bên kia là Dung Ly đại nhân và Viễn Chi đại nhân, phía sau là các sư đệ đồng môn của ta.

A Đạt, ngươi có thể kể cho bọn ta chuyện gì xảy ra sao?”
A Đạt gật đầu chào hỏi, nghiêm túc nói
“Thật ra ta cũng không biết rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra, nếu các người muốn biết thì hãy đi theo ta về làng, tự mình xem xem!”
“Đa tạ!” Thanh Nghi ngập ngừng nói “Bọn ta đến chỗ ngươi, có ảnh hưởng đến ngươi hay không?”
“Không sao” A Đạt phất tay cười “Nhà ta cũng không nhỏ, có thể cho mọi người trú tạm được!”
Trên đường, A Đạt vừa đi vừa kể
“Bọn ta sống ở đây đã lâu, quanh năm săn bắn dệt vải là chính, đem lên trấn trên đổi lấy lương lực, nước hơi khan hiếm một chút, thỉnh thoảng chỉ trồng được một ít hoa màu hương liệu, coi như đủ ăn đủ dùng.
Mấy tháng nay, tự dưng thanh niên trai tráng trong làng bắt đầu biến mất vô tung hết, người nhà của bọn họ cũng không quá đau thương, hỏi ra chỉ nói là đi xa, có chút điểm kỳ lạ.”
Viễn Chi bỗng cất tiếng hỏi
“Có phải ngươi đã có nghi ngờ rồi không?”
A Đạt trả lời
“Thật ra, ta định ngày mai ta sẽ đi trấn trên báo quan một chút, chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.

Nhưng hôm nay ta nhớ ra, vài tháng trước có vài người ăn mặc kỳ lạ, đi khắp nơi chiêu mộ người trẻ tuổi, nói là muốn lập tông môn gì đó, còn thuận tiện giúp bọn ta trừ tà chữa bệnh.

Bệnh vặt bệnh nặng đều được chữa khỏi, mọi người đều tin tưởng bọn họ.

Có vài thanh niên xóm bên còn tình nguyện đi theo tu luyện, bọn ta thì không, dù sao ở nhà cũng đủ ấm no vui vẻ, đi tha hương làm gì?
Bọn họ nói đi hay không là tùy ở mọi người, rồi phát cho mỗi nhà một ít bùa trừ tà.
Mọi người dán bùa trừ tà ở khắp nơi, bẵng một thời gian sau, chuyện mất tích mới xảy ra.
Ta nhớ lúc đó, ta vứt tấm bùa sang một bên, nói không cần thiết, bị mẹ của ta dán ở cửa nhà xí” Nói đến đây, A Đạt ngượng ngùng gãi đầu “Nếu hôm nay không gặp mọi người, ta dự định sẽ đi kinh đô báo án một chuyến, dù sao nữ vương cũng sẽ không làm ngơ chuyện này.”
Lời tác giả: thời buổi thi cử khó khăn, nên tuần sau nếu có thất thường thỉnh chư vị không mắng chửi, tui còn khủng hoảng vì xin chỗ thực tập nữa, huhu!
Bonus: truyện đi được nửa đường rồi, tui vẫn cố gắng làm cho nó hài vì tui thấy nó ngược thấy mồ (đến giờ còn tiếc cho Cẩm Thư và mối tình sư đồ Bạch Hạc, lúc tui viết mà tui khóc như chó), boss đại sau màn có thể hơi bất ngờ tý (kiểu rất quen thuộc nhưng lại không quen chút nào á!), nhưng nhân gia rất thích ngài ấy, huhu.

Cuối lời, truyện còn nhiều trúc trắc lắm, cảm tạ mọi người vẫn luôn theo dõi!
Spoil: Những đứa vai chính tám đều sẽ ăn hành không kém vai phụ đâu, tui cũng khổ lắm, tưởng tượng thôi mà khóc mãi, nhưng logic truyện nó dị rồi, sửa sẽ rất phi logic, khổ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui