Dung Lạc thấy Dung Thần vẫn thất thần khó hiểu, bèn mạnh dạn tiến đến, dìu An vương dậy, sau đó lắc tay áo hoàng đế, tươi cười cất giọng làm nũng
"Hoàng thúc, người canh giữ biên cương đã lâu, phụ hoàng thật nhớ mong người, người xem, phụ hoàng xúc động đến mức hồ đồ luôn rồi.
Ai, câu nệ cái gì nha? Huynh đệ mấy trăm năm không gặp, nếu không sảng khoái uống rượu ôn chuyện cũ một phen thì không được đâu? Con nói người, người còn chưa thấy con đâu đó.
Nếu người không quay về, con sẽ chạy thẳng ra biên cương tìm người luôn cho xem!"
Các tướng sĩ nghe thấy thế thì cúi đầu nhỏ giọng thì thào, trên đường nghe nói tiểu công chúa ngang ngược bá đạo, thì ra chỉ là nữ hài lanh lợi hào sảng thế này, hèn gì bọn văn nhân yếu đuối cứ chê không đủ lễ giáo, đúng là không thể nghe lời người khác nói mà.
Văn võ bá quan nghe xong thở phào nhẹ nhõm, thời khắc quan trọng, vị công chúa lật trời này vẫn rất đáng tin.
Dung Chân được Dung Lạc dìu đứng lên, mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó, triệt để đứng hình.
Dung Lạc bề ngoài tỏ vẻ ngây thơ không kiêng kỵ gì nhìn thẳng Dung Chân, nhưng thật ra trong lòng đang thầm cười lạnh.
Hôm nay nàng cố ý mặc một thân lễ phục trắng thêu chỉ vàng, tinh xảo nhưng chất liệu nhẹ nhàng mềm mại, tạo cảm giác tiên khí thoát tục, nàng còn cố ý vấn tóc điểm trang đơn giản, dùng trâm ngọc có hình hoa sen tịnh đế cài lên, mỗi bước đi, tiếng chuông leng keng ngân lên cùng với vạt áo bồng bềnh khẽ động, không khác gì tiên tử hạ phàm.
Nàng đoán không sai, mẫu hậu trước kia thích nhất sen tịnh đế, thế nên giữa hoàng cung nguy nga lộng lẫy, mới có một chốn thần tiên như liên hoa trì.
Hoàng thúc a hoàng thúc, mấy trăm năm chinh chiến cùng người, ta còn không quá hiểu rõ người sao?
Nếu phụ hoàng phủng ta đến vô pháp vô thiên, thì hoàng thúc người chính là cưng chiều ta như mạng.
Nếu hai người không muốn làm rõ chuyện năm xưa, nàng cũng không có ý kiến, tự nàng sẽ tìm hiểu, nhưng nếu chỉ vì chuyện đó mà mặc kệ đất nước suy tàn, mặc kệ hoàng huynh chết oan chết uổng, nàng chỉ đành nhận mệnh, lợi dụng sự thương yêu của hai người.
Trong lòng của Dung Lạc thoáng chốc phức tạp.
Có những người, trời sinh vô tình, nhưng có những người, tự lừa người dối mình thế nào cũng không vô tình nổi.
Dung Lạc tránh đi ánh nhìn nghi hoặc của Dung Chân, khẽ nhắm mắt, sau đó từ từ mở mắt ra, hướng các tướng sĩ nói
"Dung Lạc nghênh đón các tướng sĩ Vân Nhạc hồi kinh" Vừa nói, nàng vừa chấp tay cúi người hành lễ.
Văn võ bá quan phía sau cũng đồng loạt chấp tay cúi người, hô lớn
"Nghênh đón các tướng sĩ Vân Nhạc hồi kinh!"
Hai bên đầy đủ lễ tiết xong mới chậm rãi đứng dậy, Dung Lạc bèn hưng phấn lớn giọng mời mọc
"Chúng tướng sĩ, bổn công chúa có một trang viên bên ngoài kinh thành, nếu chúng tướng sĩ không chê, có thể đi theo cung nhân của ta dựng trại tại đó, ai có thân thích trong thành có thể về thăm, tối nay ta mở tiệc rượu thịt khao đãi ba quân.
"
Chúng tướng sĩ vừa bất ngờ, vừa khó xử nhìn An vương.
Văn võ bá quan một lần nữa toát mồ hôi hột, liếc nhìn hoàng thượng.
Đúng là đáng tin không được ba khắc mà!
Run rẩy nhất là lão thái giám bên người hoàng đế, quân lính không được vào kinh, chỉ được dượng trại cách ba dặm ngoài thành là quy định đã có từ rất lâu, nhưng chưa từng nghe có thể ở trang viên của người khác, càng huống hồ, công chúa đã nhiều lần thay hoàng đế định đoạt, cũng chưa hỏi qua một câu đồng ý hay không của hoàng đế.
Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Dung Thần hoàng đế lên tiếng đồng ý.
Thật rõ ràng, nữ nhi của trẫm, nói gì cũng đúng.
Nếu không đúng thì xem lại điều trên.
Chúng tướng sĩ cùng quan lại đồng tình nhìn nhau, bất giác đều giơ tay lau mồ hôi hột trên trán.
Nói gì giờ?
Không dám, không dám.
An vương cùng hoàng đế và công chúa một đường tiến cung, cặp mắt của nam nữ tử hai bên đường hầu như đều dán chặt vào thân hình cường tráng đi kèm với gương mặt cương nghị anh tuấn của An vương trên lưng ngựa.
Hoàng tộc quả nhiên không làm người ta thất vọng, không kiếm lấy một người xấu.
Ám vệ trên nóc nhà nghe vậy cũng một phen vui vẻ, phải nói là, dung mạo không khó coi cũng là một trong những yêu cầu khi tuyển ám vệ bọn ta đấy nhé!
An vương chỉ là bất ngờ chứ không phải ngu ngốc, nhiều năm trên chiến trường khiến hắn bất giác chú ý động tĩnh của đám người trên nóc nhà dọc theo hai bên đường, hắn âm thầm liếc hoàng huynh trong kiệu, bất ngờ là, hoàng đế chỉ đang nghiêm mặt ngồi dưỡng thần, không hề có ý định chém đầu hay vạch trần ai.
Như thể không hè biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn mà tin hoàng huynh không biết thì hắn là đồ ngu.
Dung túng như vậy, trừ phi là người của công chúa Dung Lạc.
Với gương mặt đó, sủng đến lật trời cũng không phải là không thể.
An vương thoáng chốc đã hiểu rõ thế lực trong kinh thành, bất giác thở dài.
Biết vậy mấy trăm năm trước không lo chuyện bao đồng cho rồi.
Khổ ghê!
Thê tử còn chưa có một mống, đã đi biên cương phơi da hơn ba trăm năm, còn bị hoàng huynh kéo vào sổ đen.
Vừa về đã bị cháu gái tôn quý của mình dàn thế cục kiểu này đây.
Lão thiên a, con khổ quá mà!
Giờ sao đây, giả bộ bị bắn hay giơ tay chịu trói đây?
Mắt Dung Chân chán nản đảo qua đảo lại, mặc dù hắn rất muốn giơ tay quẩy quẩy đáp trả với mọi người lắm, nhưng hắn còn muốn duy trì hình tượng lãnh khốc đâu.
Thoáng chốc, An vương nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu nguyệt bạch đang lặng lẽ đứng trên nóc nhà phía xa.
Ồ, có con chim sẻ đang quan sát thế cục phía sau nữa kìa.
Mắt An vương lộ vẻ hứng thú, luồn tay giật giật Dung Thần hoàng đế
"Hoàng huynh, hoàng huynh, ai vậy?"
Hoàng đế đang nhắm mắt dưỡng thần bị phiền tỉnh, không vui trả lời
"Trạng nguyên lang năm nay, người của Dung Lạc, đừng đụng vào nó, vài năm nữa nó đập đầu đệ chết tươi ta cũng sẽ không có ý kiến!"
An vương cười khì trong lòng, bất mãn lên tiếng
"Nữ nhi của huynh không quản được, nói với ta làm gì, huynh làm gì mà ta cảm giác hai chúng ta có thâm thù đại hận gì với nó vậy?"
Dung Thần không vui, hạ rèm xuống, ngăn cách giọng nói của An vương bên ngoài.
Nhiều năm không về kinh thành, để nhập cuộc cho vui, vừa có thích khách xuất hiện, An vương đã chủ động hứng tiễn, nằm xuống chết trân.
Thật là không thể giả tạo hơn được nữa.
Khóe miệng Dung Lạc co rút giật giật, tại sao trọng sinh trở về, tính cách của bọn người này, một người lại một người càng ngày càng quái dị hơn nữa vậy?
Đời trước sống khắc khổ quá, đời này quyết tâm lộ bản chất thật trân ra à?
An vương bị thích khách đả thương làm rung động kinh thành, nam nữ tử các gia tộc lớn mỗi ngày đều đến thăm, lê hoa đáy vũ, khóc lóc như thể An vương sắp xong đời luôn rồi vậy.
Chưa kể quan lại cùng thái y ngày đêm nườm nượp như nêm, kê cho hắn uống bảy bảy bốn chín vị thuốc.
An vương khổ sở truyền tin trấn định chúng tướng sĩ bên ngoài, buồn bực nằm trên giường như cá ngâm muối.
Biết vậy không bị thương cho rồi.
Đúng là biết trước làm giàu mà!
Khổ ghê!
Trước đại hôn một ngày, một tin tức chấn động không biết từ đâu truyền tới.
Tân lang quân trong ngày đại hôn thật ra là người đã chết.
Tin tức đáng sợ quá, khiến người người tức khắc không biết phản ứng thế nào.
Thật sự sao?
Người đã chết còn không được yên nghỉ, luân lý đạo đức ở đâu.
Huống chi còn là tiên quân, thật là không thể chấp nhận nổi.
Thật đáng ghê sợ!
Không thể nào.
Trong lòng mọi người dấy lên một ngọn lửa nghi ngờ, phẫn nộ cùng bất bình.
Tất cả mọi người đều tâm loạn không yên.
Cả quan lại cũng bị tin tức này làm cho sốt ruột, bọn họ quả thực không biết gì hết, phải chuẩn bị thế nào.
Nếu chuyện này là thật, lần này thái tử chắc chắn không tránh khỏi bị phế truất, còn chịu vạn người thóa mạ, nếu phi thăng, ai sẽ tình nguyện thờ cúng ngài?
Dung Lạc nghe xong cũng gấp đến độ dời lại kế hoạch đối phó An vương, tập trung vào đối phó quý phi, kẹp chặt điện nhị hoàng tử.
Chỉ tại nàng lần trước nhất thời xúc động, chạy ra khỏi cung, bị bọn họ nắm thóp, chỉ là, hai người đó, không biết ai là người ra tay.
Dung Lạc thiên về quý phi hơn, phế truất để thượng vị, đây có vẻ không phải là hành vi Dung Hòa sẽ làm.
Nàng tin tưởng nhị hoàng tử là một tên điên, hắn mà ra tay, chỉ có hủy diệt hết thảy, chứ không phải làm những chuyện tầm phào thế này.
Một lũ gián đập hoài không chết này!
Hiện giờ, nàng càng lo lắng, với tâm tình bất định của hoàng huynh, nếu trong hôn lễ, bọn họ dám chạm đến nghịch lân của huynh ấy, huynh ấy sẽ bạo phát.
Nếu Viễn Chi bị người ta phát hiện ra, hỷ sự sẽ ngay lập tức trở thành Hồng môn yến.
Dung Lạc chỉ đành cẩn thận bố trí canh phòng, thiết lập sẵn trận pháp trong kinh thành, thậm chí lẻn đưa cả tư binh vào kinh thành, âm thầm bố trí lực lượng.
Nếu có chuyện gì xảy ra, đầu tiên là cố gắng ngăn cản hoàng huynh, đóng kín cửa thành, sau đó là dấy binh tạo phản.
Trang viên là của nàng, nơi đó đã bố trí biết bao nhiêu trận pháp giữ người lại, nàng còn bố trí quỷ dẫn đường, ít nhất mấy vạn đại binh nếu phát giác ra vẫn có thể bị giữ lại ba ngày.
Ba ngày, thế cục trong triều lúc đó đã định.
Nhưng nàng không biết rằng, nếu nàng hoặc Dung Ly sẵn sàng gánh trách nhiệm này lên vai, Dung Thần sẵn lòng nhường lại ngôi vị hoàng đế.
Khác với không khí áp bách bên ngoài, trong phủ An vương vẫn cà lơ phất phơ như thường, ngày mai đại hôn rồi mà nửa đêm Dung Chân còn nằm trên giường ôm thoại bản cười nghiêng ngả.
Hoàng đế Dung Thần đang đau đầu ngồi trên bàn, thấy vậy bèn cáu gắt, dùng trái táo ném thẳng vào mặt hắn.
"Cười cười cười, ngươi đúng là vô dụng.
"
Dung Chân ủy khuất xoa xoa mặt
"Ca, quân tử động khẩu không động thủ, đâu ra chuyện huynh không nghĩ ra cách giải quyết lại trút giận lên đầu ta?"
Dung Thần nghiêm mặt không nói, Dung Chân càng không vui lẩm bẩm
"Mấy trăm năm trước là huynh đuổi ta đi, nếu ta ở đây thì cháu gái nhỏ có bị huynh dưỡng thành như vậy không?"
Dung Thần căng mắt
"Làm sao ta biết được nó đã xảy ra chuyện gì?"
"Là huynh không nói thật với nó!"
"Ta nói làm sao đây?"
"Huynh còn dung túng quý phi làm càng"
"Ta không có"
"Huynh có"
"Không có"
"Có"
"Được rồi" Dung Chân thỏa hiệp "Huynh nói xem, ta còn không biết tẩu tử đi đâu, sao con ả đó biết được? Ả uy hϊếp huynh bao năm rồi, huynh còn cái gì mà không xử lý ả?"
Hoàng đế tức giận
"Ngươi nghĩ ta không muốn sao, ngươi không thấy Dung Hòa có vấn đề à? Năm đó quý phi đã gặp ai? Làm sao mà Dung Hòa có thể triệu hoán ma quỷ? Hiện tại hắn lại được ai giúp đỡ? Nếu ta ra tay mà không nắm chắc, cả quốc gia này cùng Ly nhi Lạc nhi sẽ bị kéo theo cùng"
"Huynh là hoàng đế, muốn xử ai mà không được!" Chọn một cái tội, bắt Dung Hòa ra chém là được
Dung Thần trắng mắt
"Tốt xấu gì nó cũng là con ta!"
"Không quyết đoán như vậy, còn bị thuốc ra một thằng con, không có tiền đồ, hèn gì tẩu tử bỏ đi" Dung Chân bĩu môi, nếu là ta, ta đã đập huynh chết tươi từ lâu rồi.
Dung Chân tức giận ném miếng táo vào miệng, bỗng nghe được mùi hương ngọt nhẹ thoang thoảng.
Định giở giọng mắng kẻ nào dám dùng hương, thì hắn rơi vào khoảng không hư ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Liếc mắt nhìn quanh, hoàng đế đã trốn đi mất.
Thật là hảo hoàng huynh!
Có phúc cùng hưởng, có họa tự mình chịu.
Huynh đệ như thủ túc, thân ai nấy lo!
Càng nghĩ, Dung Chân càng tức giận, lần này về, trên đường hắn đã giẫm phải bãi phân chó nhà ai vậy?
Hắn đành giả ngây giả dại nhìn hình bóng mờ ảo chầm chậm bước vào phòng.
Ồ !
Thật giống!
Mém tý là bị lừa!
Thủ đoạn cũng đủ tuyệt!
Đúng là bò không cùng một nết, không sinh chung một chuồng mà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...